Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 39:
Sau khi An Quốc công trở về, sự nghi ngờ với Ngu Hoài Phong cũng không buông xuống cho nên ông cho người điều tra hoàng thất triều Tễ.
Hiện tại Minh Trăn đã dần quen thuộc với phủ An Quốc công, hơn nữa có Minh Oái chơi chung với nàng nên Minh Trăn hoạt bát hơn nhiều.
Chỉ là thân thể nàng vẫn không khá lên chút nào, mùa hè đã trôi qua nhưng thân thể Minh Trăn còn ốm yếu hơn so với trước, gần đây trời trở lạnh, nàng ho khan cả đêm, ho đến mức cả người run run.
Mời đại phu đến xem thì chỉ nhận được câu mang bệnh từ trong bụng mẹ, không trị được, bình thường cần phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm đó An Quốc công gặp La thị xong, lúc quay về viện của mình thì thấy Minh Trăn đến thỉnh an, phía sau nàng là hai nha hoàn của mình, hai nha hoàn này vẫn luôn theo sát nàng như hình với bóng.
Thấy An Quốc công, tiểu cô nương hành lễ: "Phụ thân."
Mặc dù không phải là phụ thân của Minh Trăn nhưng An Quốc công vẫn đối xử với Minh Trăn như con gái của mình. Ông là công tử danh môn quý tộc, vì từ nhỏ tập võ nên không để ý mấy chuyện vụn vặt, làm việc ngay thẳng, ông ghi nhớ ân tình đời trước và quá khứ với Lan Cơ nên đó cũng là lý do ông chăm sóc Minh Trăn.
Đã lâu rồi ông không gặp Minh Trăn, bây giờ gặp nàng khiến An Quốc công nhớ đến cảnh Ngu Hoài Phong bỏ quạt để lộ dung mạo tuyệt mỹ.
Đương nhiên Minh Trăn càng yếu đuối và ốm yếu hơn, lúc hành lễ cũng ho khan không ngừng, thân thể nho nhỏ kém xa thân hình cao lớn thon thả của Ngu Hoài Phong.
Minh Nghĩa Phong gật đầu một cái: "Trời lạnh nên mặc nhiều y phục một chút, đừng để bản thân bị cảm lạnh, nếu không mỗi ngày phải uống thuốc cũng rất khổ."
Minh Trăn mỉm cười thản nhiên: "Vâng."
Minh Trăn vẫn luôn quý trọng sự quan tâm của người khác đối với mình.
Đột nhiên Minh Oái nhảy ra cái đùng, hôm nay nàng ấy mặc bộ y phục màu đỏ, đi giày da hươu rồi đến kéo tay Minh Trăn: "Sao muội lại chậm như vậy chứ? Đi với ta mau lên!"
Minh Nghĩa Hùng nhìn thoáng Minh Oái một cái: "Nghịch ngợm."
Lúc này Minh Oái mới nhận ra phụ thân mình cũng ở đây, nàng ấy ngượng ngùng sờ mũi: "Phụ thân, con có chuyện quan trọng cần tìm A Trăn."
Nhìn hai tiểu cô nương nắm tay nhau rời đi, Minh Nghĩa Hùng lắc đầu ngao ngán.
Minh Trăn không hề giống Lan Cơ, năm đó Lan Cơ không ngoan ngoãn như vậy, nữ nhân kia luôn tỏ vẻ bên ngoài ngoan ngoãn, bên trong liều lĩnh.
Người được phái đi tìm hiểu gửi thư bồ câu về. Chuyện trong hoàng thất triều Tễ không dễ tìm nên chỉ hiểu được vài manh mối ít ỏi nhưng chừng đó cũng làm thuộc hạ của An Quốc công sức cùng lực kiệt rồi, cũng chỉ có mấy người quay về.
Ông không thần thông quảng đại như Tần vương nhưng ít nhất cũng tra được chuyện cần tìm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nghe ngóng cũng chỉ có mấy tin tức rằng tiên vương nước Li rất vô lý, đã cưới một nữ nhân có thân phận thấp kém làm vương hậu còn không cho bách quan xen vào, vì nữ nhân này mà Thành vương có một năm không tảo triều. Sau đó nước Li có người tạo phản, Thành vương và vương hậu đều bị phản quân gi3t ch3t.
