Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Thúc tới, lại mang theo rượu hoa quế lão thái thái thích, lão thái thái rất cao hứng.
Đôi mắt lão thái thái không nhìn thấy được, nhưng uống rượu, nói chuyện phiếm thì không thành vấn đề.
Đường Ngọc đi ngõ Lâm mua đậu phộng tổ mẫu thích cùng hạt dưa, lúc trở về, nghe Trần Thúc cùng tổ mẫu đang nói chuyện rất vui vẻ
Đường Ngọc bày đậu phộng cùng hạt dưa ra một cái đĩa bưng tới, Trần Thúc tùy ý đứng dậy, vén mành giúp cho nàng đi vào, miệng vẫn còn tiếp tục nói với tổ mẫu
Trần Thúc rất hiểu cách ở chung cùng lão nhân gia
Lúc đang lắng nghe, sẽ lắng nghe không chen ngang; khi nói chuyện, lại sẽ chọn chuyện lão nhân gia thích để nói.
Trong lời nói có dí dỏm hài hước, lại bận tâm đến cảm thụ của tổ mẫu cùng nàng, không người nào sẽ cảm thấy bị vắng vẻ, nhưng cũng không cố ý lấy lòng nịnh hót, như nước chảy nhỏ giọt, ôn nhuận mà bình thản.
Âm thanh hắn rót rượu cho tổ mẫu nghe thực trọn vẹn, kỳ thật cũng không nhiều lắm lại nói chuyện cùng tổ mẫu, tổ mẫu chưa từng cảm thấy cả đêm trôi qua, nhưng kỳ thật bà uống cũng không nhiều lắm, còn bánh hoa quế cùng đậu phộng, hạt dưa lại ăn không ít, lời nói lại càng không ít
Đặc biệt là các cách nói chuyện có chút đặc thù của Bình Nam, tổ mẫu dạy hắn nói, hắn học rất nghiêm túc, nhưng vẫn ông nói gà bà nói vịt làm tổ mẫu cười híp mắt, hắn vẫn siêng năng học không ngừng
Có đôi khi, cả Đường Ngọc cũng nghe không nổi nữa, nhẹ giọng nhắc hắn nên nói như vậy.
Cũng vừa khéo, hết thảy những thứ Đường Ngọc dạy, hắn phảng phất đều có thể nói đúng, dần dà, Đường Ngọc cùng hắn nói được rất nhiều lời
Lại trễ chút nữa, bóng đêm có chút sâu.
Đường Ngọc nhìn nhìn ngoài cửa sổ, Trần Thúc cũng nói, "Lão thái thái, hôm nay quá muộn rồi, ngày khác con lại đến uống rượu với người."
Lão thái thái biết hắn rất bận rộ, đêm nay, kỳ thật lão thái thái đã rất vui vẻ.
Trước đây trong nhà chỉ có một mình bà, có bao nhiêu quạnh quẽ, đêm nay có hai người Đường Ngọc cùng Trần Thúc ở đây, trong nhà phảng phất bỗng nhiên náo nhiệt, giống như lúc cha mẹ Ngọc nhi cùng cữu cữu vẫn còn sống trên đời.
Trong lòng Lão thái thái vừa thích, lại vừa cảm khái.
"Ngọc nhi, thay tổ mẫu tiễn người." Lão thái thái phân phó một tiếng.
Đường Ngọc nói dạ.
Tòa nhà Đường gia không lớn, từ trong phòng đi ra tới cửa kỳ thật cũng chỉ trong chớp mắt.
Trần Thúc không có cố ý đi chậm, bất quá chỉ mất thời gian hai ba câu nói, hai người rất nhanh đã đến cửa
"Dừng bước đi, trở về chăm sóc lão thái thái." Trần Thúc dừng chân.
Ánh trăng chiếu vào trong viện, giống như hiện lên một tầng sương mỏng, nhưng chiếu vào trên người hắn, phảng phất như mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, lộ ra ôn nhuận, nhẹ nhàng xuất trần.
"Đêm nay tổ mẫu rất cao hứng, ngươi theo bà trò chuyện lâu như vậy mà" Hắn đối với lão nhân gia tinh tế tỉ mỉ ổn thỏa, Đường Ngọc đều nhìn thấy
Trần Thúc cười nói, "Ta cũng cao hứng a."
Đường Ngọc nhìn hắn.
Trần Thúc rũ mắt, "Khi ta còn nhỏ trong nhà đã xảy ra một trận biến cố, người thân đều đã mất hết, chỉ có một thái nãi nãi bà con xa chịu thu nhận ta, chăm sóc ta, ta mới có được ngày hôm nay.
Lão thái thái làm ta nhớ tới thái nãi nãi, ta cũng chỉ hưởng thụ một ít thời gian này thôi."
Nghe hắn nói, Đường Ngọc có chút ngơ ngẩn.
