Chương 31: 31: Sẽ Không Để Em Rời Khỏi Tầm Mắt Của Anh Nữa

Cảm Ơn Em Đã Đến

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Sáng hôm sau, vì lời hứa đêm qua nên Lục Tử Minh đồng ý dẫn cô đi ăn kem.

Có điều anh đã giao hẹn trước, không được ăn quá nhiều..

Hạ Vy háo hức ngồi trong quán đợi anh đi lấy kem cho mình.

Lúc trở lại trên tay anh đã cầm một cái kem dâu mà cô thích nhất.

Cô như đứa trẻ vừa ăn vừa cười vui vẻ.

Lục Tử Minh nhìn chiếc điện thoại đang rung trên bàn, khẽ cau mày.

Anh nói nhanh với Hạ Vy rồi bước ra ngoài..

“Bé à, em cứ ngồi đây ăn.

Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.

Ngoan nhé..”
Hạ Vy đang ăn kem vui vẻ, cũng không quan tâm lắm, xua tay bảo anh cứ đi đi.

Nhưng ngồi một lúc vẫn chưa thấy Lục Tử Minh quay lại, mà cô muốn đi vệ sinh.

Chỉ sợ anh quay lại không thấy cô sẽ lo lắng.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh đâu, cô cũng không nhịn được nữa, quyết định đứng dậy muốn rời đi.

Chỉ là lúc đứng lên, có một người đàn ông lại đi đến, cô vô tình đụng trúng ông ta.

Cây kem trên tay không may rơi xuống đôi giày da bóng loáng.


Cô vội xin lỗi..

“Xin lỗi, tôi không chú ý..”
Người đàn ông có vẻ không muốn giải quyết như vậy.

Ông ta giữ cô lại, không cho cô rời đi..

“Cô định cứ vậy mà đi à.

Đôi giày của tôi thì tính sao?”
Hạ Vy không muốn dây dưa nhiều nên muốn giải quyết nhanh gọn..

“Đôi giày này bao tiền.

Tôi đền cho ông..”
“Ngủ với tôi một đêm.

Tôi sẽ không tính toán nữa..”
Hắn ta nhìn cô với vẻ thèm thuồng, bàn tay vuốt ve tay cô.

Hạ Vy ghê tởm rút tay lại, không báo trước tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta..

“Hèn hạ..”
Người đàn ông không tin vào mắt mình, ông ta ôm mặt trợn mắt nhìn cô..

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Hôm nay cô không đi với tôi thì chuyện này không giải quyết được đâu..”
Hạ Vy nhìn cây kem trên tay mình, quả thật rất thích ăn nhưng cô đành phải hi sinh nó thôi.

Nghĩ là làm, cô ném nó vào mặt ông ta, sau đó rút ra lau tay.


“Xin lỗi, tôi là phụ nữ đã có chồng con.”
Tên đàn ông bị làm nhục trước đám đông thì không cam tâm, hắn muốn giơ tay lên đánh cô thì bị một bàn tay giữ lại, cánh tay bị bẻ ra phía sau làm hắn ta đau điếng..

“Đau đau.

Buông ra..”
Lục Tử Minh nghe xong điện thoại, lúc đi vào thấy đám đông tụ tập ở gần đó, lại còn nghe thấy tiếng Hạ Vy mắng chửi người ta, anh vội chạy lại.

“Tay nào của mày chạm vào người cô ấy.”
Hạ Vy vốn không sợ gì ông ta, chỉ là bây giờ trong bụng cô còn có bảo bối của hai người, nên cô phải thật cẩn thận.

Cũng may Lục Tử Minh tới kịp.

Người đàn ông không trả lời liền bị Lục Tử Minh bẻ tay mạnh hơn.

“Có muốn giữ lại cánh tay không.

Nói..”
“Aa, tôi nói...!tôi nói mà...”
Hạ Vy cũng sợ ồn ào ảnh hưởng tới hình tượng của anh, liền tiến lại khuyên nhủ..

“Em không sao.

Anh cẩn thận không lại gây ra án mạng.”
“Hắn ta chạm vào chỗ nào của em..”
“Không có, em phải bảo vệ thân xác này cho anh chứ..”
Bị Hạ Vy chọc cười, vẻ mặt của anh mới giãn ra đôi chút.

Anh buông hắn ta ra, còn không quên đạp vào mông hắn ta một cái.

“Lần sau tránh xa người phụ nữ của tao ra..”
Lục Tử Minh cẩn thận đỡ Hạ Vy vào xe, anh thắt dây an toàn cho cô rồi cúi xuống xoa xoa phần bụng hơi nhô lên..

“Xin lỗi bảo bối, làm con hoảng sợ rồi.

Lần sau bố sẽ bảo vệ hai mẹ con cẩn thận hơn..”
Hạ Vy nhìn khuôn mặt đẹp trai vẫn còn xị ra thì phì cười, cô đưa tay vuốt ve mặt anh..

“Sao vậy, em không sao mà..”
“Anh xin lỗi bé, lần sau anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa..”.