Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Quyện kỳ quái nói: "Ngã nát gì chứ, ta chỉ bị thương chút xíu thôi, không có nát tan gì hết mà."
Tiết Phóng Ly không nói gì, rũ mi mắt. Giang Quyện đã đem ống quần cuốn lên, cả người y cốt nhục cân xứng, ngay cả đôi chân cũng thon thả trắng trẻo, chỉ có một chỗ có màu sắc.
Trên đầu gối, là màu hồng nhàn nhạt.
Đầu gối đỏ lên, da thịt mềm mại bị cọ trúng, không có chảy máu, mà Tiết Phóng Ly vẫn cúi người bế Giang Quyện đang ngồi dưới đất lên.
Giang Quyện: "Không có chảy máu, sẽ không sao mà?"
Tiết Phóng Ly: "Em có chắc là không sao?"
Sức khỏe y không tốt, hàng năm đều rất trông mong được xem pháo hoa, muốn đến quảng trường xem, nhưng đêm giao thừa đông người chen chúc, tim của y quá yếu, chỉ có thể ở nhà xem phát sóng trực tiếp.
Pháo hoa được bắn một hồi lâu, Giang Quyện cũng nhìn mấy cái đuôi pháo hoa một hồi lâu, thật ra thì y có chút tiếc nuối, ủ rũ ngóng trông nằm nhoài bên cửa sổ, mất mát hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, bây giờ về phủ sao?"
Tiết Phóng Ly nhìn y vài lần, bình thản hỏi: "Không muốn xem nữa?"
Nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, Giang Quyện sững sờ: "Hở? Còn nữa hả?"
Tiết Phóng Ly gật đầu: "Còn."
Giang Quyện lập tức vui vẻ: "Muốn xem, còn muốn xem."
Xe ngựa tiếp tục đi về phố Chu Tước, Tiết Phóng Ly tư thái tự phụ mà nhấc một góc mành lên, ánh mắt ám chỉ nhìn về phía Cao quản gia, Cao quản gia mang theo nụ cười thảm đạm, tự giác nhảy xuống xe ngựa.
Lại nữa, Vương gia lại nữa rồi!
Trước khi Vương phi đến phố Chu Tước, Cao quản gia phải lấy được pháo hoa, để Vương phi xem cho đã!
Phố Chu Tước rất lớn, là phố xá phồn hoa nhất trong kinh, nơi đây xây một đài Chu Tước có thể nhìn rất xa.
Xe ngựa dừng lại, Giang Quyện cũng không muốn xuống xe lắm.
"Cao quá à."
Giang Quyện chỉ muốn xem pháo hoa, không muốn trèo lên lầu cao, y thành khẩn nói: "Vương gia, ở trong xe xem là được rồi, không cần lên trên cao đâu."
Tiết Phóng Ly không hề bị lay động: "Xuống."
Giang Quyện chần chờ nửa ngày, Tiết Phóng Ly giơ một tay về phía y, Giang Quyện không thể làm gì khác hơn là nắm lấy, chậm rãi bước ra khỏi xe, kết quả chân còn chưa chạm đất, bàn tay to lớn kia đã phát lực, y bị kéo một cái rơi vào trong lồng ngực người kia.
Giang Quyện sợ hết hồn, Tiết Phóng Ly thuận thế bế y lên đi tới đài Chu Tước.
Giang Quyện sững sờ, vội vã ôm chặt Tiết Phóng Ly.
Xem pháo hoa thì rất vui, nhưng mà đài Chu Tước cũng quá cao, Giang Quyện có chút sợ, y bất an nói: "Vương gia, huynh thả ta xuống, ta tự đi."
"Tự đi?" Tiết Phóng Ly nhìn y một cái: "Lúc ở phủ em té một cái, chỉ sứt mẻ chút đầu gối, ở đây mà té xuống, không chỉ là đầu gối thôi đâu."
"Nhưng mà..."
Giang Quyện rất lo âu: "Vương gia, huynh được không?"
Bước chân Tiết Phóng Ly dừng lại, cười như không cười hỏi y: "Bản vương không được, em được?"
Giang Quyện lại cảm thấy mình không được hơn so với Vương gia, áy náy nhận thức được lời mình nói vừa rồi có thể sẽ tổn thương lòng tự trọng của Vương gia, Giang Quyện liền vội vàng nói: "Vương gia được, huynh được nhất."
Tiết Phóng Ly: "..."
Hắn không để ý tới Giang Quyện nữa, ôm y đi lên.
Giang Quyện tuy sợ, nhưng dù sao cũng nằm trong lòng Vương gia, nếu Vương gia không được y cũng sẽ xui xẻo lây, Giang Quyện nói: "Vương gia, ở đây được rồi, ta không muốn lên cao nữa."
"Ta thật sự không muốn lên cao nữa đâu."
Tiết Phóng Ly rũ mắt, thấy Giang Quyện núp trong lòng mình, không dám nhìn xuống, vẫn "Ừ" một tiếng thả y xuống.
