Chương 47: Tôi có người mình thích rồi

Cảnh Báo Rung Động

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trả lời hai dòng tin nhắn cho Thẩm Điệp, Tống Linh Linh nằm trên giường mở Wechat của Giang Trục ra.

Nôi dung Wechat anh gửi cho cô thật ra không có gì đặc biệt, căn bản là một vài điều thường ngày.

Nhìn chằm chằm ảnh đại diện của anh một lúc, Tống Linh Linh lại quay đầu nhìn ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết Giang Thành hôm nay không tệ, ánh nắng chói chang, mây trắng như được gột rửa.

Nhìn chằm chằm một lúc, Tống Linh Linh cúi đầu trả lời tin nhắn của Giang Trục.

Tống Linh Linh: [Ừm.]

Giang Trục: [Em chưa ngủ à? Sao vậy?]

Tống Linh Linh nhìn màn hình điện thoại rồi phân tâm, cũng không biết mình tìm Giang Trục vì chuyện gì.

Cô thật ra không có chuyện gì, cũng không làm sao cả.

Chỉ là theo bản năng, muốn trả lời tin nhắn anh gửi đến trước đó.

Tống Linh Linh: [Không có gì, là tôi vô tình nhấn vào.]

Giây sau, voice chat mang theo ý cười của Giang Trục gửi đến: “Trùng hợp đến như vậy?”

Tống Linh Linh không trả lời.

Tiếp đó, Giang Trục nói với cô: “Nếu không muốn ngủ thì em có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Ngón tay Tống Linh Linh khẽ động đậy: [Đi đâu thế ạ?]

Giang Trục: “Đi đến một nơi có lẽ em sẽ thích.”

-

Mười phút sau, Tống Linh Linh mở cửa phòng ra.

Cô vừa ngước mắt, liền nhìn thấy người đang dựa vào tường với đôi chân dài bắt mắt.

Nhìn thấy cô, Giang Trục có hơi bất ngờ: “Nhanh vậy?”

“?”

Tống Linh Linh khó hiểu: “Nhanh lắm sao?”

Ánh mắt của Giang Trục nhìn lướt qua mắt cô một vòng, thấp giọng: “Thẩm Điệp ra ngoài, anh trai anh phải đợi ít nhất một tiếng đồng hồ.”

Tống Linh Linh: “...”

Cô nhịn rồi, nhưng vẫn không nhịn được cười: “Vậy tổng giám đốc Giang có hơi thảm nhỉ.”

Hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa chút kem chống nắng.

Giang Trục rất đồng tình với lời nói này của cô.

“Đúng thật.”

Anh dừng một lúc, nói: “Anh vẫn khá may mắn.”

Bước chân của Tống Linh Linh khựng lại, nghe ra được ý ngoài lời nói của anh.

Cô ngước mắt lên nhìn anh một cái: “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục nhìn cô.

Tống Linh Linh mở miệng: “Anh đừng đem những chuyện vẫn chưa xảy ra nói như chuyện đã chắc chắn như vậy được không?”

Có lúc anh nói chuyện, thật sự rất dễ khiến Tống Linh Linh không nói nên lời.

Giang Trục nhìn dáng vẻ bất lực của cô, tốt tính nói: “Được. Qua một khoảng thời gian nữa rồi nói.”

Tống Linh Linh: “.”

Cô từ bỏ trao đổi với anh.

Đến bãi đậu xe, Tống Linh Linh mới nhớ đến, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Giang Trục: “Em đói không?”

“... Tôi không đói.”

Vốn dĩ cô ăn cũng không nhiều, há cảo ăn mấy tiếng trước cũng chưa tiêu hóa hết.

Giang Trục hiểu ra: “Dẫn em đi dạo chơi.”

Tống Linh Linh vốn còn muốn hỏi, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Dù sao chút nữa sẽ biết là đi đâu.

-

Xe lao nhanh ra khỏi bãi đậu xe, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.

Cửa sổ xe mở một nửa, gió tự nhiên phả vào mặt, khiến Tống Linh Linh cười híp cả mắt lại.

Giang Trục thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhìn nụ cười trên mặt cô, lập tức biết ý tưởng đưa cô đi dạo là đúng.

Tống Linh Linh đến Giang Thành mấy lần, nhưng lần nào cũng là vì công việc. Trước đây lúc cô còn chưa nổi tiếng như bây giờ, cô sẽ một mình ra ngoài đi dạo, lượn quanh khu phố ẩm thực của Giang Thành, rồi sẽ đi dạo đến các khu chợ và cửa hàng đồ lưu niệm.

