Đăng vào: 12 tháng trước
Từ Thời Cẩm ấm ức nói: "Bất cứ ai ta cũng có thể hạ thủ, nhưng ta làm sao có thể làm tổn thương ngươi? Nếu trên đời này có một người đáng để ta phải do dự, chỉ còn lại mình ngươi.
Ngươi không cần coi nhẹ bản thân như vậy."
Nàng nói điều này với Lưu Linh.
Với loại ấm áp này, vẻ mặt Lưu Linh không biểu tình gì, coi như không nghe thấy, nàng thật sự hiểu rõ Từ Thời Cẩm, tuy là bạn tốt, nhưng nếu cần, Từ Thời Cẩm sẽ không mềm lòng khi xuống tay – nàng nhiều lắm là để lại Lưu Linh một mạng mà thôi.
Lời nói của Từ Thời Cẩm không thể hoàn toàn coi là thật, hiện tại Từ gia và Cẩm Y vệ cũng không vướng bận, Lục gia chẳng qua là bởi vì có người xử lý, mới có sức ép buộc, Từ gia chỉ có thể ngồi ở trên lên núi xem hổ đánh nhau, vậy tại sao phải nhúng tay vào.
Cho nên hiện tại, lời nói của Từ Thời Cẩm là đáng tin.
Tuy vậy, Cẩm Y vệ cũng quyết định ở lại tra xét một phen, trong lúc Thẩm Yến rất bận rộn, Lưu Linh có vẻ thích cái thôn dân đi trước kia, thỉnh thoảng lại đến chơi, cũng không ai ngăn nàng.
Qua mấy ngày, chuyện của Ninh Châu kết thúc, Cẩm Y Vệ từ biệt Từ lão tướng quân, chuẩn bị lên đường.
Sau khi mừng thọ gia gia xong, Từ Thời Cẩm cũng nên rời khỏi nơi này, nàng quả thực là một cô nương chu đáo, sợ hành tung của mình làm cho Thẩm Yến nghi ngờ, liền chào hỏi rồi trở về Nghiệp Kinh trước.
Ngồi trên xe ngựa, từ xa nhìn về phía Ninh Châu, thị nữ đưa lên một chén trà ấm, Từ cô nương vuốt nắp trà, cười khó hiểu.
"Người cười cái gì vậy?" thị nữ Noãn Hương tò mò hỏi.
Từ Thời Cẩm dựa vào đệm êm, giọng nói lười biếng đùa giỡn, "Ám sát Cẩm Y vệ, chắc chắn có liên quan đến Lục gia.
Lần này không thành, muốn ám sát lần thứ hai, thứ ba.
Người kia chủ ý thật sự là không có đầu óc.
Khi Thẩm Yến trở về Nghiệp Kinh, chính là Cẩm Y Vệ đối phó với Lục Gia, Lục Gia dựa vào trăm năm thế gia, dám thách thức Cẩm Y Vệ..
Ai mà không biết Cẩm Y Vệ hiện tại được bệ hạ trọng dụng đâu, không nhìn rõ ngu xuẩn lại còn bày ra nhiều như vậy, ta thực tế vui vẻ a"
"Đương nhiên Lục gia không thể so sánh với người được.
Người trước kia là nữ quan của bệ hạ, có cái gì mà người không biết? Về phương diện này, người của Lục gia không thông suốt đương nhiên sẽ phạm sai lầm." Noãn Hương khen chủ nhân nhà mình.
Từ Thời Cẩm không để ý đến lời này cho lắm, sờ sờ đầu của người thị nữ, nhẹ giọng nói: "Không phải, Lục gia làm ra thủ đoạn này.
Tất cả là do người ra lệnh ngu xuẩn, vì cái lợi trước mắt mà thôi.
Đổi lại là ếu là Lục Minh Sơn chủ, lúc trước không tiêu diệt được Thẩm Yến, hắn sẽ không ra tay lại lần nữa..
Người ra lệnh ngu xuẩn kia chắc là Lục Minh An, đệ đệ của Lục Minh Sơn, quả thực thủ đoạn kém chút đỉnh."
"Tóm lại, Lục gia bây giờ lâm vào thế bị động." Noãn Hương nói.
"Ừm, Nghiệp Kinh bên kia biết Lục Minh An đang làm gì, nhất định phát điên.
Lục Minh Sơn..
đợi đã, để ta nghĩ xem" Từ Thời Cẩm đột nhiên ngồi thẳng người, nụ cười thu lại, con ngươi chớp lên.
Một lúc sau, nàng trầm giọng nói: "Ta thật sự đánh giá thấp Lục Minh Sơn.