Minh Nghĩa Hùng thử tính thời gian, lúc có tin Khương Lan mất tích trên giang hồ cũng là lúc Thành vương cưới vương hậu. Lúc nước Li có người tạo phản cũng là lúc tự nhiên Khương Lan xuất hiện ở Mẫn Châu.
Suy nghĩ một chút rồi nhớ đến dung mạo của Ngu Hoài Phong và Minh Trăn giống nhau hơn nửa thì tất cả mọi việc đều được sáng tỏ.
Có lẽ Ngu Hoài Phong và Minh Trăn là huynh muội ruột thịt.
Đoán được chuyện này, Minh Nghĩa Hùng lại bắt đầu do dự.
Ông nên nói chuyện này cho Ngu Hoài Phong nhỉ? Năm đó, khi Lan Cơ qua đời cũng không nói cho Minh Nghĩa Hùng biết phụ thân của đứa bé là ai, nếu như đưa Minh Trăn về nước Li thì chẳng phải là phạm vào ý nguyện của Lan Cơ rồi sao?
Minh Nghĩa Hùng vẫn luôn nghĩ rằng phụ thân Minh Trăn là một người giang hồ lang thang, lúc ấy vẻ mặt Lan Cơ rất chán ghét và tỏ vẻ đứa nhỏ này không có phụ thân, tuyệt đối không thể đưa bé đến tay cha. Bây giờ Thành vương đã chết rồi, Ngu Hoài Phong không phải phụ thân mà là huynh trưởng, nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ, phong thái nhẹ nhàng, nếu như giao con bé cho ca ca thì cũng không tính là trái ý Lan Cơ đâu nhỉ?
Lan Cơ không nghĩ tới con cái, nàng cho rằng mình là phụ mẫu nên có quyền thay con quyết định tất cả mọi việc, còn Minh Nghĩa Hùng lại không nghĩ như vậy. Mặc dù Minh Trăn không được nhanh nhẹn cho lắm, đời này có thể cứ ngốc ngốc mãi thế nhưng có những chuyện quan trọng ông cho rằng Minh Trăn có quyền được biết.
Hiện tại Minh Nghĩa Hùng do dự không quyết, ông cảm thấy chuyện này thật đau đầu. Ông vỗ vỗ trán của mình: "Lan Cơ, nàng giao cho ta một đề bài khó giải quyết quá."
Được rồi, Ngu Hoài Phong đang tạm thời về nước Li, chuyện này nói sau cũng không muộn.
Sắp đến Trung Thu, dù ở trong cung hay ở dân gian, chỗ nào cũng vô cùng náo nhiệt.
Minh Trăn đi sau lưng Minh Oái, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, tỷ kéo muội đi làm gì vậy?"
Minh Oái nói: "Ngày mai là Trung Thu, chúng ta cùng nhau làm bánh Trung Thu đi."
Minh Trăn gật nhẹ đầu: "Được nha. Nhưng mà... từ trước đến nay muội chưa từng làm bánh Trung Thu."
Minh Oái cũng chưa từng làm, xưa này tiểu thư như nàng ấy đều không vào phòng bếp, bây giờ tự nhiên có hứng muốn làm cho thế tử Khang vương một cái.
Tính cách Minh Trăn cũng không phải nũng nịu gì đó, muốn cái gì sẽ nói trực tiếp: "Không biết thì học nha, chúng ta học với nhau, học một ngày chắc chắn sẽ biết, cũng không phải chuyện gì quá khó đâu."
Hai người bận rộn đến trưa, bụi bay đầy đất, toàn thân đều là bột mỳ, cuối cùng cũng làm được hai mươi cái bánh Trung Thu tròn trịa.
Minh Oái lấy mười cái bánh Trung Thu mình làm ra bỏ vào một cái hộp: "Để ta cho người mang cho Kỳ Đình, chắc hắn thích ăn bánh Trung Thu."
Minh Trăn biết Kỳ Đình là vị hôn phu của Minh Oái, tương lai nàng ấy cũng sẽ gả cho Kỳ Đình.
Làm bánh Trung Thu xong rồi, từng chiếc bánh be bé nhỏ hơn bàn tay một tí, trên mặt bánh có in bốn chữ “đoàn tụ sum vầy”, bên trong là nhân đậu và nhân hoa hồng ngọt ngào, Minh Trăn cắn một miếng, lập tức trong miệng tràn ngập mùi thơm.
