Chương 51: Mối quan tâm của người qua đường

Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một con người đầy sự độ lượng như Mạch Đinh sẽ đi an ủi Chu Cách. Cậu cười cười: “Chỉ là diễn thôi, không cần để ý nhiều quá. Chúng ta đều là người trưởng thành. Phải học cách khống chế bản thân. Ellen là người của anh. Không lẽ anh không tin cô ấy? Biểu hiện của anh giống kẻ không có tiền đồ như vậy sẽ khiến cho Ellen coi thường đấy. Chúng ta là đàn ông. Đàn ông thì không nên nhỏ nhem. Lúc bình tĩnh mới chính là có sức quyến rũ”. Mạch Đinh thuyết trình vô cùng hùng hồn. Sau đó thì nhìn thấy An Tử Yến bị một đám người vây lấy. Trong đó còn có mấy cô làm bộ nói chuyện công việc mà cố ý dùng ngực dán sát vào cánh tay của An Tử Yến.

Giờ phút này, vẻ mặt của Mạch Đinh và Chu Cách không khác gì nhau. Một chút cũng không chắp nhặt? Bình tĩnh? Rồi sức quyến rũ gì gì đó?

Gã lùn nói những lời ngon tiếng ngọt với Ellen cùng uống nhiều rượu nên có chút say. Ellen đề nghị đưa gã xuống dưới. Gã hớn hở đồng ý. Mạch Đinh đi theo sau họ. Còn Chu Cách thì bị Tào Thành Nghị đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Mạch Đinh không để ý đến Chu Cách. Bây giờ quan trọng nhất là Ellen. Cậu lên một buồng thang máy khác xuống dưới. Lái xe đã đánh xe đến trước cửa đứng đợi. Lúc nhìn thấy Ellen mở cửa chuẩn bị lên xe cùng gã lùn kia, Mạch Đinh toan gọi cô nhưng lại bị một bàn tay đứng chỗ cửa bịt miệng lại. Mạch Đinh kinh hãi quay đầu lại thì phát hiện là An Tử Yến.

“Hừm, đợi một chút”.

Mạch Đinh nhìn không chớp mắt về phía trước. Cậu dần hiểu An Tử Yến tại sao phải tìm đến sự giúp đỡ của Ellen. Phụ nữ ngoại quốc không phải chỉ có mỗi Ellen. Nhưng chung là bởi cô đã cùng Chu Cách làm nhiều hành động thân mật. Nên đối với những kĩ xảo trêu đùa, cô chính là đạt đến ngưỡng không có đối thủ.

Gã lùn kia không thể so sánh với bọn lưu manh ngoài đường được. Gà là một người có địa vị. Cho dù say cũng sẽ không quá trớn với phụ nữ. Để tránh xảy ra chuyện, gã phải kiên nhẫn thì mới có thể từ từ mà thưởng thức mỹ vị. Mặc dù gã đã tính toán đâu vào đấy, đáng tiếc lại gặp phải Ellen. Mùi hương trên tóc cô thoang thoảng bay vào mũi gã. Động tác mở cửa cùng với lúc chổng mông chui vào xe đã khiến gã nuốt nước bọt.

Cửa xe đóng lại. Mạch Đinh cũng không nhịn được nữa: “Nếu để hắn đi thì Ellen quay về cũng đã muộn rồi!”. An Tử Yến không lên tiếng.

Bên trong xe mở nhạc có tính kích thích. Ellen làm bộ đau chân. Cúi xuống tháo giày. Đôi chân thon dài hiện ra. Cô hơi khom lưng co chân. Bộ ngực tì lên đầu gối, thấp thoáng ẩn hiện bên dưới cổ áo. Gã lùn nói thế nào cũng là đàn ông. Rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhào qua Ellen. Ellen hét ầm lên, đẩy gã ra. Mở cửa xe chạy xuống. Chỉ còn một chân mang giày. Tóc tai rối bùi, quần áo xộc xệch. Vừa đi vừa chửi: “Fuck. Đồ khốn. Ông nghĩ muốn làm gì với tôi?”. Cô chửi rất lớn khiến người đi đường quay lại nhìn.