Cô có một loại chấp niệm đặc biệt đối với đồ lưu niệm và nam châm tủ lạnh của mỗi một thành phố.

Do là cuối tuần, người đi đường và xe đều đông đúc hơn ngày thường một chút.

Ban đầu Tống Linh Linh cho rằng Giang Trục sẽ đưa cô đi dạo ở trung tâm thành phố.

Nhưng anh không làm vậy.

Lúc xe dừng lại, Tống Linh Linh nhìn vào mấy chữ lọt vào mắt cô ở gần đó rồi mất tập trung.

Cô ngạc nhiên nhìn về phía Giang Trục: “Anh…”

Giang Trục: “Cái gì?”

Tống Linh Linh chỉ vào bảo tàng nghệ thuật cách đó không xa, ngạc nhiên nói: “Anh biết tôi muốn đến đây sao?”

Cô học mỹ thuật, mặc dù chuyển nghề làm diễn viên, nhưng sự yêu thích đối với bảo tàng nghệ thuật thì vẫn còn đó.

Giang Trục: “Đoán thôi.”

Anh nhìn vẻ mặt bất ngờ của Tống Linh Linh, chậm rãi nói: “Bây giờ xem ra, anh đã đoán đúng rồi.”

“...”

Cuối tuần có kha khá người đến ghé thăm bảo tàng nghệ thuật.

Giang Trục đi mua vé vào cửa, Tống Linh Linh đứng ở gần đó đợi anh.

Cô thật sự có hơi bất ngờ khi Giang Trục còn có thể phát hiện sở thích này của cô.

Đợi một lúc, Giang Trục mua vé xong đi qua.

“Bên trong đông người đấy.” Anh nhìn về phía Tống Linh Linh: “Em sợ không?”

Tống Linh Linh kéo kéo khẩu trang, lại điều chỉnh mũ che nắng một chút: “Anh cảm thấy tôi thế này, còn có người nhận ra sao?”

Giang Trục: “Người khác anh không biết.”

Anh hơi dừng lại, bổ sung: “Nhưng anh thì nhận ra.”

Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, khiến Tống Linh Linh không có lối thoát.

Đối mắt với anh một lúc, nhịp tim Tống Linh Linh đập có hơi bất thường, cô dời ánh mắt đi, mơ hồ nói: “Người khác không nhận ra là được.”

Nghe thấy hai chữ “người khác” này, Giang Trục lặng lẽ nhếch môi một cái.

“Đi thôi.”

“... Vâng.”

Bảo tàng nghệ thuật Giang Trục đưa Tống Linh Linh đến này, là nơi trước đây cô chưa từng đến.

Thời gian thành lập của bảo tàng nghệ thuật này không dài, cho đến nay vẫn chưa đến một năm. Nhưng vì bảo tàng nghệ thuật có hình dạng độc đáo, cộng thêm từng tổ chức hai triển lãm nghệ thuật khá thành công, cho nên cũng đã có chút tiếng tăm.

Có rất nhiều người ở bên trong.

Sau khi Tống Linh Linh và Giang Trục đi vào, tự giác mà bắt đầu đi dạo từ dưới lầu.

Lúc cô ngắm tranh không thích trao đổi với ai, cũng rất dễ đắm chìm vào trong đó.

Giang Trục chưa từng ngắm tranh cùng cô, nhưng điều khiến Tống Linh Linh ngạc nhiên là…

Từ sau khi đi vào bảo tàng nghệ thuật, Giang Trục không lên tiếng nói chuyện với cô. Thỉnh thoảng khi cô thoát ly ra khỏi bức tranh, anh lại ở một nơi cách đó không xa.

Hai người đi không gần, nhưng cũng không xa.

Bảo tàng nghệ thuật tổng cộng có ba tầng, mở cửa ba tầng bên ngoài cũng có chỗ hạn chế.

Xem xong tầng hai, Tống Linh Linh cũng không có nhiều ý muốn muốn lên tầng ba.

Cô quay đầu nhìn về phía người ở gần đó, Giang Trục bước đến lại gần.

“Có đi lên tầng ba không?”

“Không đi nữa.” Tống Linh Linh nói khẽ: “Tôi xem xong rồi, chúng ta đi chứ?”

Giang Trục ừm một tiếng, đang định nói cô đợi mình một lúc, Tống Linh Linh mở miệng trước, dáng vẻ có hơi ngại ngùng: “Tôi muốn đi vệ sinh một lúc.”