Hắn đã rời khỏi Nghiệp Kinh hơn nửa năm, ta luôn cho rằng hắn bị gia tộc xa lánh, ở ẩn một thời gian.
Hắn chậm trễ quay về, ta còn tưởng rằng chuyến đi của hắn không suôn sẻ, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn phải biết Vân Dịch bị Cẩm Y vệ bắt được, nhất định phải dùng cái này để cho huynh đệ nóng nảy làm việc lỗ mãng, muốn cho đệ đệ một bài học tranh giành quyền lực."
"Hắn muốn tại Lục gia trở nên nổi bật, muốn lọt vào mắt của Lục gia trưởng lão, hắn là có nhà ngoại hậu thuẩn, những người khác làm sao có cửa.
Để giữ lợi thế cho mình, hắn đương nhiên sẽ không làm những chuyện như vậy đắc tội Cẩm Y vệ."
"Đó chính là nói, trước khi Cẩm Y Vệ cùng đoàn người thuận lợi tiến vào kinh thành, Lục công tử sẽ không xuất hiện sao?" Noãn Hương hơi kinh ngạc, dù sao trong tính toán của người, Lục công tử trên đường đi hẳn là bị nhóm người của quận chúa ngăn cản.
"Không, hắn sẽ xuất hiện." Từ Thời Cẩm lấy lại bình tĩnh, nụ cười nhẹ trở lại trên khuôn mặt cô, lại lười biếng ngả người ra sau, tấm màn dày bị xe ngựa lay động, thỉnh thoảng có một tia sáng chiếu vào phản chiếu nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện như băng tuyết.
"Lục Gia muốn khiêu khích Cẩm Y Vệ.
Ra thủ đoạn như vậy, cục diện sẽ có chút hỗn loạn cần người thu dọn tàn cuộc.
Không phải Lục Minh Sơn chỉ chờ cơ hội này thôi sao? Còn nữa, Nhạc cô nương và A Linh đang ở cùng nhau, hắn tất nhiên là đứng ngồi không yên, không kịp chờ đợi giải quyết chuyện này."
"Chuyện gì người cũng nghĩ thông suốt cả." Noãn Hương thật tình khen và do dự, "Nhưng mà hiện tại, xem ra hình như quận chúa có chút không rõ ràng với Thẩm đại nhân, dù sao quận chúa cũng là bạn của người nhiều năm, người thật sự muốn toan tính với quận chúa?"
"Ta làm sao dám?" Từ Thời Cẩm bật cười, "Có Thẩm đại nhân, ta làm sao dám nhắm vào A Linh? Thủ đoạn của Thẩm đại nhân, ta không dám nếm thử."
Noãn Hương yên tâm thả lỏng một chút, trong lòng Từ cô nương, vì lợi ích bản thân chuyện gì cũng dám làm, kể cả sinh mạng của người khác.
Mấy năm qua, tuy vất vả nhưng cũng cố chấp đi qua, nhưng nàng càng ngày càng đi xa hơn, những thị nữ thân với nàng, luôn lo lắng rằng khi quay đầu thì không tìm được đường về, nhưng dù sao bọn họ cũng không dám nói điều này, ngay cả công chúa Trường Nhạc quận chúa cũng không quan tâm.
Noãn Hương chỉ mong sau này, Trường Nhạc quận chúa sẽ luôn ở bên người, tuy quận chúa từng nói: "Bắt ta cứu người khác ư, dù có sắp chết ta cũng chẳng để tâm", nhưng nếu người gặp nạn, quận chúa nhất định sẽ giúp.
Tận bây giờ, người vẫn giữ tình bạn và quận chúa, giấu nó vào nơi sâu nhất của trái tim mình không ai có thể chạm vào được.
Đó là hy vọng cuối cùng trong trái tim người, và người không muốn từ bỏ nó.
Noãn Hương mong rằng chủ nhân sẽ không bao giờ buông tay, khi nàng không quan tâm đến bất cứ điều gì, đó cũng là lúc nàng không bao giờ có thể quay đầu.
Noãn Hương nghe Từ Thời Cẩm chậm rãi nói: "Noãn Hương, ngươi không biết, sau khi trở về Nghiệp Kinh, ngươi sẽ phát hiện A Linh và Thẩm Yến, là một cặp đôi bất hạnh.
Chắc ngươi cho rằng ta có lợi rất lớn.
Mặc dù ta trục lợi, ta có thể sẽ làm tổn thương A Linh, nhưng ta sẽ không cắm dao vào trái tim của A Linh, những người kia thì khác..
