Chương 37: Xin em đó

Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dáng vẻ cô gái nhỏ dùng giọng dịu dàng bảo ‘tôi ôm anh một cái, anh đừng khó chịu’ thật sự là quá ngoan ngoãn, quá đáng yêu. Giang Vọng không nhịn được khom lưng ôm chặt người vào lòng.

Thời Niệm Niệm nhỏ bé bị Giang Vọng ôm thật sự giống như một món trang sức trên người vậy, nhìn rất buồn cười.

Anh dùng rất nhiều sức, cái mũi Thời Niệm Niệm đụng phải ngực anh.

Cái ôm thật sự rất chặt, Thời Niệm Niệm cảm thấy thứ ghì bên hông mình nóng như lửa vậy, cô khẽ đẩy anh một cái.

Giọng nói ở trong lòng anh cũng trở nên ấp úng: “Giang Vọng, anh buông tôi ra đi.”

“Tôi vẫn còn khó chịu mà.” Anh nói hợp tình hợp lý.

Hai người mè nheo trong phòng nghỉ một lúc lâu, đến khi buông ra thì mặt Thời Niệm Niệm cũng đỏ hết cả lên.

Giang Vọng mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài áo ngắn tay, một tay xách túi, một tay kia choàng bả vai Thời Niệm Niệm đi ra.

Hứa Ninh Thanh đã lái xe ra chờ ở cửa, cửa sổ xe hạ xuống, cánh tay đặt trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ: “Muộn thêm chút nữa là có thể đi ăn bữa khuya luôn rồi đó.”

Thời Niệm Niệm không nói gì ngồi vào ghế sau, Giang Vọng cũng đi theo vào.

“…” Hứa Ninh Thanh thở dài, “Tôi là tài xế của hai người đấy hả, toàn ngồi ghế sau cả thế.”

Sắc trời đã tối xuống, bọn họ cùng đến một nhà hàng dùng cơm.

Hứa Ninh Thanh từng tới nhà hàng này ăn mấy lần nên thành thạo gọi vài món, thời gian cũng đã sớm qua giờ cơm chiều, đồ ăn lên rất nhanh, không tới một lúc thì các món ăn đủ màu sắc đã có cả.

Hứa Ninh Thanh lấy cái mở nắp bia chỗ mép bàn, rót vào hai cốc thuỷ tinh, bọt dâng lên, rồi lại giơ tay bảo nhân viên phục vụ cho Thời Niệm Niệm một ly nước ép việt quất.

Trên bàn cơm Thời Niệm Niệm cũng không nói gì, toàn là Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng nói vài câu.

Tuy từ nhỏ quan hệ giữa cô và Hứa Ninh Thanh không tệ, nhưng không có đề tài chung gì, cũng không trò chuyện được, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Những món ăn mà Hứa Ninh Thanh gọi ở nhà hàng này rất ngon, Thời Niệm Niệm ăn rất tập trung, cho đến khi có tiếng ghế ma sát với mặt đất vang lên rất chói tai bên cạnh, một chàng trai kéo ghế tới chỗ bàn bọn họ.

“Ấy, khéo vậy.” Chàng trai đứng bên cạnh nói.

Thời Niệm Niệm ngồi cạnh nhìn bọn họ trò chuyện, từ trong lời nói của họ cũng biết được láng máng rằng người này là bạn cấp ba với bọn họ trước đây.

Lý Trạm kéo ghế tới cạnh Thời Niệm Niệm, ngồi bừa xuống chẳng chút để ý, vừa nói “Tôi tới đây ăn một mình, cùng ăn với các cậu cho vui nhé.” vừa nhìn sang Thời Niệm Niệm.

Thời Niệm Niệm cũng nhìn anh ta, miệng còn ngậm một miếng rau.

Lý Trạm nghiêng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng, nhướng mày: “Người đẹp này là ai vậy, hẳn là các cậu phải giới thiệu cho tôi một chút chứ đúng không?”

Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn Giang Vọng, nói ngắn gọn: “Em gái tôi.”

Thì ra không phải là bạn gái, Lý Trạm lập tức thu vẻ hứng thú muốn nhiều chuyện lại, anh ta nói nhiều, vừa mở miệng đã giống như súng máy bắn mấy phát pằng pằng pằng, bàn cơm vốn yên tĩnh lập tức sôi nổi hẳn lên.

Anh ta kể rất nhiều câu chuyện thú vị ở đại học, Thời Niệm Niệm luôn bị anh ta chọc cho cười thành tiếng.