Giang Trục cười: “Đi đi.”

Đi đến lầu một, Tống Linh Linh vào nhà vệ sinh.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại cô rung lên, là Giang Trục gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đợi một lúc, anh có chút việc.

Tống Linh Linh trả lời “Vâng”, rồi nhấc chân đi ra bên ngoài.

Vị trí tọa lạc của bảo tàng nghệ thuật rất tốt, xung quanh có bóng cây bao quanh hồ nước râm mát, có thể khiến người ta tĩnh tâm lại.

Cây cỏ mùa thu có lá héo vàng đi, Tống Linh Linh đi ra bên ngoài nhìn, không ít người đứng bên hồ chụp ảnh check-in.

Cô nhướng mày, ngứa tay chụp vài tấm ảnh gửi cho Thịnh Vân Miểu.

Thịnh Vân Miểu chắc là đang rảnh, lập tức trả lời cô bằng một dấu chấm hỏi.

Tống Linh Linh: [Mời cậu thưởng thức ảnh của nhà nghệ thuật Tống chụp.]

Thịnh Vân Miểu luôn có thể nắm bắt trọng điểm trong những bức ảnh cô gửi: [Đi bảo tàng nghệ thuật à? Cậu đi với ai đó?]

Tống Linh Linh không nói với cô ấy chuyện Giang Trục đến Giang Thành tìm mình, nói dối không chớp mắt rằng: [Lâm Hạ.]

Thịnh Vân Miểu: [?]

Thịnh Vân Miểu: [Lâm Hạ thì không có khí chất có thể đến bảo tàng nghệ thuật đâu, cậu đừng có lừa tớ.]

Tống Linh Linh bất lực, chỉ đành nói sự thật: [Giang Trục…]

Vừa gửi tin nhắn đi, Thịnh Vân Miểu liền gọi đến.

Vừa nối máy, Tống Linh Linh nghe thấy cô ấy “Đệt” một tiếng trước: “Đạo diễn Giang theo đuổi có phải hơi gấp chút rồi không, cậu đi Giang Thành hai ngày anh ấy cũng không yên tâm.”

Tống Linh Linh không nói nên lời: “Anh ấy không thể đến đây là do có việc sao?”

Thịnh Vân Miểu khẽ chậc một tiếng: “Việc hẹn cậu đi bảo tàng mỹ thuật đúng không?”

“...”

Hai người đấu võ mồm, Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục đang bước ra tìm mình ở nơi không xa, hừ nhẹ nói: “Không nói với cậu nữa, bọn tớ phải đi rồi.”

“Muốn đi thì cứ đi không cần nói với tớ.” Thịnh Vân Miểu thì thầm: “Đi đâu vậy, lịch bay của cậu là mấy giờ, đem chút đồ ăn cho tớ.”

Tống Linh Linh nhướng mày: “Đồ ăn nào mà Bắc Thành không có?”

“Bánh mì phô mai mà lần trước bọn tớ ăn trong đoàn phim đó.” Thịnh Vân Miểu cây ngay không sợ chết đứng.

Tống Linh Linh nghẹn lời, tính thời gian một chút: “Cậu không thể kêu tổng giám đốc Ôn mua cho cậu à?”

“Anh ta cũng không ở Giang Thành.”

“Anh ta đúng là không ở đây.” Tống Linh Linh trêu chọc: “Nhưng nếu cậu thật sự thích, tổng giám đốc Ôn có thể mua cả cái tiệm mở ở trước cửa nhà cậu.”

Lời này vừa nói ra, Thịnh Vân Miểu yên lặng một lúc.

Hồi lâu, cô ấy mới tức giận nói: “Cậu đúng thật là không thể thua dù chỉ một chút.”

Tống Linh Linh phì cười: “Tất nhiên.”

Thịnh Vân Miểu hừ hừ: “Rốt cuộc có mang về cho tớ hay không?”

“Mang.” Tống Linh Linh có cầu ắt có cung: “Ngoài bánh mì phô mai ra còn muốn cái gì?”

Thịnh Vân Miểu nhướng mày, kéo dài giọng: “Những cái khác cậu tự xem rồi làm.”

“.”

-

Đi đến trước mặt Giang Trục, Tống Linh Linh cúp điện thoại.

Giang Trục nhìn cô một cái: “Trợ lý tìm em?”