Nếu trên đời này còn có ai thật lòng muốn A Linh và Thẩm Yến đến được với nhau, đó nhất định cũng chính là ta"
"Ta không thiện lương như vậy, nhưng ta cũng không vô tình."
Trên đời này con người vốn là vậy, khi nhúng tay vào vòng tròn đó thường không tự chủ được bản thân mình.
Bọn họ đều ở trong vòng tròn đó, chỉ có Lưu Linh ở ngoài vòng tròn, nàng có thể ra vào bất cứ lúc nào, Lưu Linh sống như một u linh, ai có thể làm chủ được nàng? Từ Thời Cẩm đôi khi ghen tị với Lưu Linh: Quận chúa sống ở đây, nhưng thế giới tinh thần ở một nơi khác xa lắm, nói lợi ích với nàng là điều bất khả kháng, bởi vì nàng không để tâm đến thứ gì ; trừ khi ngươi có thể giẫm lên chỗ đau của nàng, nhưng điều đó chỉ có thể chiến thắng một người tâm thần không bình thường, nó vẫn vô dụng.
Đến bao giờ Từ Thời Cẩm mới được như Lưu Linh?
Lưu Linh bây giờ sống rất không "tiêu soái".
Cẩm Y Vệ muốn lần theo dấu vết của đám sát thủ bỏ trốn nên đã đuổi theo tận thị trấn nhỏ này, lấy chân dung ra, Cẩm Y Vệ đi từng nhà hỏi xem có thấy những người này không, có người nói không, có người nói có, luôn sắp đặt lại thông tin chi tiết cặn kẽ, chuyện này cũng không có gì, điều khiến Lưu Linh chán nản là thị trấn quá nghèo, phái mạnh ra ngoài làm việc, chỉ còn lại một đám người già, nữ nhân và trẻ em ở nhà.
Từ ngoài đường nhìn quanh, từng hàng trang điểm đỏ, giống "Nữ Nhi quốc".
Cẩm Y Vệ bọn người anh tuấn uy vũ này bước vào đám đông, giống như những miếng mỡ ngon.
Một đám nữ nhân không biết xấu hổ như bầy sói đói vây quanh họ.
Còn Cẩm Y Vệ thì vẫn không mất bình tĩnh.
Đến từng người tra thêm tin tức cần thiết.
Thẩm Yến ở đây có thể tốt hơn, nhưng không tốt lắm.
Hắn trời sinh tốt như vậy, lúc đứng ở đó, một đám nữ nhân đều ý thức nhìn về phía hắn, nhưng Thẩm đại nhân quá lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng quét mạnh, lập tức có một vùng rộng lớn xung quanh hắn, không một ai dám khiêu khích hắn.
Nhìn thấy cảnh này, các cung nữ đột nhiên cảm thấy công chúa của mình không chết dưới ánh mắt Thẩm đại nhân quả thật là có dũng khí.
Lưu Linh nhớ lại: Thẩm Yến trước đây thường nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhưng nàng..
thấy không quan trọng.
Linh Bích vỗ tay cười, "Thẩm đại nhân là phong độ tốt, không giống những người nam nhân tầm thường kia, thấy nữ nhân liền không đi được.
Ngươi nhìn hắn..
hừm."
Lưu Linh nhìn lại, trong mắt thần sắc nhàn nhạt: Thẩm Yến cầm lấy một tấm giấy da, nhìn xung quanh, chọn ra nữ nhân xinh đẹp nhất rồi bước tới.
Nhìn từ hướng Lưu Linh, hai người nói chuyện rất vui vẻ, nữ nhân kia rõ ràng đã có gia đình và rất quyến rũ, điều mà tiểu cô nương như Lưu Linh không có, ánh mắt nữ nhân gần như dán vào người của Thẩm Yến, Lưu Linh không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được giọng điệu của nàng ta kiều mị như thế nào.
Một mỹ nữ khác do dự mà bước tới bắt chuyện, Thẩm Yến cũng không từ chối..
Linh Tê thấy trong mắt có tia lửa, tức sắp chết – Thẩm đại nhân là dạng người như này!
Lưu Linh thờ ơ nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Yến, hắn làm cái gì nàng cũng không phản ứng, cứ như vậy hờ hững nhìn xa xa, trong lòng tự giễu: Trách nàng ánh mắt quá tốt, chọn trúng nam nhân phong độ như vậy, ai gặp cũng mê muội.
Vẻ ngoài và tính cách của Thẩm Yến quả thực rất hấp dẫn, nhưng tại sao hắn vẫn chưa thành thân?