Khi cô cười cũng vẫn dịu dàng mềm mại, chỉ cong môi cười khẽ.

Lý Trạm phát hiện ra được nên càng ra sức sử dụng hết mọi bản lĩnh kể chuyện cười cho người bên cạnh nghe.

Giang Vọng “Chậc” một tiếng, bị hình ảnh trước mắt làm cho có chút phiền muộn.

“Ấy sao cái cốc của em gái lại trống trơn thế?” Lý Trạm quen tay nhấc chai bia cạnh chân lên, “Hôm nay vui vẻ, nước trái cây thì có gì ngon mà uống, phải uống một ngụm bia lớn ăn một miếng thịt lớn mới đúng.”

“Khoan…” Thời Niệm Niệm giơ tay muốn từ chối.

Nói được một nửa thì Giang Vọng chợt duỗi tay sang, kéo luôn cái ghế cô ngồi đến bên cạnh mình: “Vị thành niên thì uống bia cái gì.”

Anh lại lấy một chai nước việt quất, mở nắp ra, rót cho Thời Niệm Niệm một cốc, đặt trước mặt cô: “Uống cái này này.”

“Không phải.” Lý Trạm cũng kinh ngạc, liếc mắt nhìn Hứa Ninh Thanh một cái, lại nhìn Giang Vọng, ngón trỏ chỉ, “Không phải chứ, tình huống này là sao đây, rốt cuộc là em gái ai thế?”

Giang Vọng khoanh tay dựa vào lưng ghế, vững vàng như núi, nhướng mày cười một cái với anh ta.

Ý rất rõ ràng.

Lý Trạm lập tức hiểu ý, nâng cốc bia lên trước, khoa trương nói: “Thất lễ rồi thất lễ rồi.”

Thời Niệm Niệm kỳ quái ngước mắt, không hiểu chỉ trong mấy giây ngắn ngủi như vậy hai người đã trao đổi thông tin gì, cô nghiêng đầu nhìn Giang Vọng: “Sao vậy?”

Giang Vọng trực tiếp xoa nhẹ mái tóc cô: “Không có gì, ăn tiếp đi.”

Lúc ra khỏi nhà hàng thì đã muộn lắm rồi, chỉ có Hứa Ninh Thanh lái xe đến, Lý Trạm cũng mặt dày bám lấy muốn đi nhờ xe về.

Trên xe Giang Vọng và cô ngồi ghế sau, Lý Trạm ngồi trên ghế phụ.

Cô không nói chen vào, chỉ nghe Lý Trạm ở phía trước nói không ngừng, cô nghiêng đầu nhìn khung cảnh bay lướt qua bên ngoài cửa sổ, từng ngọn đèn đường đã sáng lên, nối liền nhau thành một dải sáng thẳng tắp.

Bỗng ngón tay rũ bên chân bị một cơ thể mang theo hơi ấm đụng một cái.

Thời Niệm Niệm quay đầu lại.

Giang Vọng dựa nghiêng sang một bên, duỗi tay dài sang, véo đầu ngón tay cô một cái.

Khoang xe bị bóng tối bao trùm, ở ghế trước Lý Trạm và Hứa Ninh Thanh vẫn còn đang trò chuyện, bọn họ ngồi ở ghế sau lén chạm đầu ngón tay nhau, mang lại cho người ta một cảm giác lén lút mập mờ.

Ngón tay anh nhẹ nhàng quấn vào, vuốt ve móng tay và lòng bàn tay cô.

Cảm giác rất là kì lạ.

Giống như bị điện giật vậy.

Ngón tay Thời Niệm Niệm hơi cuộn lại, cuối cùng cũng không tránh, ngước mắt lên nhìn về phía Giang Vọng một cách kỳ quái.

Giang Vọng thu tay về, lấy một khối gì đó ra khỏi túi đặt vào lòng bàn tay cô, sau lại đan mười ngón tay vào với cô, khép lòng bàn tay lại.

Ngón trỏ của chàng trai gầy gò, đường tĩnh mạch màu xanh lá rất rõ ràng dưới làn da trắng nõn, bây giờ đang đan xen với cô một cách cực kì thân mật không có kẽ hở, khiến mọi sự mập mờ và tình cảm hoá thành những rung động không tên.

Đôi mắt Thời Niệm Niệm hơi mở to.

Cô rút tay ra, nhưng không rút được.