Trần Thúc ngước mắt, cảm xúc trong lời nói dường như đã cố ý thu liễm, nhưng thần sắc chưa kịp giấu đi vẻ ảm đạm, khóe miệng đã hơi nhếch lên, "Không còn sớm nữa, đi thôi."
Đường Ngọc hoàn hồn trở lại từ trong lời nói vừa rồi của hắn, người thân của hắn đều không còn nữa......
Đường Ngọc vừa định mở miệng gọi hắn, lại phát hiện hình như nàng cũng chưa biết được tên của hắn.
Nhưng hắn lại bỗng nhiên dừng bước, chuyển mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Trường Doãn, ta gọi là Trần Trường Doãn"
Đường Ngọc ngoài ý muốn, hắn lại cười cười, nương ánh trăng liếc mắt đánh giá nàng một cái, xoay người hòa nhập vào ánh sáng của ngọn đèn dầu mờ mờ treo dưới mái hiên......
Hôm sau, Đường Ngọc dậy từ rất sớm, đôi mắt tổ mẫu càng ngày càng không nhìn thấy rõ, cho nên bà nói có đồ gì đó phải đưa cho nàng trước.
Hộp đỏ được giấu bên dưới giường tổ mẫu, Đường Ngọc dựa theo lời tổ mẫu nói, từ cái rương bên dưới giường tìm ra được cái hộp kia
Chìa khóa hộp tổ mẫu đang mang theo trong người, đưa vào tay Đường Ngọc, Đường Ngọc dùng chìa khóa mở hộp đỏ ra, bên trong chứa không ít đồ vật, có khế ước, khế đất, hơn nữa số lượng cũng không ít, Đường Ngọc ngoài ý muốn.
"Lấy ra rồi sao?" Lão thái thái hỏi.
Đường Ngọc đáp, "Lấy ra rồi......!Đây đều là của nhà mình sao bà nội?"
Lão thái thái dường như biết được nàng sẽ hỏi như vậy, chống tay vào một bên ghế đứng dậy, Đường Ngọc bỏ đồ trong tay xuống, tiến lên đỡ bà
Lão thái thái trở lại ngồi xuống trên giường, "Ngọc nhi, lúc cữu cữu con còn sống, mấy thứ này, vẫn luôn do cữu cữu con cất giữ, năm ngoái trước lúc cữu cữu con qua đời, mới nhắn nhủ ta đưa cái hộp này lại cho con."
Sau khi cha mẹ qua đời, tổ mẫu vẫn luôn do cữu cữu chăm sóc, nhưng cái hộp này, không hẳn là vật của Đường gia.
Lão thái thái nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng thở dài, "Ngọc nhi, đây là của cữu cữu con để lại cho con, bên trong ngoại trừ một ít ruộng đất, khế đất, còn có tín vật của ông ngoại con để lại.
Trước đây mẫu thân con đã từng dặn dò cữu cữu con, hộp này cần phải cất giữ cẩn thận, nhưng đồ vật bên trong bất luận có bao nhiêu quý trọng, chỉ cần thiên hạ này một ngày vẫn còn mang họ Triệu, đồ bên trong kia tuyệt đối không được động.
Khi cữu cữu con mất, giao cái hộp này cho ta, bảo ta ngày sau giao nó cho con, con cất đi."
Trong lòng Đường Ngọc không biết có bao nhiêu nghi hoặc, nhưng rõ ràng hẳn là tổ mẫu cũng biết không nhiều lắm.
Đường Ngọc tốn toàn bộ thời gian buổi sáng, lần lượt sắp xếp lại đồ trong hộp
Năm ấy khi cha mẹ qua đời, nàng chỉ có mười tuổi, lúc đó nàng theo cha mẹ đi Hoàn Thành thăm ông ngoại, ở tại Hoàn Thành này một tháng.
Mà một tháng này, nàng liên tục mất đi ông ngoại, mất đi cha mẹ, ông ngoại mất trong nhà do một trận hỏa hoạn lớn, cữu cữu mang nàng trở về Miểu thành, chỗ của tổ mẫu......
Kỳ thật nàng cũng không nguyện ý nhớ lại chuyện của mùa đông năm ấy, nhưng trong ấn tượng, vào một ngày ông ngoại có dẫn về nhà một đứa bé, đứa bé kia không thích nói chuyện, cũng rất gầy yếu.
Thời điểm trong nhà xảy ra chuyện, cữu cữu mang theo bọn họ chạy trốn tới ngoại ô, nhưng bọn họ bị lạc mất cữu cữu.
Đứa bé kia lại nhiễm phong hàn, cả người phát sốt, nhưng vẫn luôn kêu lạnh, run bần bật, nàng ôm hắn, rõ ràng tự nàng cũng lạnh đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn gỡ áo khoác trên người xuống đắp cho hắn......
Đường Ngọc thu hồi suy nghĩ, trong hộp cũng có không ít giấy viết thư, trong đó đều xưng hô là Đông Thăng
Đông Thăng là tên tự của ông ngoại
Những tin này là có người viết cho ông ngoại.