Hai người không đến nơi cao nhất, dừng lại ở đoạn giữa, Giang Quyện không chú ý lắm ngồi trên bậc thang, còn mời Tiết Phóng Ly: "Vương gia, ngồi đây."
Tiết Phóng Ly nhìn y, nhấc vạt áo lên ngồi xuống, rõ ràng là ngồi trên sàn nhưng tư thái vẫn vô cùng tao nhã.
Lúc này, gió đêm ôn hòa, bóng đêm như nước.
Giang Quyện nhìn bầu trời một chút, không chắc lắm hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, thật sự còn pháo hoa sao?"
Tiết Phóng Ly gật đầu: "Ừm."
Hắn chắc chắn như vậy, Giang Quyện bị thuyết phục, y nhìn trái nhìn phải, muốn nói với Tiết Phóng Ly điều gì, đột nhiên "đùng" một tiếng, pháo hoa bay lên không trung, từ trên bầu trời tỏa sáng, vô cùng rực rỡ.
Đùng! Đùng! Đùng!
Pháo hoa được bắn từng đợt từng đợt, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, lung linh.
Giang Quyện ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn hồi lâu, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lấy bức tranh từ trong tay áo ra.
"Vương gia, cho huynh."
Tiết Phóng Ly nhìn qua, lập tức ngẩn ra.
"Buổi chiều hỏi huynh bức tranh này." Giang Quyện nói: "Lúc ở vườn bách hoa, bệ hạ nhờ Dương Liễu Sinh giúp tu sửa tranh cũ, ta nghĩ đến bức tranh bị hư hỏng nghiêm trọng của huynh, muốn hắn giúp huynh tu sửa lại một chút, cho nên đồng ý để hắn vẽ tranh."
"... Nhưng hắn lại còn muốn vẽ thêm một bức, còn nói bức đầu tiên bị người ta cướp đi rồi, sao có thể có người cướp chân dung của ta được chứ?"
Đây là lời vừa nãy Lan Đình truyền đạt thay cho Dương Liễu Sinh, Giang Quyện nghe chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng mà cũng không quan trọng, Giang Quyện nói với Tiết Phóng Ly: "Vương gia, huynh mau mở ra nhìn xem có tu sửa tốt không."
Tiết Phóng Ly không có động tác gì, chỉ nhìn Giang Quyện chằm chằm.
Trong ánh sáng pháo hoa, gương mặt thiếu niên lúc sáng lúc tối, y cười đến mặt mày cong cong, đôi môi mềm mại cũng nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt trong sáng thuần khiết.
Giang Quyện hỏi hắn: "Vương gia, làm sao vậy?"
Tiết Phóng Ly nói: "Em..."
Hắn mở miệng, khàn tiếng nói ra một chữ, lại không biết nên nói thêm gì nữa.
Thiếu niên hỏi hắn bức tranh, là vì để tu sửa tranh cho hắn.
Thiếu niên đồng ý vẽ tranh, cũng là vì để tu sửa tranh cho hắn.
Là vì hắn, đều vì hắn.
Tiết Phóng Ly đối diện với Giang Quyện, hắn nhớ tới mình rất nhiều lần động tâm, cũng nhớ tới mình khắc chế rất nhiều lần.
Vừa nhìn tâm đã động.
Nếu hắn chưa có ý nghĩ xằng bậy, những ngày tháng sau này như giày đi trên băng mỏng, thần hồn nát thần tính, lo trước lo sau.
Nếu hắn không động lòng, sao lại muốn thiếu niên chỉ đồng tình với hắn, lại sợ thiếu niên đau, muốn thiếu niên sợ mình lại sợ y thật sự sợ mình, cho dù khóc cũng không muốn ở trong lòng hắn.
Hắn đã sớm nổi lên ý nghĩ xằng bậy, cũng đã sớm động lòng.
Có lẽ là khi thiếu niên cong mắt cười nói hắn là người tốt, có lẽ là khi thiếu niên nằm trong lòng hắn khóc nhưng vẫn an ủi hắn, có lẽ là trong điện thờ la hán ước nguyện của thiếu niên là dành cho hắn...
Là hắn cẩn thận từng li từng tí, là hắn luôn khắc chế, cũng là hắn... ngày càng lún sâu.
Thời khắc này, khát cầu mờ mịt chôn sâu trong đáy lòng bị đè nén đã lâu cuối cùng cũng mãnh liệt trào lên.
Hắn muốn rất nhiều, hắn cũng không muốn gì nhiều.
Hắn muốn Giang Quyện, muốn trong lòng trong mắt Giang Quyện đều là hắn, muốn tất cả của Giang Quyện chỉ thuộc về hắn, hắn cũng chỉ muốn có Giang Quyện.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tiết Phóng Ly lên tiếng, hắn nhìn Giang Quyện, vẻ mặt khiến người không nhìn thấu, nhưng ngữ khí rất nhẹ: "Sau này bản vương chỉ để ý một mình em, ý của em thế nào?"
Hết chương 42.