Chương 119: 119: Công Chúa Xuất Giá

Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tống Trì phân phó A Cẩn xong liền đi tìm Ngu Ninh Sơ.
Từ trước đến nay, Ngu Ninh Sơ chưa từng giấu diếm hắn điều gì nhưng chuyện này liên quan đến Tống Tương, Ngu Ninh Sơ sao có thể đem lời của cô tẩu hai người tâm sự với nhau nói cho Tống Trì nghe liền ỷ vào thân thể nặng nề để tránh thoát sự tra khảo của Tống Trì.
Nhưng đến đêm khi hai người đi ngủ, nàng vẫn không nhịn được nghĩ đến lời Tống Tương nói.
Nàng quả thật không có lừa gạt Tống Tương.

Mặc dù, nàng và Tống Trì đã từng thân mật vô số lần nhưng nàng thật sự chưa từng thấy qua vật kia của hắn.
Tất cả ý niệm trong đầu của nàng lúc này đều nghĩ đến chuyện kia làm nàng bất tri bất giác dựa vào lòng Tống Trì, tay cũng dời xuống hông hắn xoay tới xoay lui.
Tống Trì đột nhiên đè tay nàng lại: “Muội muốn quyến rũ ta phải không?”
Ngu Ninh Sơ không nói lời nào.
Tống Trì nắm tay nàng càng bóp càng không buông xuống được.
Sau khi mang thai, tính tình của nàng vẫn dịu dàng đáng yêu như trước nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến hài tử nàng sẽ giống như một con hổ cái bảo vệ con cái, quyết không cho phép hắn vượt quá giới hạn nửa bước.

Cho dù, Tống Trì đặt y thư trước mặt để chứng minh cho nàng mấy tháng này đã có thể làm nhưng nàng vẫn không muốn.

Nàng không muốn thì hắn cũng không cưỡng cầu nhưng …
Tống Trì quay qua nói nhỏ bên tai Ngu Ninh Sơ mấy câu.
Mấy câu này tựa như mũi tên chuẩn xác bắn trúng ý niệm trong đầu Ngu Ninh Sơ.
Một người thì thầm dỗ dành, một người có lòng tò mò, không lâu sau phu thê hai người liền ngồi dậy.
Tống Trì cố ý cầm một ngọn đèn đặt vào trong trướng.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt ngồi ở bên giường liếc mắt nhìn hắn chuẩn bị mọi thứ, đợi đến thời khắc mấu chốt nàng lại nhắm mắt lại cho đến khi bóng dáng cao ngất của Tống Trì bao phủ lấy nàng.

Đến khi chắc chắn hắn không thấy được vẻ mặt của mình, nàng mới lặng lẽ hé mắt nhìn.
Thứ này …
Rất lâu sau, Tống Trì giữ bả vai cho nàng xúc miệng rất nhiều lần thì trong lòng nàng vẫn nhớ thương người tỷ muội tốt của nàng.
Nàng muốn nói cho Tống Tương biết, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng tò mò về thứ kia, nếu không người vất vả cuối cùng vẫn là nàng.
Đương nhiên, Từ Giản chắc chắn sẽ không dám để Tống Tương làm như vậy.
Sau khi thành thân, Tống Tương và Từ Giản sẽ chuyển đến Phủ Công Chúa nhưng đại hôn vẫn phải tổ chức ở Từ Phủ.
Ngu Ninh Sơ và Tống Trì ở lại Phủ Công Chúa chủ trì cho buổi lễ gả Công Chúa ra ngoài.

Bên ngoài, Phò Mã đã đến đón tân nương.

Ngu Ninh Sơ cuối cùng cũng gặp lại Từ Giản lần nữa, toàn thân hắn mặc hồng bào vẻ mặt tuấn mỹ hơn trước.