Cảnh tượng tiếp theo khiến cho Mạch Đinh cảm thấy kinh ngạc. Cậu nhìn thấy lái xe cho gã lùn kia đưa một cánh tay ra, giơ cao lên làm kí hiệu OK. Sau đó thì lái xe đưa gã đi.

Đây là chuyện gì? Mạch Đinh rơi vào mù mờ, không biết mô tê gì cả. Sau khi gã lùn đi xa, Chu Cách mới được thả ra. Nhưng không thấy Tào Thành Nghị đâu cả. Nhắc đến cũng thật quái lạ. Tào Thành Nghị đối với thái độ của mình cũng không cần nói ra. Không quan ai quan tâm đến chuyện của bản thân dần dần cũng trở thành thói quen. Nhưng ngoài Chu Mạnh hoặc khí có việc cần thiết phải liên lạc thì trong công ty, Tào Thành Nghị và An Tử Yến như thể không quen biết nhau. Cũng chưa từng nói chuyện riêng với nhau. Quá nhiều thứ mù mờ.

Chu Cách và Ellen vừa vào phòng làm việc của An Tử Yến liền hôn nhau đắm đuối, táy máy tay chân. Tay của Chu Cách sắp luồn vào trong váy Ellen thì Mạch Đinh hét lớn: “Mấy người làm cái gì đấy? Ellen, ông ta không làm gì với cô chứ?”

“Không có”. Ellen chỉ đem chuyện vừa rồi xem như trò chơi. Căn bản là Mạch Đinh lo lắng thái quá. Bình thường ở nhà Mạch Đinh cô chỉ mặc mỗi đồ lót đi khắp nơi thì làm sao còn ngại khi bị đàn ông khác nhìn ngực mình? Đối với cô mà nói, An Tử Yến giao cho cô chuyện này cũng chỉ dễ như ăn bánh thôi.

“Nhưng tôi nghe thấy cô hét trong xe rồi chạy ra ngoài”.

“Vậy nên nhiệm vụ của tôi xong rồi”.

Mạch Đinh quay đầu lại hỏi An Tử Yến: “Anh nghĩ gì đấy? Vất vả lắm mới có cơ hội lấy lòng ông ta. Anh là nghĩ gì…”. Cậu nói nhỏ dần. Vài giây sau thì mở to hai mắt: “Anh… không lẽ anh muốn uy hiếp ông ta? Đây là cái cái thói quen làm việc kiểu gì vậy? Làm vậy chỉ có thể làm trầm trọng thêm mối quan hệ thôi. Nhỡ ông ta không hợp tác với công ty nữa hoặc tố cáo anh với Vương tổng. Giờ anh phải làm sao?”. Mạch Đinh có thể suy diễn ra rất nhiều chuyện tiêu cực. Cậu đóng cửa phòng lại, kéo luôn rèm cửa sổ. Cắn móng tay đi đi lại trong phòng: “Anh làm việc lúc nào cũng không cân nhắc hậu quả. Lại còn không bàn bạc trước với em. Uy hiếp người khác có thể phạm pháp a. Thật là. Em còn tưởng anh nghĩ được cách gì hay ho. Quá bất cẩn rồi”. Mạch Đinh hành động tự nhiên như sếp lớn. Cậu không nghe An Tử Yến nói gì nên cho rằng hắn đang ý thức được sai lầm của bản thân. Nghĩ đến An Tử Yến cũng là vì công ty. Chẳng qua làm việc không tránh khỏi sai sót. Cậu an ủi An Tử Yến: “Không cần gấp. Anh đợi em nghĩ cách giải quyết. Nhất định sẽ không có chuyện gì hết. Chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn. Chỉ cần chúng ta cố gắng, ông trời cũng không tuyệt đường sống a”.

