Chương 13: Thanh mai trúc mã

Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâu Nghiêu Nghiêu bắt đầu giận dỗi cùng Tần Chí. Tuy rằng lần này chính là Lâu Nghiêu Nghiêu suy nghĩ vẩn vơ, Tần Chí hoàn toàn là không biết cô tức cái gì. Nói thực ra, số lần Tần Chí cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cãi nhau cùng giận dỗi, tuyệt đối không ít, đối với Tần Chí mà nói, vô luận đi đâu đều mang theo một đứa con riêng, cảm giác gì đó đối một nam sinh mà nói là một loại tra tấn, trời biết, anh có bao nhiêu lần thiếu chút nữa xúc động đem cái đuôi này ném vào trong sông.

Nhớ rõ nghiêm trọng nhất là vài năm trung học kia, mối tình đầu thiếu niên bắt đầu đối nữ sinh cảm thấy hứng thú, kết quả mỗi lần đều vẫn chưa kịp nói, đã bị Lâu Nghiêu Nghiêu phá hủy. Phản nghịch có, phẫn nộ có, cũng từng quyết định trốn đi thật xa, không bao giờ để ý đến nhóc quỷ phiền toái này nữa. Kết quả cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, chỉ là mở to cặp mắt to kia nhìn anh, trầm mặc rơi nước mắt, sau đó, quyết tâm lúc trước liền không cánh mà bay, biện pháp gì đều không có. Cho nên nói thanh mai trúc mã là người duy nhất trên thế giới này khiến anh luyến tiếc không nỡ rời xa. Tình cảm thanh mai trúc mã, ai nhẫn tâm, người đó thắng.

Tần Chí không đủ nhẫn tâm, cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu thắng, đá không xong, vậy thì nhận rõ sự thật đi, sự thật chứng minh, có một bạn gái như Lâu Nghiêu Nghiêu, cũng rất không sai, cô tuy rằng điêu ngoa lại tùy hứng, nhưng bản chất cũng không xấu, thực dễ dàng bị chọc giận đồng thời cũng thực dễ dàng bị cảm động, hơn nữa cho tới bây giờ người thấy được cũng chỉ có mình anh, đối với nam nhân đến nói, thực hư vinh đúng không, đám bạn bè kia cũng vì vậy mà trêu đùa anh, đều nói anh vô sỉ, nhỏ như vậy cũng xuống tay được.

Anh không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại càng quý trọng đoạn cảm tình này, thái độ đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cũng ngày càng chuyển biến, từ bắt đầu không kiên nhẫn chậm rãi biến thành hiện tại chịu mệt nhọc, một người nam nhân, nếu như bắt đầu học được quý trọng một nữ nhân, vậy anh ta đã thật sự trưởng thành.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, Tần Chí đại khái sẽ cùng Lâu Nghiêu Nghiêu như vậy ở chung cả đời. Nhưng mà chuyện xấu chợt hiện, Lâu Thanh Thanh xuất hiện, cướp đi hơn một nửa lực chú ý của Lâu Nghiêu Nghiêu, cố gắng lại quá tịch mịch, tuy rằng vẫn chơi cùng đám nam sinh cũng không thiếu bạn bè, nhưng thiếu khuyết bạn nữ, Lâu Nghiêu Nghiêu thực thích chị gái cùng cha khác mẹ kia, cô giống như cọp mẹ, đem người "chị" yếu ớt kia bảo hộ ở sau người. Nhưng mà, tình cảm chị em này không thể kéo dài lâu lắm, liền tan vỡ, tiếp theo Trần Hạo đột nhiên xâm nhập, từ nay về sau, bọn họ càng chạy càng xa, ước hẹn mấy năm trước, Lâu Nghiêu Nghiêu giống như hoàn toàn quên lãng, mà anh, cũng chỉ có thể làm bộ như không từng xảy ra, thật giống như tất cả những chuyện kia đều là chính là anh ảo tưởng.

