Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát
Đăng vào: 12 tháng trước
Cậu đang cản trở tớ a!
Đào An An cũng không dám nói. Nói ra Tô Nguyễn Nguyễn cũng không tin, Tô Nguyễn Nguyễn không chịu cõng cái nồi loại vô duyên vô cớ này.
Biết điều cho nên không nói, lâm vào một hồi yên lặng, Đào An An nghĩ, nếu như ở khoảng thời không này nàng lừa dối Tô Nguyễn Nguyễn để đạt được mục đích nhảy sông của mình, như vậy sẽ để lại một người vì lời nói dối đó mà khắc ghi nàng cả đời —— nhưng mà Đào An An không chịu nói dối, làm vậy là sai, nhất là đối với Tô Nguyễn Nguyễn, nói dối có nghĩa là phản bội.
Nếu như nàng hứa với Tô Nguyễn Nguyễn, không đi nhảy sông, trải qua những ngày hỉ nộ ái ố bình thường, những ngày tốt đẹp. Đi thầm mến một người nhưng cứ cứng miệng không chịu thừa nhận, đi làm dự án tham gia thi đấu rồi chờ đợi kết quả cuối cùng, cố gắng học tập lấy học bổng sau đó gửi về cho gia đình, bị một gã đàn ông quấy rối sau đó được cô gái mà mình thích ra mặt bảo vệ, nhìn mọi người tập luyện kịch nói, nhìn cơ thể thanh xuân và sạch sẽ của các nam sinh nữ sinh đội bơi lội chìm nổi trong nước...
Nàng còn có thể xem sinh mệnh của mình như một cuộc thi chạy bộ đã thấy trước hồi kết, thả lỏng thể xác và tinh thần không cần lo lắng nữa, với một nụ cười hy vọng, nghênh đón thời gian cuối cùng; nàng có thể thử nói rõ lòng mình, ngầu như nữ chính phim truyền hình tỏ tình với người mình thích, nói với cô ấy "Tô Nguyễn Nguyễn, đồ phế vật cậu"; nàng có thể xem cuộc đời mình như trước đây, không có điều hối hận, làm cái gì cũng là thể nghiệm độc nhất vô nhị, gửi tiền cho gia đình, cực khổ làm công việc bán thời gian, cuộc sống vụn vặt thế nhưng luôn đối đãi nó tràn đầy hy vọng, bởi vì biết bản thân sẽ không có cơ hội thứ hai; nàng có thể ăn những thứ mình luyến tiếc không ăn, có thể mua chiếc nhẫn đã nhìn trúng lâu lắm rồi tặng cho Tô Nguyễn Nguyễn; đi du lịch với mẹ... nhưng ý nghĩa của những việc này là Đào An An - cái người còn dưới một trăm ngày sống này - sẽ không còn tồn tại nữa, không có ai nhớ rõ nàng là ai nữa.
Lựa chọn vế nào sẽ đỡ hơn nhỉ? Nàng không có đáp án, giống như Tô Nguyễn Nguyễn đã nói, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên làm người, không có kinh nghiệm, đều mò mẫm từng bước, chỗ nào có ánh sáng thì đi chỗ đó.
Ánh sáng của nàng là gì?
Trong đầu có một cơn bão, có sóng to gió lớn, cuồng phong mưa rào, sấm sét ỳ đùng và tất cả những chuyện nhấp nhô bất định không thể chắc chắn không thể khống chế, Đào An An nghe Tô Nguyễn Nguyễn khẽ khàng, dùng giọng điệu đã rất lâu rất lâu chưa từng ôn nhu nhẹ nhàng lại không chần chừ mà nói: "Tôi cảm thấy cuộc đời bao giờ cũng phải từng tùy ý một lần, dù sao kiếp sau cũng không có tồn tại, nếu như có kiếp sau, vậy kiếp sau hẵng nói. Vì một thứ mình không biết cũng không xác định được có tồn tại hay không, hoặc là mỗi ngày đều sầu lo những chuyện không thể xác định, chính là không tôn trọng khoảng thời gian tốt đẹp hiện tại. Nếu như là tôi, trải qua một vài chuyện kỳ diệu không cách nào giải thích, dẫn đến tôi phải sầu lo cho tương lai, ngày chết đã định, nếu như tôi biết ngày đó mình sẽ chết, mà không phải là ngày khác, tôi sẽ không sầu lo mà ngược lại tôi sẽ cảm thấy rất bình yên, như là, thời gian còn lại trở nên rất có kế hoạch rồi nhỉ? Sẽ rất hài lòng, có một từ gọi là hướng tử mà sinh, cô biết đó, chung quy ai rồi cũng sẽ chết, so với cái loại bi ai sắp xếp kế hoạch kỹ càng rồi kết quả ngày hôm sau có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, biết được ngày chết như cô thật ra cũng hạnh phúc không phải sao?"
Lời Tô Nguyễn Nguyễn nói như đã được ấp ủ từ rất lâu, sau đó nàng lại trầm ngâm mấy giây: "Nhưng mà không loại trừ khả năng cô bị áp lực gây ra ảo giác, ngày mai tôi dẫn cô đi xem bác sĩ tâm lý. Nhưng mà a, cô cũng đọc sách mà, cô biết Murakami Haruki có câu nói, chính là, cái gì ấy nhỉ, chết không phải là mặt đối lập của sống, mà là một phần của sự sống, biết chứ? Tôi đồng ý với câu nói đó, cô đừng cứ nghĩ ba chuyện này, lãng phí thời gian."