Mặc dù không biết rõ xuất thân của Thẩm Yến, nhưng một số manh mối nói cho nàng biết: Xuất thân của Thẩm Yến không bằng Từ gia, Lục gia, nhưng nhất định không tồi, nhân vật như vậy luôn được các quý phi nương nương ở trong kinh săn đón.
Tại sao Thẩm Yến không kết hôn?
Hắn..
Không phải là muốn cống hiến cả đời cho sự nghiệp Cẩm Y Vệ, đúng chứ?
Lúc Thẩm Yến quay lại thì thấy ánh mắt Lưu Linh có vẻ kỳ lạ, còn tưởng rằng mình vừa nói chuyện với mấy cô nương khiến Lưu Linh tức giận, Thẩm Yến thường không giải thích hành vi của mình với mọi người, nhưng Lưu Linh ánh mắt quá kỳ quái, liền buộc miệng nói qua một lần: "Đừng suy nghĩ nhiều.
Bình thường nữ nhân xinh đẹp, dễ dàng nhận người, biết nhiều thông tin hơn người khác.
Ta đang làm chính sự, ngươi không nên nghĩ nhiều." "
" Được một đám mỹ nữ vây quanh, ngươi có thích không? "Lưu Linh quả nghiêm mặt hỏi.
Thẩm Yến cười cười, nghe ngữ khí Lưu Linh cũng không buồn bực, liền lấy lại giọng điệu bình thường," Ta trời sinh là mệnh khắc khổ, không thể hưởng thụ sủng ái mỹ nhân.
"
Lưu Linh gật đầu, không nói gì.
Thấy Lưu Linh không có buồn bực, Thẩm Yến tiếp tục làm việc của mình.
Lưu Linh và các cung nữ đứng ở ven đường, nhìn Thẩm đại nhân đi về phía một mỹ nhân khác.
Linh Tê thì thào nói với công chúa." Quận Chúa, người phải để tâm chút a.
Giống như vậy..
"nàng ánh mắt liếc nhìn Nhạc Linh xanh xao và hốc hác bên cạnh, ý tứ hàm xúc," Cho dù Thẩm đại nhân không rung động trước sắc đẹp, quận chúa cũng phải nói cho những người này biết.
Thẩm đại nhân là người của ngươi, không thể bị cướp nữa.
"
" Ngươi nói có lý, "
Nhạc Linh thầm mỉa mai," Nhưng Thẩm đại nhân đang làm chính sự, quận chúa sao có thể vô cớ đi quấy rầy đây? Chuyện này không khiến Thẩm đại nhân thêm chán ghét sao? Quận chúa có thể khiến Thẩm đại nhân bỏ xuống chính sự mà đi về phía nàng ấy sao? "
Thẩm đại nhân cực kỳ lạnh lùng, một cô gái nhỏ như Lưu Linh thì làm được gì?
Lưu Linh nhướng mày," Ta đương nhiên có thể.
"
Thị nữ nhìn quận chúa của mình đầy hoài nghi.
Nhạc Linh sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi: Lưu Linh không nói lời nào khi người khác đang nói chuyện bên này, cũng không quan tâm bọn họ nói gì, nàng chỉ mới nói một tiếng, Lưu Linh liền tiếp lời..
Nhạc Linh nói:" Cho tới nay ta không tin Thẩm đại nhân sẽ yêu ngươi.
"Lúc này, nàng cũng không thèm giả bộ.
Lưu Linh lười biếng nói:" Hắn không cần yêu ta sâu đậm, ta cũng có thể làm cho hắn quay đầu lại, ngươi xem.
"
Nàng ấy tiến lên một bước.
Gió thổi trên tà áo của nàng, có dòng người lui tới lui sau, trái qua phải, dày đặc, thế giới ngăn cách, chỉ một mình nàng độc lập.
Lam Điền bình minh, chim bay giữa mây.
Mặt trời chói lọi chiếu vào nàng, trên người nàng và tâm hồn cách xa người, thích hợp tự lẩm bầm.
Lại sải bước về phía trước, bước chân càng lúc càng lớn, vứt bỏ đám người phía sau, Lưu Linh nhìn thẳng vào đám người phía sau Thẩm Yến.
Thân ảnh cao, đang nhìn xuống thứ gì đó, không quay đầu lại, cao lớn trong đám người như tùng bách, ánh mắt lạnh lùng nhìn người, giọng điệu lãnh đạm, linh hồn cũng khác hẳn tất cả mọi người, nghiêm ngặt lại tự do, không dưới sự kiểm soát của bất kỳ ai.
Một con chim sẻ đậu trên vai hắn, vừa nhảy vừa kêu, hắn khẽ liếc nhìn rồi bỏ qua.