Chu Cách cuối cùng cũng không chịu được nữa, quay sang phía An Tử Yến: “Chúa ơi. Mạch Đinh thiệt là phiền phức. Phá hoại không gian lãng mạng của tôi với bảo bối này. Yến, cậu có bịt tai không đưa bọn này đi”. Mạch Đinh quay đầu lại. An Tử Yến tỉnh như không. Đeo tai nghe chơi điện thoại. Lời cậu nói vừa rồi tất cả đều vô ích. Cậu đi tới tháo tai nghe của An Tử Yến xuống. An Tử Yến nghiêng đầu hỏi: “Nói xong chưa?”

“Được rồi, chỉ có thể dựa vào em mà dọn dẹp mọi chuyện thôi”. Ánh mắt cậu dời đi một phút. Lại quay về chỗ Chu Cách và Ellen đang hôn nhau không kiềm chế được nữa rồi. Mạch Đinh đi tới đẩy hai người ra ngoài: “Đây là nơi làm việc, mấy người về nhà mà phong lưu”.

“Thật là tuyệt tình. Chúng tôi khó lắm mới được hành động trong phòng làm việc một lần a. Cậu cũng đừng cổ hủ như vậy. Yến, cho mượn phòng làm việc của cậu chút đi”. An Tử Yến lạnh lùng cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi sẽ đưa chỗ tôi đã làm cho cậu mượn à?”

“An Tử Yến!”

“Cái gì?”. Chu Cách và Ellen nhìn Mạch Đinh với ánh mắt cực kì khinh bỉ. Chu Cách học theo khẩu khí vừa rồi của Mạch Đinh: “Đây là nơi làm việc. Nói nghe thật là hay. Chính là muốn đuổi chúng tôi đi rồi sau đó hai người làm ….”

“Không có. Mà cũng sẽ không có!”. Mạch Đinh cắt ngang mấy lời nói hạ lưu của Chu Cách rồi đẩy cả hai ra ngoài. Đang chuẩn bị đóng cửa thì gọi Ellen. Cậu lo lắng Ellen chỉ là giả bộ mạnh mẽ, dù sao cô cũng là con gái: “Ellen, mới nãy cô đơn độc ở trong xe với ông ta không sợ sao?”

“Không a. Mà cũng không phải đơn độc. Chú Phó cũng có ở đó. Chú ấy rất lợi hại. Nếu xảy ra chuyện gì. Chú ấy sẽ bảo vệ tôi”.

“Vậy sao? Vậy thì tốt. Thì ra chú Phó cũng có ở đó. Ờ mà cái gì chú Phó? Không lẽ người lái xe kia. Má ơi. Không thấy gì luôn. Như xuất quỷ nhập thần ấy”. Một đêm phải tiếp nhận quá nhiều tin tức, Mạch Đinh cần thời gian để tiêu hóa hết. Nhìn đám Chu Cách đi xa, cậu đóng cửa phòng lại. Bây giờ hẳn là thời điểm các nhân viên về nhà rồi. Cậu khoanh tay đứng trước mặt An Tử Yến: “Chúng ta nói chuyện đi”.

“Về nhà nói”. An Tử Yến đứng dậy. Hắn đi đến cửa thì thấy Mạch Đinh vẫn bất động tại chỗ. Cậu vẫn còn hậm hực việc An Tử Yến không nói gì cho cậu biết. Hại cậu nháo nhào lên đến mức xấu hổ. Cậu không thèm nhìn An Tử Yến: “Nói ở đây đi”.

“Không đi?”. An Tử Yến quay lại hỏi.

“Không”.

“Như vậy đi”. An Tử Yến xoay người lại, lập tức ôm ngang Mạch Đinh lôi ra ngoài. Mạch Đinh vùng vẫy: “Anh làm gì thế? Buông em ra. Nhỡ công ty còn ai thì sao!”. Nói là nói vậy chứ chính cậu cũng cười đấy chứ.