Cảm nhận của Tô Nguyễn Nguyễn không giống của nàng, Tô Nguyễn Nguyễn không có cách nào tự mình thể hội cảm nhận của nàng, mà lúc này đây nàng cảm thấy miệng lưỡi vụng về của mình không thể biểu lộ rõ ràng được, thế giới này cũng chưa bao giờ tồn tại cái thứ gọi là cảm đồng thân thụ*, thái độ của Tô Nguyễn Nguyễn khác bình thường nói ra một câu như thế, nếu như nàng cảm thấy vui vẻ vì chuyện này thì giống như là xin người lớn cho đi chơi vườn bách thú, người lớn nói không có thời gian, sau đó cuối tuần lại không nói gì mà đưa nàng đi vườn bách thú, còn mua kẹo bông gòn rất lớn rất lớn như có thể bay lên trời cao cho nàng.
*Đồng cảm với người khác như tự bản thân mình đã trải qua
"Ngủ thôi. Không còn sớm nữa rồi." Đào An An từ đầu đến cuối giữ miệng không nói, Tô Nguyễn Nguyễn liền lên tiếng phá vỡ yên lặng, đè vai nàng lại, như đang cổ vũ.
Một luồng sét, một tiếng sấm, gian phòng bị rọi sáng, để lộ hai gương mặt thần thái bất đồng, Đào An An giương mắt lên không nói thêm gì, từ góc độ của nàng nhìn đến Tô Nguyễn Nguyễn, cảm thấy đường nét của Tô Nguyễn Nguyễn nhu hòa hơn chút. Mà Tô Nguyễn Nguyễn thì bị đứng hình, trong khoảnh khắc tiếng sấm vang lên nàng sợ đến đông cứng biểu tình.
Nhưng vẫn còn bình tĩnh để về giường, xốc chăn lên chui vào, Tô Nguyễn Nguyễn cuộn người ôm đầu gối, nhưng cảm thấy không cách nào ngủ được. Chuyện của Đào An An làm nàng bận lòng, nhảy sông, nhảy sông, tại sao lại là con sông ở trường? Con sông cạnh trường đó mãi chưa làm rào chắn là vì lãnh đạo cảm thấy con sông đó không có gì nguy hiểm, chỉ là một dòng suối nhỏ hơi rộng mà thôi, không đủ chết người, vậy mà Đào An An có thể té xuống hết lần này tới lần khác?
Nếu như lời Đào An An nói là sự thật, vậy con sông đó nhất định có gì kỳ lạ, lúc trước nàng từng nghe có người chết đuối ở đó, cũng chỉ thấy ngạc nhiên với độ sâu của con sông đó mà cũng có người chết đuối, cho đến khi cái thứ tầm thường như Bảy điều kỳ bí trong trường học bất ngờ xảy ra bên cạnh như một quả boom, nàng liền không có cách nào xem nhẹ những thông tin thật giả lẫn lộn trong câu chuyện đó nữa, nàng quyết tâm thử đi điều tra, trước lúc đó phải làm cho Đào An An sống thật tốt. Đào An An lấy đâu ra nhiều oán niệm như vậy chứ? Không khả năng, nàng biết Đào An An rất lâu rồi, chưa bao giờ thấy nhỏ có một mặt lệ khí như vậy.
Đào An An mà nàng biết, bề ngoài an tĩnh ôn hòa, trong nội tâm là một con trâu ngang bướng, nhưng ngang bướng thì ngang bướng, chung quy vẫn mang theo sự nhân hậu giữ khuôn phép khắc kỷ lễ nghi. Cũng giống như mỗi một cô gái từ nông thôn đi đến thành thị phồn hoa và cơ hội như Lục đảo, cảm thấy thành phố lớn càng công bằng hơn một chút cho nên nỗ lực phấn đấu, nhưng lại không vội vàng như những cô gái nông thôn kia, Đào An An có thể trầm lặng đi làm một số chuyện, giống như một cao nhân ẩn dật trong thành thị, nhưng thực lực lại không thâm sâu như vậy, chỉ là một người ưu tú tỏa ra hào quang bình thường giữa những người bình thường, người ưu tú có tư thái bình thường, đó chính là hình dạng của Đào An An.
Có cái gì đặc biệt đâu? Đào An An một chút cũng không đặc biệt, Tô Nguyễn Nguyễn tức tối nghĩ, Đào An An một chút cũng không độc nhất, cũng không có chỗ nào tốt, thế nhưng lại kỳ lại quái, không ai có thể thay thế vị trí của Đào An An. Nếu có một ngày Đào An An không còn nữa, trên thế giới sẽ ít đi một cô gái bướng bỉnh mà thôi, nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng sẽ thiếu mất một khối. Rõ ràng không có gì đặc biệt, không chút thú vị, chỉ có một điểm dễ nhìn nhỏ xíu thôi, chính là cái lúm đồng tiền nhỏ xíu đó, cướp lấy cả trái tim nàng.
Nàng ảo não ôm chặt lấy mình, tấm chăn sau lưng bị người xốc lên, tiếp theo sau là đôi chân lành lạnh lơ đãng đụng đến chân nàng, cổ tay cũng lạnh, sượt qua, cả lòng bàn tay cũng lạnh vậy mà dịu dàng khoác lên trên người nàng, hồi lâu không nhúc nhích.
"Ê ai cho cô ôm tôi? Tránh ra."
Không ai trả lời nàng, vì vậy nàng làm bộ cái gì cũng không có xảy ra, yên tâm thoải mái đóng đôi mắt lại.
Tiếng sấm nổi lên.
"Cô ngủ chưa?" Tô Nguyễn Nguyễn lại bắt đầu thấy hoảng, có hơi sợ hãi, lại kiên cường duy trì bộ dạng có gì phải sợ đâu, quay người sang, Đào An An mở to mắt nằm nghiêng, yên lặng mà nhìn nàng: "Vẫn chưa."
===
Mở 23/10 - Xong 26/10 - Sửa lần cuối 16/12