Giang Vọng nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khoé môi cong cong.

Lòng bàn tay cô đang nắm chặt một khối đồ vật, xúc cảm lành lạnh, ngón tay lại được sự ấm áp từ anh bao bọc, nhiệt độ hai bên hoàn toàn không giống nhau.

Mặt Thời Niệm Niệm đỏ lên, may là ngồi trong xe nên không nhìn ra được.

Hai người ngồi rất xa, mười ngón tay lại đan vào nhau, Thời Niệm Niệm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo cửa sổ xuống lộ ra một khe hở.

Hứa Ninh Thanh hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái: “Mở cửa sổ làm gì vậy?”

“Nóng ạ.”

Hứa Ninh Thanh bật cười, đưa tay tắt điều hoà: “Ngày đông mà còn bảo nóng.”

Đưa Thời Niệm Niệm về nhà trước, Hứa Ninh Thanh chạy xe đến trước cửa nhà.

Sau khi cô về phòng ngủ thì vẫn luôn nắm chặt tay, tấm huy chương sớm đã bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên xuất hiện trong lòng bàn tay.

Tiệc tối Nguyên Đán được tổ chức rất linh đình, sau nhiều lần diễn tập thì Thời Niệm Niệm đã nói không tệ.

Sau cánh gà sân khấu người đến người đi, mọi người đều đã thay trang phục diễn, còn có không ít người đang ngồi trang điểm trước gương.

Thời Niệm Niệm vừa mới trang điểm xong, lớp trang điểm rất nhạt, làn da cô trắng mịn, chỉ bôi một lớp phấn nền mỏng, đánh một tý son bóng, hàng mi được chuốt dài cong vút.

Trần Thư Thư thay trang phục múa ba lê xong, vẫn còn ngồi trên ghế ngẩng đầu trang điểm, sau khi cúp điện thoại thì quay đầu ra sau: “Niệm Niệm à! Cậu có thể đi lấy cơm hộp giúp mình được không, mình vẫn chưa trang điểm xong, không đi được.”

“Được.”

Thời Niệm Niệm đứng dậy đi ra cổng trường.

Vừa mới ra đến cổng trường thì nhìn thấy mấy chàng trai bước xuống xe, chiếc xe nhìn rất quen, Thời Niệm Niệm nhìn, nhận ra đó là xe của Hứa Ninh Thanh.

Hai người bước xuống là Phạm Mạnh Minh và Lý Trạm gặp được vào buổi tối mấy hôm trước.

Sau khi hai người xuống xe, Hứa Ninh Thanh mới từ từ bước xuống, đi ở sau cùng.

Phạm Mạnh Minh nhìn thấy Thời Niệm Niệm đầu tiên, cực kì kích động giơ tay lên vẫy, “Ấy, em gái! Sao em còn ra đây đón bọn anh nữa vậy?”

Hứa Ninh Thanh cười nhạo: “Ai thèm cậu.” Hắn nghiêng đầu hỏi: “Tiệc tối sắp bắt đầu rồi hả?”

“Còn nửa, nửa tiếng nữa ạ.” Thời Niệm Niệm nói, “Em ra lấy cơm hộp.”

Cô chạy sang bên kia, sau khi cơm hộp được đưa đến thì luôn để ở chỗ đó, Thời Niệm Niệm tìm được phần của Trần Thư Thư, cầm trong tay, cùng đi vào trường với nhóm người Hứa Ninh Thanh.

Vừa đi qua chỗ rẽ sang khu nhà dạy học và toà nhà nghệ thuật thì thấy Giang Vọng đi ra từ bên trong, một đôi chân dài chướng mắt.

Giang Vọng nhìn về phía bọn họ, dừng bước: “Sao mấy cậu lại tới vậy?”

Lý Trạm nói đùa: “Bọn này cũng là học sinh nổi tiếng mà.”

Thời Niệm Niệm nhìn đồng hồ, tiệc tối sắp sửa bắt đầu rồi, cô nói với Hứa Ninh Thanh một tiếng rồi lập tức cầm hộp cơm chạy về phía hội trường tiệc tối.

“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của mình đó! Đói chết mình rồi!” Trần Thư Thư nhìn thấy hộp cơm thì mắt lập tức sáng lên, lại ngẩng đầu, “Ấy Niệm Niệm, cậu cũng ăn cùng đi?”

Cô cười lắc đầu: “Mình…ăn rồi.”