Lúc ban đầu, trong câu chữ đều là buồn khổ, sau đó là lo lắng, về sau nữa lại sợ có người gây bất lợi cho người nhà của hắn, muốn gửi người nhà tới chỗ ông ngoại tạm lánh, nhờ ông ngoại chăm sóc
Trước sau hơn hai mươi phong thư, có thể kết luận là người này và ông ngoại có mối thâm giao
Mặt khác, trong hộp cũng một ít khế đất, ruộng vườn, cũng đều ở lân cận Hoàn Thành, đây hẳn đều là đồ do ông ngoại để lại
- - chỉ cần thiên hạ này một ngày vẫn còn mang họ Triệu, đồ bên trong tuyệt đối không được động
Chuyện làm Đường Ngọc hoảng sợ, chính là, thiên hạ thật sự đã không còn mang họ Triệu.
Tin tức Đường Ngọc có thể lượm lặt được trong thư cũng không nhiều lắm, lạc khoản trong thư cũng là tên tự của đối phương, cũng không thể biết được gì nhiều hơn.
Nhưng có một câu, vẫn làm Đường Ngọc giật mình, trong thư đối phương đại khái là nói, Đông Thăng ngươi có một cháu ngoại gái, ta cũng có một đứa cháu trai, ngày sau ngươi với ta kết thành thân gia đi.
Ông ngoại chỉ có một mình nàng là cháu gái......
Xem tiếp cũng không thể suy nghĩ ra được gì, Đường Ngọc thu dọn mấy thứ này.
Mấy năm nay nàng tích góp ở trong cung cũng đủ cho nàng chăm sóc tổ mẫu, không cần dùng tới đồ ông ngoại để lại
Đường Ngọc một lần nữa trả hộp lại chỗ cũ, "Tổ mẫu, đồ con đã xem qua, tạm thời con nhận trước, nhưng đồ bên trong cũng chưa cần đụng tới, chờ sau này rồi nói."
Lão thái thái gật đầu, đồ này vốn là của ông ngoại nàng để lại, tự nhiên sẽ giao cho nàng xử trí.
Một đêm này, Đường Ngọc không sao ngon giấc
Trong mơ mơ màng màng nàng thấy một giấc mộng dài, trong chốc lát, trong mộng nàng đang ngồi trên xe ngựa cùng cha mẹ đi đến Hoàn Thành thăm ông ngoại, ông ngoại mang về nhà một hài tử không thích nói chuyện, hắn nói với nàng hắn gọi là Trường Doãn; trong chốc lát, lại là bên trong màn gấm ở dịch quán, đầu ngón tay nàng nắm chặt chăn gấm, trời đất quay cuồng, mồ hôi của đối phương rơi xuống giữa trán nàng; lại chuyển cảnh, là ánh trăng sáng nhẹ nhàng soi rọi vào người trước mặt, hắn chuyển mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói, Trường Doãn, ta gọi là Trần Trường Doãn......
Tỉnh giấc hồi lâu, trong đầu Đường Ngọc vẫn còn mơ màng hồ đồ, dường như mọi chuyện ở thực tại đều đan xen vào trong mộng, lung tung rối loạn thành một mớ hỗn độn, làm người có chút không thở nổi.
Trời vẫn còn chưa sáng nhưng Đường Ngọc đã hết buồn ngủ, nàng khoác xiêm y ngồi hồi lâu trong viện
Hôm sau, trời đổ mưa cả một ngày
Đêm trước Đường Ngọc mất ngủ, hôm sau nàng ngủ một giấc đến gần trưa mới tỉnh, thời gian hơn nửa ngày còn lại, thay tổ mẫu chỉnh lý sửa sang lại đồ của bà
Chờ đến lúc hoàng hôn, có người gõ cửa bên ngoài viện
"Là tiểu Trần à?" Lão thái thái sợ là Trần Thúc tới.
Chỉ có vài bước nên Đường Ngọc không bung dù, đi dọc theo đường đi dưới mái hiên, đi bên cạnh hàng rào gần đó có một lối nhỏ
Thời điểm mở cửa ra, ánh mắt lại chợt sửng sốt, trong mắt đều là ngoài ý muốn.
Lưu Thanh Phong nhìn thấy là nàng, hình như nhẹ nhàng thở ra, lại dường như có chút khẩn trương, hạt mưa rơi xuống quanh mình, tí tách rung động.
Lưu Thanh Phong thở dài, "Nơi này có chút khó tìm."
Tác giả có lời muốn nói:
Điều chỉnh một chút, trước đó Trần Thúc không nói cho Đường Ngọc biết hắn gọi là Trường Doãn, đến bây giờ mới nói, chỉ là để đề phòng trong một đoạn thời gian rất dài, trong suy nghĩ của nữ chính hắn là người không có tên gọi.