Nàng hạnh phúc híp mắt lại: "Ăn ngon quá, tỷ tỷ, có thể đưa bánh cho điện hạ không?"
Tân Dạ không nhịn cười được, nói: "Cô nương, ngài cũng không phải không biết điện hạ không ăn những bánh ngọt và ngấy thế này đâu. Huống hồ trong phủ Tần vương đâu thiếu thứ gì? Tết Trung Thu hoặc các ngày lễ hàng năm, đồ người ta đưa đến phủ Tần vương cũng chất đầy một phòng, chỉ là mấy miếng bánh Trung Thu mà thôi, chỉ sợ điện hạ cũng quên mất."
Minh Trăn suy nghĩ một chút, cảm thấy Tân Dạ nói rất có lý.
Trung Thu thường năm Tần vương thường ở phủ, lúc này cũng náo nhiệt, người ở điền trang sẽ đưa rất nhiều đồ vật đến, quan viên phía dưới cũng sẽ vắt óc để nghĩ cách lấy lòng Tần vương, đương nhiên đây cũng không phải nói quá.
Minh Trăn chưa ăn xong bánh Trung Thu đã bắt đầu ho khan, Thiên Cầm nhanh chóng vỗ lưng cho nàng, sau đó đút nàng uống nước: "Có lẽ do trời lạnh quá, cô nương mặc thêm y phục đi."
Minh Trăn trải qua Trung Thu với mấy người La thị, mặc dù mấy di nương ăn nói cay nghiệt, nói chuyện cũng chát tai nhưng chỉ cần nhịn chút là được, Minh Trăn cũng không muốn ăn gì nên học theo người ta uống mấy ngụm rượu hoa quế thơm ngào ngạt, nàng cảm thấy thật dễ uống, nhẹ nhàng ngồi cạnh Minh Oái nói mấy câu.
Minh Oái cầm tay Minh Trăn, bóp nhẹ một cái: "Sao tay lại lạnh thế này, uống chút rượu ủ ấm thân thể cũng được, lát nữa ta cho người mang đến cho muội một vò nhé. Có thể uống nhưng không cho phép nghiện."
Minh Trăn ngoan ngoãn gật đầu: "Tỷ tỷ là tốt nhất."
Mẫu thân của Thất tiểu thư là Ngô di nương, bà ta thấy bình thường Minh Oái đối xử với con gái mình không nóng không lạnh, còn đối với Minh Trăn thì lại chăm sóc tỉ mỉ nêncảm thấy bất mãn, nói: "Lục tiểu thư đối với Cửu tiểu thư thật tốt, ta còn nhớ lúc Cửu tiểu thư vừa về Lục tiểu thư còn cảm thấy không vui đấy."
Minh Oái cười cười, chế giễu lại: "Tất nhiên là vì A Trăn dễ thương đáng yêu nên có thể khiến thái độ của ta thay đổi. Không giống như một vài người ăn nói khó nghe, nhìn thôi cũng bực mình chứ sao mà thương yêu nổi."
Đúng vậy, lúc đầu Minh Oái cảm thấy Minh Trăn rất phiền. Nhưng nàng ấy cũng không phải người không có não chỉ biết ghen tị, suy nghĩ của nàng về Minh Trăn thay đổi rõ ràng, ai có thể từ chối một tiểu muội muội xinh đẹp vô hại, không đụng chạm gì đến lợi ích của mình, luôn khích lệ mình, lại còn luôn miệng nói "tỷ tỷ tốt nhất" chứ?
Hơn nữa Minh Trăn cũng không phải giả vờ ngây thơ, ở với Minh Trăn sẽ không cần lo lắng nàng tính kế mình, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí một.
Minh Trăn biết Minh Oái đang nói giúp mình, nàng cũng nắm chặt tay Minh Oái nói: "Sau này A Trăn cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Minh Oái hừ nhẹ một tiếng cười: "Ta thì không cần đầu, muội tự bảo vệ mình cho tốt thì ta cũng lạy trời lạy đất rồi."
Sau khi về đã không còn sớm, Minh Trăn uống hai ly rượu, mặc dù rượu hoa quế rất nhẹ nhưng mặt nàng vẫn đỏ bừng, tắm rửa thay y phục xong đặt đầu xuống gối ngủ luôn.