Không ở lại lâu, cô liền cầm tờ bản thảo phát biểu đi ra bên ngoài hành lang, phía sau cánh gà bận bịu ồn ào, ở đây yên tĩnh hơn một chút.

Cô mở tờ phát biểu ra, đối mặt với vách tường, cái trán chống lên tường, tập lại lần cuối, đọc từng chữ từng chữ một ra.

Bỗng có một mùi hương quen thuộc quanh quẩn giữa khoang mũi.

Cô như có linh cảm, quay đầu lại, môi suýt chút nữa thì sượt qua sườn mặt Giang Vọng.

Cô lùi ra sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại…tới đây?”

Buổi tiệc tối hôm nay không bắt buộc phải mặc đồng phục, Giang Vọng mặc một chiếc áo khoác màu đen, cả người hoà cùng ánh đèn lọ mọ nơi hành lang, vẽ ra một bóng dáng mờ ảo.

Giang Vọng giơ tay lên, đầu ngón trỏ chọc má cô, vừa khéo là chỗ lõm xuống của lúm đồng tiền, anh khàn giọng hỏi: “Trang điểm à?”

Cô bỗng cảm thấy ngại ngùng, khẽ gật đầu: “Có trang điểm…một chút.”

Ngón tay anh ma sát môi cô, dính một vệt màu nhạt, mập mờ không rõ: “Lại còn tô son nữa chứ.”

“Không phải, là son bóng.” Cô giải thích.

Anh cười: “Có gì khác nhau sao?”

“Tôi cũng…không biết.”

Giang Vọng duỗi tay kéo hai ngón tay cô rũ ở bên sườn, véo một cái: “Cố lên nhé.”

Cô khẽ cười, môi cong lên, khoé mắt cũng cụp xuống, như mắt cún vậy: “Cảm ơn anh.”

Đôi mắt cong lên khiến lòng người ngứa ngáy.

Giang Vọng liếm môi, yết hầu di chuyển, tầm mắt dời đi, vỗ một cái lên đỉnh đầu cô: “Sau khi kết thúc thì tới tìm tôi, tôi ngồi cùng với đám Hứa Ninh Thanh, dãy cuối cùng bên phải khán phòng.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được.”

Rất nhanh thì tiệc tối đã chính thức được bắt đầu, MC lên sân khấu, Thời Niệm Niệm đi qua chờ lên sân khấu, sau khi hiệu trưởng nói xong thì sẽ tới lượt cô.

Trước khi lên sân khấu cô quay đầu lại nhìn, Giang Vọng vẫn đứng tại chỗ, người chìm trong bóng tối, giơ tay vẫy vẫy với cô.

“Tiếp đến xin mời học sinh đại diện Thời Niệm Niệm lên phát biểu.” MC nói.

Thời Niệm Niệm nhanh chóng quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, cầm mic lên sân khấu.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn học sinh…”

Giọng nói của cô gái vừa chậm rãi vừa vững vàng, nghe rất thoải mái, cô mặc bộ đồng phục mỏng của mùa thu, ánh đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu.

Phía dưới là một toán người đông nghịt, Thời Niệm Niệm ép bản thân không chú ý tới những tiếng động bên dưới, tập trung toàn bộ sức chú ý vào bản thảo phát biểu, cô hiếm khi đứng trước mặt nhiều người như vậy, cho dù có từng diễn tập rất nhiều lần thì cũng thấy có chút mất tự nhiên.

“Cảm ơn mọi người.” Cuối cùng Thời Niệm Niệm cũng nói xong bốn chữ cuối cùng, khẽ thở phào, cúi người trên sân khấu.

Cùng lúc đó, tiếng hoan hô bỗng vang lên từ phía sau cùng của khán phòng.

“Em gái Thời giỏi quá!!!”

Cô nghe tiếng ngẩng đầu lên.

Thì thấy có một cái bảng LED sáng lên ở phía sau khán phòng tối đen như mực, trên đó viết ba chữ “Em gái Thời”, mặt sau là hình vẽ con trâu và chai bia.

Em gái Thời trâu bò.

Trời ạ…

Mấy cái người này…

Mọi người nghe thấy tiếng động cũng nhao nhao quay đầu lại nhìn rồi bật ra những tràng cười và tiếng bàn tán.

Ánh sáng từ bảng LED chiếu rọi thành một vòng sáng xù xì, còn có thể nhìn thấy rõ Phạm Mạnh Minh thoạt nhìn đang cực kì hưng phấn giơ bảng LED và sườn mặt của Giang Vọng đang uể oải ngồi bên cạnh.