Trái tim Lưu Linh đặt trên người hắn, lúc này mới cảm thấy mình chính là con chim kia.
Mưa ướt cánh, chỉ muốn ở trên vai hắn nghỉ ngơi một lát, nhưng Thẩm Yến lại hấp dẫn nàng một cách bí ẩn, giống như một cây anh túc kéo nàng vào cơn nghiện.
Bản thân nàng cũng thích những thứ không thể kiềm chế này..
Vì vậy nàng chọn dừng ở trên vai hắn, luôn tâm niệm chờ đợi, đợi đến khi mình nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới rời đi.
Hình như có một chiếc xe ngựa chạy tới sau lưng, nhưng Lưu Linh không nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Yến, giờ khắc này cái gì không nghe thấy nữa, trong mắt chỉ nhìn thấy một người như vậy.
Thẩm Yến vô tình quay đầu lại, như có dự cảm, lúc này cau mày, sắc mặt hơi thay đổi, đám đông xung quanh đều bỏ chạy, chỉ có Lưu Linh đang đứng ở giữa đường, phía sau là một chiếc xe ngựa phi nước đại về phía nàng.
Xe ngựa mất kiểm soát, mã phu trong xe lo lắng hét lên kêu nhường đường, còn Lưu Linh thì dường như hoàn toàn không nghe được.
Nàng nhìn qua hắn, tối tăm và yên tĩnh.
Thẩm Yến đột nhiên như rơi vào trong động băng, máu đông lại, toàn thân lạnh lẽo, đang đứng trong thế giới sinh động, nhưng dường như hắn đã nhìn thấy nàng đang đứng trong vực sâu tăm tối.
" Quận chúa! "Thẩm Yến gọi.
" Lưu Linh! "Khi hắn hét lên lần thứ hai, mọi người nhanh chóng quay lại.
Hắn nhìn thấy Lưu nàng cười với hắn.
Nàng ấy đột nhiên hát–
" Lang a lang, ngươi thật giống như nhung mũ gió thổi chiên ra vẻ, át quen Hoàng Mai bán rất thanh.
"
Với giọng nói này, tất cả mọi người đều bàng hoàng, tưởng nàng bị điên.
Cảnh quang thực sự rất kỳ lạ – hãy để giọng hát ngọt ngào, tròn trịa, đầy cảm xúc và giọng hát của sẽ rất hay, và không thể chịu đựng được cỗ xe phi mã phía sau.
Mọi người có thể trốn, nhưng nàng vẫn nhàn nhã hát.
" Lang a lang, ngươi thật giống như hậu viên bên trong một nhánh mở, khắp nơi hoa nở chờ ta tới "
" Lang a lang..
"
" Ngươi thật giống như dưới ánh trăng phi sương đi ngàn dặm, cửa sổ bàn vô miên chọc ta tư.
"
Lưu Linh bị Thẩm Yến ném xuống đất, khi xe ngựa sắp đè lên người họ, Thẩm Yến đã đưa nàng sang một bên để tránh bị thương, Thẩm Yến nghe rõ câu cuối cùng nàng hát- – ngươi thật giống như dưới ánh trăng phi sương đi ngàn dặm, cửa sổ bàn không ngủ chọc ta nghĩ.
Thẩm Yến trên trán thấm mồ hôi, khóe miệng và cơ má gần như bị vặn vẹo vì xúc động, hắn kéo nàng, sắp làm gãy tay nàng, ánh mắt cụp xuống rõ ràng hắn muốn đánh nàng.
Lưu Linh khắp người đau đớn, nghe bên tai hắn tức giận mắng mỏ:" Ngươi điên rồi! "
Hắn thậm chí còn không quan tâm đến, sau khi thoát khỏi khó khăn, liền đứng dậy rời đi, nhưng đi được vài bước, hắn lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt phía sau," Thẩm Yến..
"
Hắn bước một bước, nhưng dừng lại.
Khẽ nguyền rủa một câu, Thẩm Yến quay đầu lại, nhìn thấy thị nữ đang ôm nhau hoảng hốt, Lưu Linh tái mặt ngất đi, Thẩm Yến bước lại không nói lời nào, bế nàng lên," Nhìn cái gì? Mau gọi đại phu đến.
"
Trong trấn nhỏ này, Thẩm Yến vốn không có ý định dừng ở lại, nhưng vì Lưu Linh, đành phải thu xếp cho Cẩm Y vệ ở lại hai ngày, đi ngóng thêm tin tức, Thẩm Yến nghỉ ngơi trong một nhà dân sạch sẽ, đứng trong viện rất lâu, đợi cho đến khi thời gian không sai biệt lắm, sau đó mới đi vào, nhìn lướt qua người nằm trên giường, sau đó hỏi đại phu:" Nàng thế nào? "
" Ồ, không sao đâu, cô nương này vừa bị hoảng sợ nên ngất, chỉ trầy nhẹ bên ngoài.
