Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng
Đăng vào: 12 tháng trước
Một đống lương thực được ông chủ khách điếm mua dưới sự đề nghị của Lưu Mật Nhi. Lại có doanh thu nữa.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của nàng, lúc này nàng mới có một gian phòng
của riêng mình. Trong phòng, Lưu Mật Nhi tính toán có nên dùng cách làm
giàu như thế này không.
Bỗng, tiếng đao kiếm chạm nhau
truyền tới, Lưu Mật Nhi hơi nhíu mày. Tới chỗ nào cũng gặp phải chuyện
như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại không đúng.
Nàng mở cửa
phòng thì thấy Phượng Cảnh Duệ đang đánh nhau với một đám người mặc đồ
đen. Thấy nàng xuất hiện, Phượng Cảnh Duệ rống lên: "Về phòng!"
"A, à..." Đương nhiên Lưu Mật Nhi sẽ không ngốc mà xông lên nên đóng ngay
cửa phòng lại. Dù sao thì cũng chẳng giúp được gì, tính mạng nàng rất
đáng quý.
Tuy là như thế nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nằm bò lên cửa, nhìn tình hình bên ngoài qua khe cửa.
Thành thật mà nói thì công phu của Phượng Cảnh Duệ không tệ. Ngoài Phượng
Dương Thủ thì nàng không thấy ai là đối thủ của hắn. Đương nhiên, thật
ra hắn cũng chưa từng thấy Phượng Cảnh Duệ đánh nhau với người khác.
Đang trong lúc suy nghĩ thì Phượng Cảnh Duệ đảo chân dài qua, người mặc áo
đen bay ra ngoài trong nháy mắt. Mà ở cạnh chân hắn là một tên áo đen
khác đã ngã xuống.
Mối nguy đã được xua tan, Lưu Mật Nhi đẩy cửa ra: "Giải quyết rồi hả?"
Mây đen vừa tràn đầy trên mặt Phượng Cảnh Duệ tan đi ngay lập tức. Hắn cười yếu ớt, bước lên nói lấy lòng, "Mật Nhi..."
Người này biến sắc mặt thật nhanh. Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn hắn một cái.
Phượng Cảnh Duệ quyệt nước miếng, cười: "Mật Nhi, Mật Nhi, ta có lợi hại
không? Có phải nên thưởng cho ta không? Đêm nay ta ngủ cùng nàng được
không? Không có nàng bên cạnh, ta ngủ không được!"
Lưu Mật Nhi đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, khom người nhìn tên mặc áo đen đã ngã xuống bên cạnh.
Phượng Cảnh Duệ rất bi thương, "Mật Nhi không được sờ nam nhân khác!" Hắn cầm lấy tay nàng.
Lưu Mật Nhi nhíu mày, "Trên người hắn có tiền!" Ý là đừng có nhiều lời.
Phượng Cảnh Duệ liếc nhìn nàng một cái đầy kinh ngạc, sau đó vươn tay lần mò
trên người tên áo đen, mò lấy túi tiền rồi quơ quơ trước mặt Lưu Mật
Nhi.
"Mật Nhi, ta tìm được rồi!"
Khóe miệng tên áo
đen nằm trên đất giật giật, chợt buông vũ khí trên tay ra. Lúc
này toàn thân hắn không có tí sức lực nào cả.
Lưu Mật Nhi vươn
tay nhận lấy túi tiền, ước lượng trên tay một chút, lấy ra một chút
bạc, đặt trên người tên áo đen, nói: "Đừng nói ta không có lòng đồng
tình. Ta cho người lộ phí này!"
Khóe miệng tên áo đen lại rút rút lần nữa.
Phượng Cảnh Duệ nhìn một màn này, đôi môi mỏng nhếch lên, "Mật Nhi, có tiền rồi, có phải ta không cần phải bán thân nữa không?"
Lưu Mật Nhi nhìn hắn: "Ngươi cho rằng kiếm được số tiền này dễ dàng lắm à?"
Phượng Cảnh Duệ: "..."
Cất kỹ túi tiền, Lưu Mật Nhi xoay người đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại đi ngủ!
Lúc này, nụ cười trên mặt Phượng Cảnh Duệ cũng nhạt dần, ánh mắt đầy mây
đen lướt qua tên mặc đồ đen trên đất, âm trầm nói: "Bảo hắn phái người
hữu dụng chút! Đám áo đen các ngươi chưa đủ đâu! Hắc Bạch song y của Sát Thủ đường quá coi trọng các ngươi rồi!"
Khóe miệng tên áo đen tràn đầy lạnh lùng, "Ngươi..."
"Đừng có mà ấm ức. Nếu các ngươi có một nửa công lực của Hắc Bạch song y thì bây giờ đã không nằm đây rồi. Cút đi!"
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi thật sự cho rằng không có ai động đến ngươi được à?"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì từ từ xoay người, "Lời này...Ta thật không biết!
Có bản lĩnh thì Sát Thủ đường tới thử nghiệm một chút đi!" Dừng lại, hắn nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ông chủ, nói, "Không ngờ nhỉ? Chẳng lẽ muốn ở lại bồi thường thiệt hại cho ông chủ nhà người ta à?"
Tên áo đen buồn bực khụ một tiếng, gian nan đứng lên, dắt tay vài đồng bọn khác đi ra khỏi khách điếm.
Phượng Cảnh Duệ Y đnhìn ông chủ một chút, khuôn mặt tuấn tú chứa ý cười, "Ông chủ này, đừng lo lắng, sáng mai sẽ đền cho ông!"
Ông
chủ thấy vị công tử này biến sắc mặt cực nhanh thì lập tức gật đầu,
không nhịn được mà toát mồ hôi. Người ở đây hôm nay đều có lai lịch cả.
Đi ngang qua cửa phòng Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ nhịn không được mà cười nhẹ.
Nô lệ của tiền bạc này!