Nguyễn Tư Nam nói, hoặc là được ăn cả ngã về không, hoặc là buông tay đi. Đáng tiếc, hai loại đó anh đều làm không được. Cho nên, tiếp tục như vậy đi. Giận dỗi a, rất nhiều năm rồi chưa từng có. Tần Chí vừa lái xe vừa nghĩ như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở vị trí tay lái phụ nghiêng đầu nhìn bên ngoài, nhưng không liếc anh một cái. Tình huống này đã kéo dài cả một ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu biết là chính mình cố tình gây sự, nhưng cô lại nén không được tức giận, trên đời này làm sao có thể có nam nhân ngốc như vậy? Đầu anh ta nghĩ thế nào, nếu như anh ta có thể thổ lộ, có phải kết cục đời trước, sẽ không lặp lại hay không?

Sẽ không lặp lại sao? Trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu giống như đã biết đáp án, nhưng càng biết đáp án, cô lại càng giận chính mình, cô thực ngốc, sao vẫn không phát hiện cảm tình của Tần Chí đối với cô? Cô vẫn nghĩ Tần Chí coi cô như em gái... Bởi vì bọn họ ở chung từ mười hai tuổi về sau không có gì thay đổi, sau đó kiếp trước đến lúc Tần Chí nói yêu cô, cô cũng không biết đối phương đã yêu cô từ khi nào. Thì ra... vẫn luôn như vậy, cho nên cô vẫn không phát hiện.

Đây thật sự là chân tướng làm cho người ta muốn nổi điên. Hai người bọn họ chính là một đôi đầu đất tám lạng nửa cân. Hai người đầu đất trầm mặc ngồi ở trong xe, đều tự nghĩ, đều tự tâm sự.

Bọn họ hiện tại đi tham gia một cuộc gặp mặt, lúc đầu quyết định là ngày hôm qua, nhưng bởi vì trời mưa, liền sửa lại là hôm nay. Địa điểm là một quán bar, quán ban đêm tương đối đa dạng đủ loại, quán bar này chính là một nơi nói chuyện phiếm cùng uống rượu thuần túy nhất.

Là khách quen nơi này, nhân viên phục vụ đối với Tần Chí phi thường quen thuộc, đem chìa khóa giao cho một nhân viên ở bãi đậu xe, Tần Chí liền cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đi vào. Quán bar bố trí tuy rằng tinh xảo xa hoa, nhưng đối với những người có tuổi mà nói, vẫn là không đủ cấp bậc, mà người trẻ tuổi kích tình vô hạn lại không thích câu nệ như vậy, cho nên cho dù là cuối tuần, khách hàng cũng không nhiều, Tần Chí cùng Lâu Nghiêu Nghiêu thực dễ dàng ngay tại khắp ngõ ngách tìm được đám bạn kia.

Bọn họ hai người giống như là đến trễ nhất, vừa nhìn thấy bọn họ, tính tình sinh động Đông Đông liền giãn cổ họng kêu bọn họ: "Bên này."

Bảy tám nam sinh, chỉ có một mình Lâu Nghiêu Nghiêu là nữ sinh, cô tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó nghe bọn anh nói chuyện phiếm. Nói chuyện nhiều nhất là Đông Đông, cũng chính là nhân vật chính hôm nay. Lại nói tiếp Đông Đông người này rất có ý tứ, anh ta đại khái là người vô dụng nhất nhóm người này, trước đây đánh nhau với người khác uy phong lẫm lẫm, anh ta cố tình luôn bị đánh đến mức nước mũi lẫn cùng nước mắt, nhưng anh ta lại đặc biệt thích gây chuyện thị phi, ba ngày hai bữa đều bị giáo huấn, có thể cùng Lâu Nghiêu Nghiêu sánh vai vua phiền toái, nhưng anh ta ngoài ý muốn là một nghệ sĩ đàn dương cầm cực tốt, hơn nữa khuôn mặt mềm mại kia cũng là có thể lừa bịp các cô gái nhỏ.

Sau đó càng lớn người lại càng có chí hướng, học ở một học viện âm nhạc ở nước ngoài, khi mọi người đều nghĩ đến tiểu tử này sẽ trở thành Nghệ sĩ thì người nhà cũng chuẩn bị đưa anh ta tiếp tục xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, anh ta đột nhiên nói không muốn, sau đó tìm một chiếc xe để cải tạo lại đi du lịch cả nước, vừa đi đã hơn một năm. Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn anh ta, Đông Đông lộ ra một hàm răng trắng: "Chị, nhìn gì vậy?"

Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, lười nói cùng anh ta, là người ít tuổi nhất trong nhóm, lại bị xưng là "Chị", nguyên nhân chính là cô trước đây quá thích gây chuyện thị phi, đám nam sinh bị ép giải quyết tới phiền, không nhớ rõ là ai nói một câu như thế này:

"Cô chính là chị gái tôi, chị, cầu lão nhân gia ngài đừng náo loạn nữa!"

Cô nghe được rất đắc ý, làm cho một đám nam sinh lớn tuổi hơn cô kêu chị, mỗi khi đó, cô sẽ nghiêm túc một chút, sau này lớn lên, "chị" thành cô tự xưng, cũng cùng một ý nghĩa với từ vua phiền toái, hiện tại nhớ tới thật buồn cười, cô thật đúng là tự thừa nhận. Đông Đông không hề mang vẻ mặt nước mũi cùng nước mắt, cũng không giống cách ăn mặc tây trang giả bộ vương tử sau này, hiện tại anh ta mặc áo sơmi hoa cùng quần đùi, một đầu tóc loạn như tổ chim, làn da phơi nắng ngăm đen, ngồi ở trong một đám thanh niên tuấn tú, chính là một người đáng khinh, gà trong bầy hạc.

Lâu Nghiêu Nghiêu lại nhìn về phía những người khác, trước kia ngoạn điên nhất, làm cho người ta ngã hỏng kính mắt, hiện tại đeo đôi kính nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ con gái cũng đã ba tuổi. Tính tình ngại ngùng nhất là người hiện tại đã là ca sĩ có chút danh tiếng, nói chuyện thanh âm lớn nhất

"Đông Đông, lần này sao có thể bỏ để quay về thế?"

"Không có biện pháp, vài ngày nữa chính là đại thọ của ông mình, ông hạ quân lệnh, nếu không về, có thể không nhận thằng cháu này, đúng rồi, bà xã cậu đâu, sao không mang lại đây?"

"Trong nhà tiểu Ma Vương náo loạn lợi hại quá, tới không được."

"Thật không nghĩ tới tiểu tử cậu lại sẽ là người đầu tiên kết hôn, mình lúc trước vẫn tưởng Tần Chí cùng Nghiêu Nghiêu đấy."

"Ai nói không phải chứ, đúng rồi Tần Chí, hai ngươi khi nào kết hôn?"

Lâu Nghiêu Nghiêu một ngụm đồ uống phun tới, Tần Chí bận rút khăn tay đưa cho cô.

Có lẽ nhìn thấy biểu tình của Lâu Nghiêu Nghiêu quá khiếp sợ, Đông Đông dời đề tài đi: "Phỏng chừng còn phải chờ hai năm nữa, Nghiêu Nghiêu còn đang đi học mà, đúng rồi, bí đỏ đâu?"

"Vừa gọi điện thoại cho anh ta, nói là đón người đi."

"Đón ai? Bạn gái? Tôi cóc tin, phát triển rất nhanh, cũng đã mang người ta đến nhà gặp ba mẹ rồi."

Mọi người tựa hồ cũng phát hiện nói lỡ lời, nói hai ba câu, liền đem đề tài xoay sang chỗ khác, Lâu Nghiêu Nghiêu cầm cái chén có chút ngẩn người, thì ra, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ có một mình cô là chẳng hay biết gì, Tần Chí đa số thời điểm chỉ nghe chứ không tham dự vào, chính là ngẫu nhiên có người hỏi, mới trả lời hai câu.

Phần lớn thời gian là quan sát thần sắc của Lâu Nghiêu Nghiêu, thần sắc của cô quá bình tĩnh, trừ bỏ ngay từ đầu có chút kinh ngạc, biểu tình lúc sau cũng không có biến hóa gì, nếu như cô biểu hiện tức giận một chút, anh còn có thể nói bọn họ đang nói đùa, nhưng thần sắc Lâu Nghiêu Nghiêu quá bình tĩnh, nhìn không thấu là tâm tư gì, có lẽ căn bản là không để ý, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu như vậy, làm cho anh có chút khẩn trương, luôn luôn có dự cảm bất hảo.