Đứng trước một đám thân thích của Công Chúa, hắn vẫn có chút câu nệ khẩn trương đặc biệt là không dám nhìn thẳng mặt Tống Trì.
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn Tống Trì, rõ ràng hắn đang cười mà sao lại dọa Phò Mã thành như vậy chứ?
Nhưng mà vẻ mặt này của tân lang lại làm Ngu Ninh Sơ cảm thấy rất mới mẻ, nàng đã tham gia qua mấy hôn lễ từ Thẩm Trác đến Tào Kiên, Khang Vương rồi lại đến Thẩm Mục và cả Tống Trì.

Ai ai cũng thành thục ổn trọng, chỉ có Từ Giản như một con tuấn mã ngây ngô ngoài ý muốn xông vào tổ Phượng Hoàng, bị khí thế trong tổ Phượng Hoàng chấn nhiếp do dự không biết làm sao.
Lúc này, bà mối đỡ Tống Tương mặc một thân hỷ phục đi ra.
Thần sắc Từ Giản càng thêm khẩn trương, cúi đầu nhìn chăm chú vào làn váy Công Chúa.
Thật ra cho đến tận giờ phút này, Từ Giản cũng không biết cuối cùng Công Chúa có thích hắn hay không.

Ngày đó ở Phủ Công Chúa, Đoan Vương Điện Hạ đột nhiên xuất hiện đòi lại bản thảo Công Chúa đưa cho hắn, ngài còn hỏi hắn có ý với Công Chúa hay không.

Nếu không thì hắn nên bảo trì khoảng cách với Công Chúa, nhưng nếu hắn có ý với Công Chúa thì nên chính thức đến cầu thân chứ không phải một mình gặp mặt Công Chúa như thế.
Từ Giản không dám lừa gạt Đoan Vương, hắn cũng không muốn Đoan Vương hiểu lầm hắn cố ý dụ dỗ Công Chúa nên vội vàng về phủ thương nghị chuyện cầu thân với phụ mẫu.
Hắn đến cầu thân là cho Đoan Vương một câu trả lời.

Mặc dù, hắn động tâm với Công Chúa là thật nhưng hắn tuyệt đối không dám trèo cao.
Không nghĩ tới, Đoan Vương lại đáp lời cầu thân của hắn, ngài còn xin Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ.
Thánh chỉ tứ hôn vừa ban ra, Từ Giản vừa vui vừa lo sợ.

Hắn sợ Công Chúa vì vâng lệnh Vương Gia mới đồng ý gả cho hắn, hắn sợ Công Chúa gả cho hắn chỉ vì nàng không muốn kháng chỉ.
Tâm tình thấp thỏm của hắn kéo dài nửa năm, Từ Giản không dám hỏi bất cứ ai, hắn sợ vì lời nói của mình làm hỏng danh tiếng của Công Chúa.
Hắn cứ mơ hồ như thế mà cưới Công Chúa về nhà.
“Ta chỉ có một muội muội là A Tương, ngươi nhất định phải đối xử tử tế với muội ấy.”
Tống Trì chỉ dặn dò Từ Giản một câu này.
Từ Giản cúi đầu nói: “Giản sẽ không phụ sự ủy thác của Điện Hạ.”
Cưới cũng đã cưới rồi, hắn nhất định sẽ nghe theo ý muốn của Công Chúa.

Nếu Công Chúa nguyện ý cùng hắn làm phu thê thì hắn sẽ tận hết khả năng dỗ nàng vui vẻ.

Nếu Công Chúa không muốn thì hắn sẽ ngủ trên mặt đất, tuyệt đối sẽ không mạo phạm Công Chúa dù chỉ một chút.
Tân nương đã được đưa vào kiệu hoa, Từ Giản trèo lên lưng ngựa.

Trước khi xuất phát, hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua kiệu hoa phía sau.
Đến khi đoàn người về đến Từ Phủ, tâm tình Từ Giản vẫn khẩn trương như cũ.

Hắn lo sợ Công Chúa không thích người nhà của hắn, không thích không khí ồn ào nơi đây.
Đợi đến khi hai người đi vào tân phòng, nhóm nữ quyến vẫn vây quanh hai người xem lễ.

