Đăng vào: 11 tháng trước
Tiểu Vi như cứng người lại khi nghe câu nói chạm đến đáy lòng như thế này, cô cười không được mấy tự nhiên nhìn Vĩ Vĩ
"Vĩ Vĩ.... "
Tiểu Vi như muốn nói lên nỗi lòng của mình nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ tràn đầy sự vui vẻ thì cô như bị thứ gì đó bịt miệng lại không thốt được thêm lời gì
Lăng Vĩ Đình nhìn hai mẹ con anh cảm giác rất ấm lòng nhưng anh cũng không đủ tư cách gì mà nói cho con mình biết là lời nói của con đó chỉ là điều khó có thể sẩy ra
Lăng Vĩ Đình anh cuối cùng cũng đã nhận ra một điều rằng mình không có đủ tư cách gì để có quyền nhận sự tha thứ của Tiểu Vi anh cười lạnh với chính bản thân mình
"thôi hai mẹ con vào trong nhà đi, hôm nay ba mẹ sẽ ở lại đây với vĩ vĩ "
Tiểu Vi phản xạ tự nhiên nhìn vào Lăng Vĩ Đình, cô thật sự không thể đoán được tâm tư của người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn dính quá sâu vào như năm năm trước
Cô nhẹ nhàng đứng dậy cầm tay của Vĩ Vĩ đi vào bên trong không nói gì dư thừa, trong lòng hiện giờ không mấy được tự nhiên
Tiểu Vi nhìn xuống Vĩ Vĩ hỏi nhỏ
"Vĩ Vĩ con có thích ba Vĩ Đình không "
Vĩ Vĩ cười vui vẻ gật đầu rồi nói
"dạ Vĩ Vĩ rất thích ba, Vĩ Vĩ luôn muốn có một người ba như bao bạn khác "
Tiểu Vi vội vàng nói tiếp
"nhưng...nếu ba con làm việc có lỗi với mẹ con mình thì con còn thích ba nữa không "
Vĩ Vĩ nghe xong liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức, cô bé cũng có phần tiếc nuối
"nếu vậy Vĩ Vĩ không cần ba nữa, Vĩ Vĩ chỉ mong mẹ được vui vẻ thôi "
Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm khi người con yêu quý của mình rất hiểu chuyện, Tiểu Vi mỉm cười nhẹ nhàng
"Vĩ Vĩ mẹ mong một ngày nào đó con sẽ hiểu chuyện như hôm nay "
Hai mẹ con cô gặp nhau rất vui vẻ cùng nhau ra khu vườn sau ngắm hoa đuổi bắt, nụ cười cười vang rọi tươi tắn nghe vào cảm giác được vui lây
Từ xa Lăng Vĩ Đình quan sát qua cửa kính từng hành động của hai người họ anh cũng vô thức mà mỉm cười
Đang chăm chú nhìn hai người một giọng nói phía sau vang lên
"cậu chủ sao cậu không ra ngoài đó cùng với họ "
Lăng Vĩ Đình thu lại nụ cười đó anh trầm ngâm suy nghĩ anh lắc nhẹ đầu cười chua xót
" nếu tôi xuất hiện cô ấy sẽ không cười nữa... "
giọng nói của anh như là chỗ xuất phát điểm buồn cho ngày hôm đó một người vui cười một người buồn bã hối hận
thời gian cũng đã xế chiều buổi tối cũng đã được dọn lên bàn một cách cẩn thận, bao nhiêu là món ngon đẹp mắt, tất cả dành cho ba người, Tiểu Vi ngỡ ngàng trước bàn ăn này cô không mấy biểu lộ cảm xúc nói
"làm nhiều vậy sao có thể ăn hết được "
Lăng Vĩ đình ngồi đối diện cô trả lời nhanh
"Tôi sợ khẩu vị của em thay đổi nên mới bảo làm nhiều..... "
Tiểu Vi thở dài không thể nói được gì thêm cô chỉ biết tập trung vào gắp thức ăn cho Vĩ Vĩ mà quên đi bản thân là mình chưa ăn gì vào bụng
"Tiểu Vi em cũng ăn đi "
Lăng Vĩ Đình anh gắp thức ăn vào trong bát cô rồi nhẹ nhàng nói, Tiểu Vi khẽ nheo mày nhìn anh nhưng cô cũng không từ chối anh mà ăn tự nhiên, còn Vĩ Đình anh chứ tưởng mình sẽ bị từ chối, anh nở nụ cười rồi tập chung về việc của mình