Vậy nên ngay cả tiếng bước chân của ai kia cũng không nghe thấy.
Thiên Cầm và Tân Dạ thấy Kỳ Sùng đến thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hôm nay là Trung Thu, có lẽ Kỳ Sùng mới vừa trong cung ra, hắn vẫn còn mặc mãng bào màu đen lộng lẫy nặng nề, tóc đen như mực được buộc gọn lên bằng ngọc quan, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Đã khoảng một tháng điện hạ không đi gặp Minh Trăn, hai nàng còn nghĩ rằng có phải điện hạ quên mất Minh cô nương rồi không nữa.
Bây giờ có thể nói là không quên rồi.
Dựa vào khinh công của Kỳ Sùng, vào phủ An Quốc công mà không bị ai phát hiện cũng dễ như chuyện thở mà thôi.
An Quốc công là võ tướng, hơn nữa vẫn luôn duy trì vị trí trung lập, không làm việc gì trái lương tâm, nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa. Trong phủ cũng không có ám vệ thành tầng, chỉ có hạ nhân bình thường mà thôi.
Lúc này hạ nhân đều đã nghỉ ngơi, nội viện cũng được khóa kỹ càng.
Dường như Kỳ Sùng đã xem phủ An Quốc công thành nhà của mình, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Thiên Cầm và Tân Dạ cũng không cảm thấy chuyện này có gì sai. Hai người biết rõ chuyện của Kỳ Sùng, biết hết toàn bộ, sau này toàn bộ thiên hạ đều là của Kỳ Sùng, đế vương muốn đi nơi nào thì đến nơi đó thôi.
Buổi tối Minh Trăn không ăn gì, nửa đêm cảm thấy rất đói bụng, hơn nữa còn đói meo đói mốc, đói cồn cào. Nàng mông lung ôm chăn, chăm chú suy nghĩ xem có nên xuống giường tìm đồ ăn hay không.
Bánh Trung Thu nàng làm với Minh Oái còn chưa ăn xong, có lẽ vẫn đang để trong mâm.
Đúng lúc đang do dự thì Minh Trăn ngửi được một mùi hương quen thuộc, Long Tiên hương nhàn nhạt lại hơi lạnh khiến người khác ngửi xong cũng cảm thấy phổi mình lạnh băng.
Lúc đầu Kỳ Sùng không định đến nhưng hôm nay là Trung Thu, là thời gian đoàn viên. Trước đây năm nào hai người cũng cùng nhau trải qua khoảnh khắc này.
Hắn kéo màn qua thì thấy đôi mắt đen sáng lấp lánh đầy hiếu kỳ của Minh Trăn đang nhìn mình.
Kỳ Sùng lạnh nhạt nói: "Sao không ngủ?"
Minh Trăn ngượng ngùng nói: "A Trăn hơi đói."
Nàng muốn đi chân trần xuống giường, Kỳ Sùng đè bắp chân của nàng lại: "Mang giày vào."
Minh Trăn đi đôi giày thêu mềm mại vào, rót trà rồi uống một ngụm, đôi mắt lại nhìn về phía Kỳ Sùng: "Lâu rồi A Trăn chưa gặp điện hạ nha."
Đúng là lâu thiệt.
Kỳ Sùng cũng không khác lúc trước là bao, thân hình cao lớn thon dài như cũ đứng trước mặt Minh Trăn, hắn nói: "Cô mang ngươi đi ngắm trăng."
Đêm nay trăng tròn vo, Minh Trăn cũng biết, Kỳ Sùng ôm nàng ra ngoài rồi bay lên nóc nhà.
Ngồi trên nóc nhà có thể thấy mặt trăng càng rõ hơn.
Minh Trăn chưa từng ngồi ở nơi cao như vậy nên hơi ngợp nhưng nơi có Kỳ Sùng thì cơ bản đều không phải nơi nguy hiểm cho nên Minh Trăn ngồi sát Kỳ Sùng một chút.
Mặt trăng rất tròn, lại rất ít sao, tất cả mọi thứ dưới ánh trăng như được tráng một lớp bạc.
Những ngày này, tranh chấp trên triều đình vẫn diễn ra như cơm bữa, tâm tư của Kỳ Sùng gần như đều đặt hết lên triều đình.