Lúc mở khăn trùm đầu, tay Từ Giản run rẩy không ngừng chọc cho các nữ quyến cười ra tiếng.
Đợi đến lúc mũ trùm được vén lên là lúc kiên nhẫn của Tống Tương sắp cạn.

Nàng vừa ngẩng đầu liền thấy những giọt mồ hôi trên mặt Từ Giản.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Từ Giản lại như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy nào đó vội vàng cúi đầu, liếc mắt nhìn Tống Tương một cách rối rắm, mạnh mẽ cúi đầu.

Trong lòng Tống Tương vô cùng bất an, chẳng lẽ trang điểm trên mặt nàng bị trôi xuống sao?
Tống Tương lại nâng mắt nhìn nhóm nữ quyến có mặt ở đây, thấy các nữ quyến đều không chớp mắt đánh giá nàng, thậm chí còn có một tiểu cô nương là chất nữ của Từ Giản nhìn nàng đến ngây người.

Lúc này, Tống Tương mới yên lòng.
Gã sai vặt đỡ Từ Giản cả người cứng ngắc ngồi xuống giường sóng vai với Công Chúa.
Từ Giản im lặng ngồi đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hai tay quy củ đặt trên đầu gối hoàn toàn không giống người mới cưới thê tử mà giống như đang ngồi trước mặt phụ mẫu chờ phân phó.
So sánh với hắn, Tống Tương thoải mái hơn nhiều khiến mọi người đều cảm khái khí độ của Công Chúa quả nhiên không giống người thường.
“Tứ thúc giống như một khúc gỗ í.” Chất nữ của Từ Giản nhỏ giọng nói thầm.
Tống Tương liếc về phía Từ Giản trước mặt cảm thấy biểu hiện của Từ Giản còn không bằng một khúc gỗ.

Khúc gỗ không nhúc nhích ít nhất còn có vẻ ổn trọng còn Từ Giản vừa đỏ mặt vừa đổ mồ hôi, đêm nay hắn mà không tắm rửa sạch sẽ đừng nghĩ đến chuyện đến gần nàng.
Không bao lâu sau, Từ Giản đã được mời trở lại yến tiệc chiêu đãi khách nhân.
Tống Tương oán giận với nha hoàn của nàng: “Từ Giản này, lá gan sao lại nhỏ như vậy chứ.”
San Hô cười nói: “Cùng một loại gạo nhưng nuôi ra đến trăm loại người.

Phò Mã làm tân lang không được ổn trọng bằng Vương Gia nhưng Công Chúa cũng đâu có thẹn thùng giống Vương Phi đâu.

Theo nô tì thấy, Vương Gia trầm ổn vừa vặn xứng với người hay thẹn thùng như Vương Phi còn Phò Mã nhát gan lại vừa vặn xứng đôi với người bạo gan như ngài.”
Tống Tương liếc xéo nàng một cái, trên mặt lại không dấu được vẻ đắc ý.

Từ Giản như vậy trước mặt nàng nàng càng thích, nàng thích “bóp” quả hồng mềm như vậy.


Ví dụ như nàng thích gãi ngứa Ngu Ninh Sơ hơn là gãi ngứa Thẩm Minh lam.

Nếu Từ Giản cũng giống ca ca nàng, mặt dày vô sỉ dầu muối không vào thì nàng chỉ có tức chết chứ nào có chút vui vẻ nào.
Màn đêm dần dần buống xuống, Từ Giản đã được hai gã sai vặt đỡ trở về.
Tống Tương lại bắt đầu khẩn trương.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm tân nương nên vẫn có chút khẩn trương, nàng yên lặng ngồi đó chuẩn bị đủ loại lời mở đầu để nói với Từ Giản nào ngờ lúc Từ Giản trở về đã biến thành một vũng bùn nhão, làm cho bao bản thảo trong bụng nàng trở nên vô dụng.
Gã sai vặt bên người Từ Giản thấy được một tia ghét bỏ trong mắt Công Chúa liền vội vàng giải thích thay chủ tử của mình: “Kính xin Công Chúa đừng trách Phò Mã.