Lão phu để lại ít thuốc bôi xoa cho cô nương là được.
"
Thẩm Yến gật đầu, sai người đưa đại phu đi ra ngoài.
Hắn đứng ở cửa đột nhiên nói:" Gọi Linh Tê Linh Bích.
"
Hai người thấp thỏm đi tới, thỉnh an Thẩm đại nhân, thấy Thẩm đại nhân quay lưng về phía sau, yên lặng, trong lòng cảm thấy bất an, không biết Thẩm đại nhân muốn hỏi cái gì.
Thẩm Yến im lặng hồi lâu, nhẹ giọng hỏi:" Nàng là có bệnh sao? "
Giọng điệu này không giống như mắng người.
Nhưng là:" Không có.
Quận chúa của chúng ta đôi khi tính tình hơi kỳ quái, hầu hết là bình thường.
Chuyện xảy ra hôm nay..
chỉ là tính khí thi thoảng kỳ lạ của cô ấy.
"
" Lần cuối cùng nàng như thế này là khi nào? "
" A..
Thẩm đại nhân, ngươi hỏi cũng kỳ quái, quận chúa của ta không phải lúc nào cũng như thế này sao? "Hai nữ gượng cười, không biết Thẩm Yến là có ý gì.
Thẩm Yến lạnh lùng gật đầu, dừng hỏi: Xem ra thị nữ của nàng thật sự cũng không biết vấn đề của nàng.
Lần trước chuyện tự tử, có thể nói nàng thỉnh thoảng nghĩ quẩn mà thôi, nhưng đối với chuyện như hôm nay, Lưu Linh hiển nhiên không có ý nghĩ dị thường, nàng không có nổi điên, nàng còn muốn hát cho hắn nghe.
Nàng tâm tình đang tốt – nhưng chính vì vậy mới nhìn ra tinh thần nàng đang không bình thường.
Cái chết đối với nàng là quá lớn, nàng khó có thể tự mình kiểm soát được.
Thẩm Yến ánh mắt nặng nề, nhìn vào màn đêm, hắn mơ hồ như nghe lại được giọng hát cùng nụ cười của nàng-- ngươi thật giống như dưới ánh trăng phi sương đi ngàn dặm, cửa sổ bàn không ngủ chọc ta nghĩ.
Trái tim hắn đau nhói như bị dao đâṁ.
" Thẩm đại nhân, quận chúa đã tỉnhi.
"Không biết đứng bao lâu thì nghe thấy tiếng gọi của tỳ nữ.
Thẩm Yến phủi lớp sương trên người bước vào phòng, khi thị nữ ra ngoài, hắn ngồi bên giường nhìn Lưu Linh ngồi dậy nói mấy câu vô nghĩa chẳng hạn như để ý đến cơ thể.
Giống như trước khi nàng hôn mê, những chuyện hắn mắng nàng đều không xảy ra, nhưng Lưu Linh không rõ, nàng sợ Thẩm Yến tức giận, nhưng Thẩm Yến không giận, nàng vẫn sợ.
Hắn đã nhìn thấy mặt này bên trong nàng.
Sẽ không cần nàng nữa sao?
Nàng chưa bao giờ dám thể hiện khía cạnh này của mình cho người khác thấy, chính là sợ sẽ hù dọa người ta.
Đã tham khảo ý kiến của nhiều loại danh y nổi tiếng khác nhau, nhưng những người đó chỉ đến khuyên nàng và nói với nàng sinh mệnh trân quý biết bao – nếu nàng có thể hiểu, thì chẳng lẽ nàng muốn mình trong hình dạng như vậy sao? Và dù cố ý hay vô tình, thì Thẩm Yến đã hai lần nhìn thấy mặt này của nàng.
" Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi "Thẩm Yến đứng dậy, định nhường không gian cho nàng, nhưng đi được vài bước, lại dừng lại, quay lại nhìn nàng, ánh mắt do dự, lại hạ quyết tâm.
Lưu Linh khẽ ngồi xuống: Mọi chuyện có thể vẫn vậy.
Giống như những người đó, hoặc là nói" Ngươi thật đáng sợ, chúng ta không thích hợp để ở bên nhau ", hoặc là nói" Đừng nghĩ đến những mặt tiêu cực của thế giới này, ngươi phải nghĩ đến những mặt tốt của cuộc sống ".
Những câu nói sáo rỗng này, từ lâu nàng đã quen với nó.