Minh Trăn to gan dựa đầu vào vai Kỳ Sùng, nàng nói: "Gần đây có rất nhiều chuyện khiến điện hạ phiền lòng phải không?"
"Không nhiều." Kỳ Sùng nói: "Chút việc nhỏ mà thôi."
Đã là Trung Thu, nhiệt độ trong kinh thành cũng giảm xuống, bên trong Kỳ Sùng có áo ấm nên không cảm nhận được, Minh Trăn chỉ mặc y phục trong mỏng manh, gió thổi qua khiến nàng ho khan vài tiếng: "Điện hạ ôm A Trăn đi, A Trăn cảm thấy lạnh."
Kỳ Sùng nắm lấy tay Minh Trăn, đúng là rất lạnh nên hắn cởi áo choàng ra rồi trùm lên người Minh Trăn.
Hơi thở của nam nhân trưởng thành lạnh lẽo, hoàn toàn khác với hương thơm mềm mại nhẹ nhàng của Minh Trăn, nàng hoàn toàn bị bao phủ bên trong hơi ấm mà hắn lưu lại, dường như cả người cũng là của Kỳ Sùng.
Minh Trăn để lộ cái đầu nhỏ: "Y phục của điện hạ nặng dễ sợ."
Nàng vừa nói được một câu lại ho khan vài tiếng.
Gần đây trời trở lạnh, Minh Trăn cũng không kìm được mà ho khan, Kỳ Sùng lại nhíu mày: "Người bị làm sao?"
"Khụ khụ..." Minh Trăn vừa ho khan vừa lắc đầu, tự nhiên cứ ho mãi không dứt.
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn vào ngực, vỗ lưng cho nàng.
Một lúc lâu sau mới dừng lại được, sắc mặt Minh Trăn tái nhợt, ngón tay nàng xoa xoa mu bàn tay của Kỳ Sùng: "Không sao đâu, ta đã uống thuốc rồi, điện hạ không cần lo lắng."
Khoảng thời gian rời khỏi Kỳ Sùng, tình trạng của Minh Trăn kém xa ngày trước. Kỳ Sùng cũng biết điều này.
Minh Trăn giống như cây leo, nàng vẫn luôn dựa vào cây to là Kỳ Sùng, một khi rời xa hắn nàng sẽ trở nên khô héo, chậm rãi tan biến trong liệt nhật cuồng phong (1).
(1) mặt trời gay gắt và gió lớn.
Đây là sự ỷ lại duy nhất mà Kỳ Sùng có thể tiếp nhận.
Kỳ Sùng véo khuôn mặt mềm mại của Minh Trăn: "Gầy đi nhiều rồi, tròn như mặt trăng mới ngoan."
Thiếu nữ vì sợ lạnh mà trốn trong ngực Kỳ Sùng, mái tóc dài đen nhánh cọ vào ngực Kỳ Sùng, nhẹ giọng nũng nịu: "Điện hạ ghét A Trăn, A Trăn sẽ thương tâm."
Kỳ Sùng chỉ vào tim nàng: "Ngươi có lòng mà suốt ngày đi theo vị “tỷ tỷ tốt nhất” kia mãi."
Vị trí tim cũng là ngực, Kỳ Sùng chạm vào nơi m3m mại rồi mới nhận ra mình làm như vậy là không đúng.
Cảnh tượng trong mộng như đan xen với cảnh tượng hiện tại, thiếu nữ dưới thân hắn cắn môi thút thít.
Đỉnh núi băng tuyết tuyệt mỹ dù có đứng xa hay nhìn gần cũng không thể che giấu được cảnh đẹp kiều diễm. Cuồng phong bão tố lại một mực muốn chà đạp cảnh đẹp bình yên này.
Đại não vang ầm một cái to đùng, Kỳ Sùng cầm chặt cằm của Minh Trăn, sau đó…môi mỏng cọ xát khóe môi của nàng.
Giống như chuồn chuồn lướt nước.
Không liều chết triền miên như trong mộng, lần này, là thực.
Màu môi Minh Trăn đỏ bừng, nàng theo bản năng đưa lưỡi ra li3m khóe môi, chỉ coi rằng điện hạ không may đụng phải mình.
Kỳ Sùng che giấu sự chiếm hữu mãnh liệt trong đôi mắt âm u, lòng bàn tay khẽ xoa cánh môi của Minh Trăn: "Quá mềm!"