“Không phải.” Tống Linh Linh nhìn anh, trả lời theo bản năng: “Là Miểu Miểu.”

Giang Trục ừm một tiếng, trong tay cầm thứ gì đó: “Tiếp theo muốn đi đâu?”

Tống Linh Linh theo anh vào trong xe, nhìn đồng hồ một cái: “Chúng ta đến tiệm bánh mì một chuyến?”

Giang Trục dừng lại, nhớ tới nói: “Tiệm bánh mì phô mai?”

Tống Linh Linh gật đầu.

Giang Trục không hỏi nhiều, lái xe đưa cô qua đó.

Tiệm bánh mì phô mai mở ở một con đường rất đặc biệt, là một con hẻm nhỏ có phong cách rất đơn giản.

Vào giờ chiều, người trong hẻm nhỏ rất nhiều, người xếp hàng trước cửa tiệm cũng nhiều.

Tống Linh Linh nhìn hàng đợi dài một cái, ước tính thời gian.

Lịch bay của cô là bảy giờ tối, mua xong về khách sạn có lẽ là phải ra sân bay rồi.

Suy nghĩ đến có lẽ Giang Trục không thích nơi nhiều người như vậy, Tống Linh Linh tinh ý nói: “Đạo diễn Giang, hay là anh qua bên đây đợi tôi?”

Giang Trục nhìn cô một cái: “Ý em là em đi xếp hàng, tôi ở trong xe đợi em?”

Tống Linh Linh không cảm thấy sắp xếp của bản thân có vấn đề gì, thản nhiên mà gật đầu.

Giang Trục đưa tay xoa xoa đầu chân mày, nhất thời không biết nên tức vì cô không hiểu biết, hay là cô xem bản thân là người ngoài.

Anh đau đầu: “Em là nhân vật công chúng.”

Anh nhìn Tống Linh Linh: “Tôi đi xếp hàng.”

“Nhưng bên đó rất nhiều người.”

Tống Linh Linh nhỏ giọng nhắc nhở.

Cô nhớ mang máng là, Giang Trục rất không thích những nơi đông người. Lời này là anh nói trước đó lúc tiếp nhận phỏng vấn, anh không thích đi dạo, cũng không thích đến những nơi đông người.

Giang Trục liếc nhìn cô một cái: “Tôi biết.”

Xe của bọn họ dừng ở bên đường, vừa khéo là đầu hẻm.

“Đi mất một lúc thôi.” Anh nhìn Tống Linh Linh, đưa chìa khóa xe cho cô: “Cảm thấy khó chịu thì xuống xe hít thở không khí.”

Lúc Tống Linh Linh phản ứng trở lại, Giang Trục đã đi về phía hàng đợi dài đó rồi.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lúc, lại cúi đầu nhìn chìa khóa xe màu đen mang theo nhiệt độ lòng bàn tay anh trong tay.

Đột nhiên, lòng bàn tay cô âm ỉ nóng lên.

Lúc Giang Trục đi vào trong đám người, đeo một cái khẩu trang màu đen.

Nhưng khẩu trang không phải là vạn năng.

Ít nhất bây giờ chính là vậy.

Thân hình Giang Trục vượt trội, khí chất cao ngạo. Cho dù là có khẩu trang che đậy, cũng không ảnh hưởng việc mọi người cảm thấy anh là một anh chàng đẹp trai. Hàng lông mày anh tuấn lộ ra, vai rộng, eo hẹp, chân dài càng khiến người ta nhìn không rời mắt.

Tống Linh Linh cảm thấy trong xe bức bách, xuống xe qua một bên chờ đợi.

Lúc cô vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy cô gái xếp hàng ở phía trước anh thường xuyên quay đầu nhìn anh. Đứng ở phía sau anh, cũng thường xuyên ngẩng đầu, sau đó nhỏ giọng thảo luận.

Khoảng cách có hơi xa, Tống Linh Linh nghe không rõ bọn họ đang nói gì.

Đột nhiên, có một cô gái mặc váy trắng, trang điểm rất xinh đẹp đi đến bên cạnh Giang Trục, bắt chuyện với anh.

Cô không nghe rõ cô gái nói gì với anh.

Tống Linh Linh đoán mò, Giang Trục như nhận ra được mà nhìn về phía cô một cái.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Rất nhanh, Giang Trục thu tầm mắt về, nhìn về phía người phía trước hỏi mình có bạn gái chưa, có thể cho phương thức liên lạc không, nói: “Không thể, tôi có người mình thích rồi.”