"Muốn ăn chút gì không?" Tần Chí tiến đến bên tai Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi, bữa tối cô chưa ăn bao nhiêu, hẳn là đói bụng.

Lâu Nghiêu Nghiêu lắc lắc đầu. Lại ngồi một hồi, phát hiện Lâu Nghiêu Nghiêu trầm mặc dị thường, mọi người nói chuyện chậm rãi ít đi, biết là chính mình ảnh hưởng không khí, Lâu Nghiêu Nghiêu liền đằng hắng lên tiếng, nói đi ra quầy bar ngồi. Tần Chí vốn muốn đi theo nhưng bị Lâu Nghiêu Nghiêu cự tuyệt. Thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đi rồi, Đông Đông kỳ quái đẩy Tần Chí một chút:

"Nghiêu Nghiêu thoạt nhìn thực không thích hợp a, cãi nhau?"

"Có lẽ vậy." Tần Chí không phải thực xác định.

"Cái gì gọi là có lẽ hả?" Đông Đông trừng mắt: "Tôi nói hai người các cậu còn muốn ép buộc tới khi nào, còn không ngả bài?"

Tần Chí cau mày không hờn giận nói: "Về sau đừng ở trước mặt Nghiêu Nghiêu nói mấy chuyện này."

"Tôi cóc thèm, sao lại thế này? Các cậu..."

"Đông Đông, đừng nói nữa." Một người có vẻ rõ ràng tình huống kéo Đông Đông lại, giải thích tình huống hiện tại cùng anh ta.

Tần Chí nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở quầy bar, từ trong miệng người khác nghe lặp lại câu chuyện của chính bản thân mình, chỉ cảm thấy càng thêm vô lực. Thoát đi bầu không khí sinh động kia, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở quầy bar, quay đầu nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tần Chí, Tần Chí sửng sốt, sau đó dời đi ánh mắt.

"Muốn uống chút gì không?"

Một tiếng nói ôn nhu từ tính làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu phục hồi tinh thần lại, Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu, lễ phép hô: "Nguyễn đại ca."

"Ừ, sao lại ngồi ở chỗ này một mình, cãi nhau với Tần Chí?" Nói chuyện là ông chủ quán bar này, cũng là Nguyễn Văn Dự anh trai Nguyễn Tư Nam, so với bộ dạng yêu nghiệt của Nguyễn Tư Nam, Nguyễn Văn Dự người cũng giống như tên của anh, ngày thường văn văn nhã nhã, làm cho người ta cảm giác tựa như một khối ngọc mềm mại ấm áp như vậy.

"Không có, em đang giận chính mình." Nguyễn Văn Dự bởi vì tuổi lớn, cũng không cùng nhóm người Lâu Nghiêu Nghiêu chơi chung, mà là có một vòng luẩn quẩn khác, nhưng bởi vì tính tình tốt, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường tới nơi này rất thích cùng anh nói chuyện phiếm.

Nguyễn Văn Dự rót cho cô một ly rượu trái cây, nghĩ nghĩ, lại thay đổi một ly, đổ lên trước mặt cô: "Thử xem xem, mới chế."

Lâu Nghiêu Nghiêu theo lời uống xong, thản nhiên, không thấy hương vị gì, vì thế đem chén trả về cho anh, lại rót một chén.

"Vì sao lại giận chính mình?" Nguyễn Văn Dự lại rót cho cô một ly.

"Chính là cảm thấy bản thân mình quá mức u mê."

"Quả thật có chút ngốc."

Lâu Nghiêu Nghiêu căm tức, Nguyễn Văn Dự cười thật nhẹ nhàng: "Cơn giận của phụ nữ kỳ thật có hiệu quả cũng giống như nước mắt vậy.."

Lâu Nghiêu Nghiêu xem thường nhìn anh. "Đều làm cho người đàn ông để ý cô ấy khổ sở, cho nên người phụ nữ thông minh thì sẽ biết khi nào thì nên tức giận, khi nào thì không nên tức giận."