Bình thường, Phò Mã vẫn biết tửu lượng của mình không được nên rất ít khi uống rượu nhưng hôm nay khách nhân quá nhiều, người này muốn mời rượu người kia lại muốn kính rượu.

Phò mã căn bản không chống đỡ nổi, vừa rồi ngài ấy khó chịu phải nôn một lát mới đỡ hơn một chút.

Dù vậy, ngài ấy còn không quên kêu bọn tiểu nhân đỡ ngài ấy đi thu thập lại một lượt rồi mới quay về đây chính là không muốn thất lễ trước mặt ngài.”
Tống Tương lại nhìn mặt Từ Giản, vừa đỏ vừa tái bộ dạng dường như rất khó chịu.
Tống Tương sai bọn nha hoàn đỡ Từ Giản vào phòng rồi cho hai gã sai vặt lui ra.
Từ Giản bị bọn nha hoàn đặt nằm ngửa trên giường, hỉ phục đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn, môi cũng đỏ giống như son môi.

Hắn hôn mê bất tỉnh nằm đó lại lộ ra một chút dáng vẻ muốn được người ta yêu thương.
Không, Tống Tương vội vàng đem ý niệm này ném ra ngoài.
“Công Chúa, làm sao bây giờ?” San Hô khó xử nhìn về phía chủ tử.
Tống Tương khoát tay áo: “Phò Mã đã ngủ rồi, các ngươi đều lui ra đi.”
Hai nha hoàn nghe lời rời đi.
Tống Tương đứng ở bên giường nhìn Từ Giản, đứng lâu lại ngồi xuống.

Đột nhiên, Từ Giản xoay người dọa cho Tống Tương giật nảy mình nhưng tân lang chỉ thay đổi tư thế ngủ, mặt hướng bên trong.
Tống Tương chú ý tới lễ phục hắn bị dính rượu.
Tống Tương không chịu được y phục hắn bẩn thỉu nên bới hai tay áo lên dùng sức xoay nam nhân nằm im như chết kia lại.

Nàng phải hao tổn rất nhiều khí lực mới thành công cởi được ngoại bào của Từ Giản ra.
Bây giờ đã là cuối xuân, hầu hết mọi người đều mặc ít đi.

Ngoại bào vừa cởi ra, toàn thân Từ Giản chỉ còn lại một thân trung y.
Tống Tương một lần nữa ngồi lại bên giường, ánh mắt tuần tra trên người Từ Giản.

Sau khi xác định Từ Giản đã ngủ say, Tống Tương cắn cắn môi vươn hai ngón tay lặng lẽ nhấc thắt lưng quần Từ Giản lên, nửa người trên cũng dán về phía Từ Giản như vậy nàng mới có thể thấy rõ được.
Nhưng không đợi đầu nàng nghiêng thấp hơn một chút, thắt lưng quần nâng cao hơn một chút thì Từ Giản đột nhiên lại xoay người ra ngoài, cánh tay vừa nhấc lên vừa lúc đặt Tống Tương dưới ngực, mà tay Tống Tương cũng bị bụng hắn đè lên.
Tống Tương không dám nhúc nhích, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Cuối cùng Từ Giản cũng bị loại tư thế ngủ không thoải mái này đánh thức, hắn mờ mịt nhìn xuống thấy một cái đầu đeo trâm cài bằng vàng…
Từ Giản ngồi dậy theo bản năng trốn vào trong giường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tống Tương nói: “Công Chúa, ta, ta…”
Tống Tương không muốn hắn hiểu lầm, một bên cài lại cây trâm trên đầu một bên nhanh chóng giải thích: “Ngươi uống say, ta vốn muốn đẩy ngươi vào bên trong ngủ kết quả lại bị ngươi đè ở dưới.”
Từ Giản thử hồi tưởng lại, quả thật hắn chỉ nhớ bị người ta rót rượu liên tục kết hợp với cảnh tượng vừa xảy ra, hắn liền luống cuống tay chân bò xuống cuối giường, cúi đầu hành đại lễ với Tống Tương: “Hạ quan say rượu thất lễ, kính xin Công Chúa thứ tội.”
Tống Tương ho khụ, ngồi lên giường nói: “Không có gì đáng ngại, ngươi cũng không phải cố ý, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa là được.”
Từ Giản liên tục gật đầu, trường hợp như đêm nay hắn rất khó từ chối nhưng sau này hắn nhất định sẽ mặc kệ, không uống rượu nữa.
Tống Tương thấy hắn còn khom lưng nói: “Miễn lễ đi, ta và ngươi đã là phu thê không cần khách khí như thế.”
Lỗ tai Từ Giản nóng lên, đứng thẳng ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Công Chúa.

