Đăng vào: 12 tháng trước
Khi Lạc Ân Nghiên vừa dứt câu, cô lạnh lùng quay người đi.
Đôi mắt bây giờ vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng cũng không còn khóc nữa.
Thanh Nghi đứng kế bên từ nãy đến giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn qua rồi lại nhìn lại.
Khuôn mặt Âu Thành Triệu chứa đựng sự hoang mang tột cùng.
Thanh Nghi lắc đầu, cô cũng quay người đi theo sau Lạc Ân Nghiên.
Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên, nếu nghe kĩ sẽ thấy được sự run rẫy bên trong.
Âu Thành Triệu ngước đôi mắt nhìn theo bóng lưng của Lạc Ân Nghiên.
“Chị à…em…em xin lỗi…em không phải muốn như vậy, em…:không muốn tổn thương chị…”
Lúc này, khi nghe được giọng nói dường như đang sợ hãi kia, Lạc Ân Nghiên khựng lại trong vài giây sau cô lại cúi đầu xuống thản nhiên mặc kệ đi ra khỏi nơi cô căm ghét này.
Âu Thành Triệu nhìn sự lạnh lùng của cô mà cảm thấy hoang mang, cái lạnh nhạt này không phải như một tháng trước.
Ngay cả cậu còn cảm nhận được lần này cô thật sự có thể vứt bỏ cậu vậy, hai đôi chân bây giờ không còn chống đỡ nổi nữa.
Âu Thành Triệu mất trọng tâm ngã về sau, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Nhận thấy bầu không khí yên tĩnh, Lạc Ân Nghiên cũng đã đi, Châu Ái Nghi mới từ từ bước ra khỏi cửa.
Cô quay qua nhìn đứa em trai đang hồn bay phách lạc đi đâu đó, giống như đã bị ai cướp đi linh hồn vậy.
“Em không sao chứ?”
Trải qua vài phút, bầu không khí vẫn yên tĩnh như thường.
Âu Thành Triệu không có trả lời câu hỏi của Châu Ái Nghi, đôi mắt vẫn thẩn thờ nhìn theo hướng đi của Lạc Ân Nghiên khi nãy.
“Âu Thành Triệu!” Không nghe cậu trả lời Châu Ái Nghi mới lớn giọng đẩy vai cậu một cái.
Nhìn bộ dạng này của Âu Thành Triệu, một suy nghĩ đã xẹt nhanh qua đầu cô, em trai cô lần này có thể thật sự không xong rồi.
Bị cái đẩy vai bất chợt, cậu mới giật mình thoát khỏi tâm trí mơ hồ này.
Mắt ngơ ngác nhìn không có tiêu điểm, quay lại đối diện với Châu Ái Nghi, giọng như robot mà đáp lại.
“Em không sao!”
“Thật sự? Nếu Lạc Ân Nghiên đã biết rồi, chị thiết nghĩ em nên cắt đứt mối quan hệ luôn đi.
Em cũng biết ngay từ đầu sẽ không có kết quả mà”
Nghe tới đây, Âu Thành Triệu ngước lên nhìn Châu Ái Nghi, trong vài phút đó đầu cậu liên tục hiện lên muôn vàn suy nghĩ.
Cắt đứt? Không có kết quả? Đúng thật ngay từ đầu cậu đã xác định mục đích của mình chính là chơi đùa Lạc Ân Nghiên cũng biết rằng sẽ không có kết quả nào tốt đẹp cả.
Bây giờ kế hoạch đã đạt được, Lạc Ân Nghiên đã biết chả phải cậu nên kết thúc cuộc chơi sao? Chả phải cậu đã thắng sao?
Châu Ái Nghi nói rất đúng, cậu chính là nên cắt đứt đi.
Nhưng không hiểu tại sao? Tại sao trái tim cậu lại không muốn điều đó, nghĩ tới cảm giác không có Lạc Ân Nghiên xuất hiện trong cuộc sống mình, trái tim cậu như bị một bàn tay to lớn bóp chặt vậy.