Thẩm Yến đi lại, đặt tay lên tóc nàng xoa nhẹ rồi cẩn thận nói:" Đừng sợ, lần sau gặp phải chuyện như thế này, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi.
"
"..
ngươi vì cái gì mà có lần sau? "
" Ồ, ngươi lại dự định bội tình bạc nghĩa sao? "Thẩm Yến lạnh giọng nói.
Lưu Linh nhướng mắt nhìn hắn, không nói lời nào
Thẩm Yến trên mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ xoa xoa tóc nàng, giọng nói đều đều," Ngươi có thể thử đem vấn đền nan giải này ném cho ta "
Lưu Linh lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng có chút cảm động.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, hoặc sáng hoặc tối.
Lưu Linh đưa tay để trong tay hắn, tay đang run rẩy, móng tay lạnh buốt, có thể thấy được trong lòng nàng đang chật vật cùng sợ hãi, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy nàng vừa nghiêm túc vừa thản nhiên," Vậy thì sinh tử của ta liền giao cho Thẩm đại nhân rồi.
"
Thẩm Yến cúi người, dán lên trán nàng một nụ hôn," Ngoan.
"
Tất cả những lời trước đó, Lưu Linh đều không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần hắn cúi xuống hôn, nàng suýt nữa rơi lệ, nàng cảm giác mình được coi trọng, sau khi phát hiện ra rất nhiều vấn đề của nàng như vậy, nàng đang chờ Thẩm Yến buông tay, nhưng Thẩm Yến không buông, hắn vẫn nguyện ý tiếp tục cùng nàng.
Nàng chẳng qua là chỉ trêu chọc hắn vài lần, mà hắn lạ đáp trả nàng một cách chân thành.
Tấm lòng này quý giá quá, nàng phải nâng niu cẩn thận.
Lưu Linh chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, liền nói rằng nàng không thích nơi này, vừa tồi tàn, vừa khó coi, hầu như không có chỗ ở, nàng muốn mau chóng rời đi, người khác lại kêu nàng ở lại nghỉ hai ngày nữa, nàng không thèm để ý, theo cách này, nhiều người dân địa phương cảm thấy nàng có tính cách kỳ quái, nhưng Thẩm Yến nhận ra rằng nàng không muốn trì hoãn thời gian của mình.
Có người đang nói về việc Lưu Linh tệ hại như thế nào.
Nhưng lần này Thẩm Yến cũng không để ý tới, nàng là người như thế nào hắn điều biết.
Lần này lên đường, càng đi càng nhanh, qua thêm mấy trạm nữa, có thể trở về Nghiệp Kinh, Cẩm Y Vệ càng phải cẩn trọng, kẻo phát sinh ra tai nạn vào lúc này.
Mà quả nhiên, các vụ ám sát là thường xuyên hơn, đi được mấy ngày, buổi chiều mưa to, một đám người bị kẹt trong miếu, Thẩm Yến và Cẩm Y vệ đi tra hỏi sát thủ và Vân Dịch, Lưu Linh nhìn nhóm người bận rộn nấu cơm.
" Thẩm đại nhân ăn cơm chưa? "Lưu Linh gọi lại La Phàm.
La Phàm sắc mặt chua xót," Thẩm đại nhân vội vàng uống canh, không có ăn cái gì khác.
"
Lưu Linh trầm mặc.
La Phàm than thở như trút bầu tâm sự," Thẩm đại nhân không coi trọng thân thể, hắn vẫn là ăn chay, không giống với mọi người, ăn cơm lại càng phiền phức, khi đói thì mới lót dạ một ít.
"Chần chừ một chút rồi nói" Quận chúa người khuyên nhủ Thẩm đại nhân một câu đi "
" Ta khuyên được không? "Lưu Linh hỏi ngược lại.
"...!"
La Phàm cũng không tin Lưu Linh có thể thuyết phục được hắn, trước đó Lưu Linh đã hỏi hai lần rồi, nhưng Lưu Linh không thích cứ kè kè hỏi chuyện cũ, hai lần trước đó khiến lại lười nói lại.
Nhưng mà Thẩm Yến không chịu ăn cơm, điều này không được.
Hơn nữa, Lưu Linh cũng cảm thấy có lỗi với Thẩm Yến trong sự cố xe ngựa diễn ra cách đây ít ngày.
Nàng trâm ngâm một lúc:" Đi nói với Thẩm đại nhân, ta đích thân xuống bếp, mời hắn đến nhất định sẽ nể mặt.