Công Chúa lảng tránh ánh mắt hắn nhưng trên mặt nàng cũng không có vẻ ghét bỏ hay không cam lòng.
Trái tim Từ Giản liền đập thình thịch.
“Ngươi, có muốn ăn chút gì không?”
Hai người trầm mặc thật lâu, Tống Tương chủ động hỏi vừa liếc nhìn cái bụng phẳng lì của hắn, trong lòng khẳng định hắn còn chưa có ăn cơm.
Từ Giản nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối Công Chúa chắc chắn đã ăn cơm rồi hắn còn ăn cái gì nữa chứ.
“Đa tạ Công Chúa quan tâm, hạ quan đã dùng rồi.”
Tống Tương nắm chặt tay đành phải nói: “Vậy thì nghỉ ngơi đi.”
Nàng nằm xuống giường trước.
Từ Giản tâm hoảng ý loạn, cứng ngắc đi tắt đèn trong phòng chỉ để lại đôi nến hỉ.
Trở lại bên giường, Từ Giản nhìn Công Chúa nằm nghiêng mặt vào trong, hắn mới thật cẩn thận nằm xuống bên ngoài, chăn cũng không chạm.

Cả người hắn bây giờ rất nóng, không cần đắp chăn.
Tống Tương yên lặng chờ, chờ và chờ vẫn không nghe được bất kỳ động tĩnh gì.

Nàng còn tưởng rằng hắn lại ngủ thiếp đi nên quay đầu lại nhìn liền thấy Từ Giản đáng thương nằm thẳng đơ bên giường, ánh mắt cũng mở to.
Tống Tương vội vàng lại nằm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Sao lại nằm tít ngoài đó chứ?”
Từ Giản hình như nhận được quân lệnh gì đó, vội vàng xốc chăn lên nằm vào, chỉ là vẫn ở bên cạnh giường.
Tống Tương biết hắn nhát gan nên hỏi: “Ngươi tắm rửa chưa?” Lúc trước, nàng còn thấy hắn ra mồ hôi rất nhiều.”
Từ Giản Quẫn bức bách muốn bốc khói: “Rửa, rửa sạch rồi.”
Tống Tương ồ một tiếng.
Một lát sau, nàng lại hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại không đến ôm ta? Ngươi không thích ta sao?”
“Không phải, hạ quan, hạ quan là sợ Công Chúa không thích.” Từ Giản khẩn trương lại muốn lau mồ hôi.
Tống Tương hừ nói: “Nếu ta không thích thì sao còn gả tới đây? Ngu ngốc muốn chết.”
Phò Mã bị mắng liền thấy uỷ khuất trong lòng, sau đó hắn lại mừng như điên, thì ra Công Chúa cũng cũng thích hắn.
Hắn từng chút từng chút tới gần vô cùng khẩn trương ôm lấy Công Chúa.
Tống Tương chịu không nổi chút sức này của hắn, xoay người nhào lên chủ động hôn lên môi Từ Giản.
Xem nhiều như vậy nghe nhiều như vậy, nàng đã sớm muốn thử từ lâu rồi.
 
------oOo------