“…”

Thời Niệm Niệm nhanh chóng chạy xuống bậc thang.

Mỗi lớp đều có chỗ ngồi xem riêng, Thời Niệm Niệm chạy tới chỗ lớp mình tìm Khương Linh trước, mọi người vẫn còn đang bàn tán sôi nổi vì cái bảng LED vừa rồi.

“Anh trai cậu chuẩn bị đó.” Khương Linh tóm lấy cánh tay cô nhỏ giọng hỏi, “Ngầu thật đấy, vốn mình còn tưởng là Giang Vọng cơ.”

Thời Niệm Niệm cũng không biết là ai nghĩ ra chủ ý này, vừa nãy gặp bọn họ ở cổng cũng không nhìn thấy tấm bảng LED kia, mà với tính cách của Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng thì không giống người sẽ nghĩ ra chủ ý này.

“Mình đi tìm…anh mình đã.” Thời Niệm Niệm nói.

Khương Linh xua tay: “Đi đi đi đi.”

Cô đứng thẳng dậy, lại bị Khương Linh kéo về, dùng giọng nhỏ hơn cả trước nói bên tai cô: “Cậu và Giang Vọng để ý chút, bố anh ta đang ở đây, đừng để bị phát hiện.”

Thời Niệm Niệm sửng sốt.

“Vừa nãy cậu không nghe thấy hả?” Khương Linh chỉ cho cô xem, “Ngay giữa hàng đầu tiên kia kìa, vừa nãy MC có giới thiệu một loạt người đó.”

Về bố của Giang Vọng, điều đầu tiên Thời Niệm Niệm nghĩ tới là lần ngăn cản ông ta đánh Giang Vọng, sau đó mới nhớ tới việc ông ta là quản lí của trường.

Cô nhìn theo hướng mà Khương Linh chỉ, người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi thẳng người ở nơi ấy, không nhìn ra được bất kì dấu hiệu bạo lực nào.

Thời Niệm Niệm thu ánh nhìn về, đứng dậy đi đến dãy ghế phía sau.

Khán phòng của trường rất lớn, chỗ phía sau không lấp hết, Phạm Mạnh Minh bắt chéo chân ôm bảng LED, nở nụ cười chào hỏi Thời Niệm Niệm: “Ài, em gái, thế nào, có thích không?”

“…” Thời Niệm Niệm đành phải gật đầu, nói tiếng cảm ơn.

Giang Vọng vẫy tay với cô: “Lại đây ngồi đi.”

Thời Niệm Niệm nhìn về phía Hứa Ninh Thanh, hắn đang cúi đầu chơi game với Lý Trạm, rất tập trung, cô cất bước đi về phía Giang Vọng, mất tự nhiên ngồi bên cạnh anh.

Bên chân có không ít đồ ăn, còn có chai chai lọ lọ, chắc là những thứ mà mọi người vừa ăn.

Đám Hứa Ninh Thanh bọn họ đều đang chơi game, Thời Niệm Niệm không biết phải nói gì, chỉ tập trung nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, cho đến khi vai bỗng nhiên bị đè nặng.

Cô quay đầu sang.

Giang Vọng choàng áo khoác lên đầu vai cô, có một mùi hương cực kì mát lạnh.

Đáy lòng Thời Niệm Niệm mềm nhũn: “Anh không lạnh à?”

Ngón tay anh cầm một cái lon, cổ tay rũ xuống, nửa dựa vào người cô một cách lười biếng, giọng nói cũng uể oải: “Không lạnh.”

“Thật ra…tôi cũng không lạnh.”

Giang Vọng “Ồ” một tiếng, hờ hững: “Vậy em trả cho tôi đi.”

Thời Niệm Niệm im lặng một lát, cắn môi dưới, tựa như đang góp đủ dũng khí, nói: “Không muốn.”

Giang Vọng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ cũng chẳng thèm nhìn anh, ngay cả liếc qua khoé mắt, cực kì tập trung nhìn lên sân khấu, anh bật cười, dựa sang một chút, đụng phải bả vai cô.

Nghiêng đầu lại gần tai cô: “Người bạn nhỏ à, có phải em thích tôi rồi không?”

Hơi thở nóng bỏng làm tai cô nóng lên.