Nói xong câu đó, Nguyễn Văn Dự quay người lại tiếp tục đi pha rượu. Quả nhiên là anh trai của gã đàn ông nhiều chuyện, nói thầm một câu, Lâu Nghiêu Nghiêu cân nhắc lời anh nói, kết quả cái gì cũng không cân nhắc ra, giống như rất có đạo lý, nhưng cái đạo lý gì lại không thể nói rõ.

Ngơ ngác một lúc, bên kia đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, Lâu Nghiêu Nghiêu xoay người nhìn lại, phát hiện Nguyễn Tư Nam không biết khi nào thì đến đây, bên người anh ta mang theo một cô gái nhỏ xinh, nhìn qua rất quen mắt. Một đám người tiến tới, Nguyễn Tư Nam che chở cô gái kia, miệng nói cái gì đó. Lâu Nghiêu Nghiêu không khỏi nghĩ tới lúc ban đầu, cô cũng được Tần Chí che chở như thế này, làm nữ nhân duy nhất trong đó, địa vị của cô vẫn là có vẻ đặc thù, có thể làm cho một đám nam sinh nhận một người ngoại tộc, lại còn là một ngoại tộc thực phiền toái, Tần Chí đương nhiên rất hao tâm tổn sức.

Trước kia thì vẫn chưa biết, hiện tại đã có chút không biết theo ai, nhìn đến bọn họ, cô sẽ nghĩ đến lúc khi Tần Chí gánh tội thay cô, người đàn ông này vẫn luôn quan tâm cô, khiến cô đỏ ánh mắt. Nhưng, nhưng không có bất cứ một ai, để cho cô đi tự thú, bọn họ rõ ràng đều biết chân tướng, lại lựa chọn bao che cho cô. Đây là bạn bè thanh mai trúc mã mà vô luận cô làm bao nhiêu việc sai, đều nguyện ý trở thành hậu thuẫn cho cô.

Nhưng... Bọn họ ở trong lòng cô như không có quan trọng như vậy, cô vì một gã tên Trần Hạo dần dần bất hòa với bọn họ, đến sau này, gần như không hề liên lạc nữa, hiện tại hẳn là... xấu hổ đi. Lâu Nghiêu Nghiêu càng nghĩ lại càng khó chịu, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống. Mới từ toilet đi ra, Đông Đông vừa vặn thấy một màn như vậy, hoảng sợ, chạy nhanh đến: "Chị, có chuyện gì vậy? Tần Chí khi dễ chị?"

"Đông Đông, tôi có phải khiến người ta rất chán ghét hay không?"

Đông Đông nghiêng đầu nghĩ một hồi, nghiêm túc gật gật đầu: "Quả thật rất khiến người ta chán ghét."

"Cậu cút cho tôi!" Bản thân nghĩ như thế nào là một chuyện, người khác nói như thế nào lại là một chuyện khác, Lâu Nghiêu Nghiêu một cước liền đạp đi qua.

"Ai ai, đừng! Chị, đây không phải là chính chị hỏi sao, chẳng lẽ không cho người ta nói thật? Vậy chị còn hỏi làm gì? Các cậu này, các cậu nói Nghiêu Nghiêu có phải khiến người ta rất chán ghét hay không?"

"Điều này còn phải hỏi sao?"

"Mình chưa thấy cô gái nào đáng ghét như cô ấy hết!"

"Cô gái? Cậu nói cô ấy là cô gái cũng không tránh khỏi quá vũ nhục phụ nữ rồi!"

Trừ Tần Chí, tất cả mọi người đều phụ họa. Được rồi, xấu hổ cái gì, đều cút đi đi! Trong đầu Lâu Nghiêu Nghiêu dấy lên đến một ngọn lửa, đám bạn khốn kiếp này, không nói thật sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Rất nhanh trong quán bar đánh thành một đoàn, bất quá cơ bản đều là Lâu Nghiêu Nghiêu đánh, những người khác thì trốn. Một cô gái thông minh, biết khi nào thì nên tức giận, một nam nhân thông minh, biết khi nào thì nên chọc giận một nữ nhân.