"
" Hả? Công chúa, ngươi biết nấu ăn? "La Phàm kinh ngạc đến không nói ra được bên tai, thật sự là Trường Nhạc Quận chúa, nhìn không ra nhân vật định theo hình tượng" hiền thê lương mẫu ".
Lưu Linh lườm hắn rồi bước đến vạc lửa tạm bợ.
Sau một lúc -
" Đi hỏi Thẩm đại nhân, lửa đốt như thế nào? "
" Hỏi Thẩm Yến, tại sao khói này lại lớn như vậy? "
" Hỏi Thẩm Yến, ta cho đồ ăn vào, tại sao ngọn lửa lại bốc cao như vậy? "
" Thẩm Yến..
"
" Thẩm Yến ở ngay phía sau, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
"Lời nói của người thanh niên từ sau tai vang lên.
Lưu Linh lỗ tai nóng bừng, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Yến đang ngồi xổm sau lưng, không biết đã nhìn bao lâu rồi, có lẽ lúc nàng kêu người gọi hắn liên tục từng lúc, khiến hắn phiền phức vô cùng, dứt khoát qua đây xem.
" Ta đang nấu cơm cho ngươi..
"Lưu Linh mặt dạn mày dày.
Thẩm Yến bật cười, lấy ngón tay lau vết than trên mặt nàng," Ta biết rồi, đây không phải đang thưởng thức tài nấu nướng của quận chúa đây sao? "
Giọng điệu giễu cợt của hắn rõ ràng là đang khi dễ nàng.
Lưu Linh nghiêm nghị, đang định tranh luận với hắn, đã bị Thẩm Yến nhéo cằm, trở mặt lại hướng nồi lớn," Món ăn sắp bị ngươi làm cho cháy rồi! "
Rồi sau đó lại tưới nước, lại là dập lửa, lại tìm nắp nồi, một trận luống cuống tay chân.
" Thẩm đại nhân, có một đoàn người tới, hình như cũng vào miếu trú mưa "Cẩm Y vệ đến thông báo Thẩm Yến đang cạnh Lưu Linh, luôn để ý tới nàng, sợ nàng tung mình ra dày vò đến thứ gì, nghe vậy chỉ thản nhiên gật đầu, sơn miếu cũng không thuộc về hắn, nếu người khác đến che mưa chắn gió, chàng không quan tâm đến việc của mình.
Thẩm Yến đang mắng Lưu Linh," Ngươi thật biết nấu ăn? "
" Ta sẽ..
ừ thì, ta đã đọc rất nhiều sách về ẩm thực.
"
"..
xin hỏi quận chúa, đây là lần thứ mấy ngươi nấu cơm? "Thẩm Yến có dự cảm không tốt.
" Lần đầu tiên, "nhận ra lời nói của mình khiến Thẩm Yến đen mặt, Lưu Linh nhanh chóng khắc phục." Ta lần đầu tiên xuống bếp, đương nhiên là phải nấu cho người xứng đáng như Thẩm đại nhân rồi.
Người khác đâu có diễm phúc được ta săn sóc.
"
Thẩm Yến một mặt lạnh lùng đẩy Lưu Linh ra sau," Để ta.
"
" Không! Đây là tấm lòng của ta, Thẩm đại nhân, ta làm được, để ta làm.
"Lưu Linh vội vàng chạy lại, giành lấy ghế đầu bếp với Thẩm Yến.
Hai người đang tranh cãi, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười vui vẻ trầm thấp.
Lưu Linh như bị sét đánh, cái xẻng trong tay rơi xuống đất, quay đầu lại.
Trước sơn miếu, một đám người xa lạ đi tới, một nam tử trẻ tuổi áo tím cầm ô, nâng mặt ô lên, lộ ra khuôn cằm thanh tú, đôi mắt ôn nhu kia," A Linh, chỉ là tạm biệt vài ngày, ngươi lại trở nên hoạt bát náo nhiệt như vậy, ta thậm chí còn không biết nữa.
"
Lưu Linh ngơ ngác nhìn hắn, quên cả thở.
Nàng quên hết mọi chuyện và nhìn người trước mặt.
Nàng thanh âm lạnh cứng," Ngươi đương nhiên là không biết, trước giờ trong lòng ngươi đâu có ta.
"
Lục Minh Sơn.
Nàng đã từng mang theo tất cả hy vọng và tình yêu cho người này.
Sau khi từ bỏ nàng, hắn lại đột ngột xuất hiện.
" A Linh, ngươi hiểu lầm ta."Lục Minh Sơn ý cười, khóe mắt không quên liếc về người bên cạnh Lưu Linh, Thẩm Yến, vẻ mặt lập tức cứng ngắc.
Đôi mắt nheo lại.
.