“Không, không có!” Cô cuống lên, hai chữ mà cũng nói lắp được, nhấp môi, rồi lại giấu đầu lòi đuôi thêm vào: “Còn lâu.”

Giang Vọng kéo dài giọng, âm cuối hơi cao lên: “Không à?”

“Không.”

“Lại từ chối tôi hả?”

Cái gì với cái gì vậy chứ.

Thời Niệm Niệm không nói.

Chẳng mấy chốc, mấy người bên kia đã nhao nhao đứng dậy, Hứa Ninh Thanh hơi níu lấy một người, bảo Thời Niệm Niệm là bọn họ muốn đi tìm Thái Dục Tài một chuyến, ông cũng là chủ nhiệm lớp bọn họ hồi cấp ba.

Phạm Mạnh Minh hỏi Giang Vọng: “Anh đi không A Vọng?”

Giang Vọng ngước mắt: “Tôi đi làm gì?”

Ngày nào anh cũng có thể gặp được Thái Dục Tài ở trường.

Sau khi mấy người kia đi rồi thì hàng cuối chỉ còn lại hai người bọn họ, yên tĩnh hơn rất nhiều, tấm bảng LED kia được lật úp lại để trên ghế, chiếu rọi thành một vòng sáng ở bên cạnh.

Chiếc cằm gầy gò của Giang Vọng ngửa ra, ánh mắt lạnh nhạt, thỉnh thoảng sẽ giơ lon bia trong tay lên uống một ngụm.

Thời Niệm Niệm nhìn chằm chằm chữ trên lon một lát, hỏi: “Cái này…là bia hả?”

“Ừ.”

Bây giờ còn đang trong trường đó.

Trên sân khấu, một tiết mục diễn đã kết thúc, ánh đèn chợt tối xuống, Thời Niệm Niệm không nhìn rõ, nhưng khứu giác lại càng nhạy bén hơn.

Cô ngửi được một mùi hương đột ngột kề sát.

Mùi bia trên người chàng trai và mùi bồ kết từ quần áo hoà lẫn vào nhau, tạo thành một mùi hương cực kì mát lạnh mập mờ.

Thanh âm vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn vang lên gần trong gang tấc, khoảng cách gần quá, đã sớm vượt qua khoảng cách an toàn.

Hàm dưới của Giang Vọng căng chặt, ánh mắt nặng nề, dừng nơi đôi môi màu hồng nhạt của cô gái nhỏ.

“Cô nhóc nói lắp, tôi vừa uống bia xong, bây giờ rất muốn hôn em, có được không?”

Đầu quả tim Thời Niệm Niệm bỗng nhảy lên.

Không kịp trả lời, lại nghe anh bổ sung: “Lúc này có chút không nhịn nổi.”

Cô hoảng loạn giơ mu bàn tay lên che miệng.

Giây kế tiếp, có một xúc cảm ấm áp ẩm ướt dừng nơi lòng bàn tay cô.

Giang Vọng nửa ôm eo cô, một cái tay khác ôm mặt cô, cảm xúc mượt mà.

Anh cứ hôn vào lòng bàn tay cô như vậy, cũng không nhúc nhích, ngược lại giữ nguyên tư thế kia cười rộ lên.

Giọng nói của chàng trai vừa trầm vừa khàn, lại từ tính, rất êm tai, trầm thấp truyền ra từ cổ họng, dập dờn lăn tăn, tựa như chiếc lông vũ gãi đúng chỗ ngứa.

Anh mỉm cười, lòng bàn tay Thời Niệm Niệm lại càng ngứa hơn.

Giọng nói của anh càng thấp, chứa nét cười “Fuck” một tiếng, môi khẽ ma sát với lòng bàn tay cô.

Hàng mi Thời Niệm Niệm run rẩy không thôi, cả người cứng đờ không nhúc nhích.

Mọi cảm giác đều được phóng đại tới cực hạn.

Cô cảm giác được Giang Vọng nghiêng đầu, đột ngột cắn vào đầu ngón tay cái của cô, khẽ đâm một cái.

“A.”

Cô khẽ thở ra.

Hàm răng của Giang Vọng lập tức buông lỏng, lòng bàn tay ma sát phần thịt trên cổ cô: “Cho tôi hôn một cái thôi mà cũng không được sao?”

“…”

“Xin em đó.”

Tác giả có lời muốn nói: Sốc! Đại ca thế mà lại cầu xin trước mặt mọi người chỉ vì một nụ hôn!

Hết chương 37.