Hoàn toàn là đau đớn và khổ sở, không lẽ chính cậu…chính bản thân cậu đã có tình cảm với cô sao?
Âu Thành Triệu bỗng dưng cảm thấy buồn cười, cậu nhếch lên nụ cười nhạt.
Bác bỏ đi cái ý nghĩ vô lý trong đầu, cậu mà có tình cảm với cô sao? Cuộc đời cậu đã quyết định sẽ không xuất hiện hai từ yêu đương, cậu phải chơi, chơi đến lúc không thể nào dậy được nữa thì thôi.
Còn tình cảm vớ vẫn thì nên vứt bỏ, đúng vậy nếu cô đã biết thì cậu cũng chả cần phải vương vấn làm gì.
Âu Thành Triệu đứng đơ người liên tục tự nhũ, an ủi chính bản thân mình.
Bấy giờ, cậu mới nhìn thẳng vào mắt Châu Ái Nghi.
Khuôn mặt lạnh lùng, cà lơ phất phơ lúc trước cũng trở lại, cậu ngả ngơn nói.
“Đúng vậy! Nên cắt đứt thôi”
Khi thấy bộ dạng lúc trước của cậu trở về, Châu Ái Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm trong người đôi chút.
Coi như cũng bớt lo lắng đi một phần, cô mong Âu Thành Triệu vẫn giữ nguyên phong độ như thế này, không phải bị Lạc Ân Nghiên mê hoặc mà trở thành bộ dạng khổ sở.
Châu Ái Nghi mỉm cười gật đầu, tay đưa lên vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Ừm! Biết vậy thì tốt, hay tối nay vào nhà chị ăn cơm đi”
“Được!”
“Ừm! Bây giờ chị về chuẩn bị một chút, tan làm xong tới nhà chị nhé”
Âu Thành Triệu gật đầu xem như đáp trả.
Đợi đến khi Châu Ái Nghi đi vào thang máy, cậu mới lạnh nhạt quay người đi vào phòng làm việc.
- ---------------
Bên này.
Thanh Nghi chạy theo Lạc Ân Nghiên đi ra khỏi công ty.
Khi đi qua sảnh, các nhân viên liên tục dồn ánh mắt vào họ, Lạc Ân Nghiên thì chỉ biết cúi đầu che đi gương mặt sưng đỏ vì khóc của mình.
“Ân Nghiên…Ân Nghiên cậu đi từ từ thôi, đợi mình với”
Chạy theo đến khi ra tới ngoài đường Thanh Nghi mới kịp thời bắt lấy tay kéo Lạc Ân Nghiên quay lại.
Hai tay Thanh Nghi chụp lấy mặt Lạc Ân Nghiên ép cô phải ngước lên nhìn mình, khi thấy hốc mắt đỏ ửng Thanh Nghi mới giật mình bất ngờ.
Cô chơi cùng Lạc Ân Nghiên từ khi còn học cấp ba, đây là lần đầu tiên Thanh Nghi thấy bộ dạng Lạc Ân Nghiên khóc như thế nào.
Trong suy nghĩ của cô, Lạc Ân Nghiên là một người rất lạnh lùng, trong tình yêu có cũng rất lạnh nhạt.
Đối với Lạc Ân Nghiên công danh sự nghiệp mới là thứ quan trọng với cô ấy, nhưng không hiểu tại sao Lạc Ân Nghiên lần này lại đau khổ đến như vậy, hoàn toàn là một bộ dạng lạ lẫm, Thanh Nghi được mở mang tầm nhìn đến ngạc nhiên.
Ngón tay cô vuốt lên đôi mắt của Lạc Ân Nghiên, nhẹ nhàng từ tốn hỏi.
“Cậu làm sao vậy?”
Như có người an ủi, Lạc Ân Nghiên liền không kiềm được cảm xúc.
Tiếng nấc vừa được kiềm lại bây giờ lại vang lên, hốc mắt bắt đầu lại trở nên ươn ướt, cô tủi thân ôm lấy Thanh Nghi, đầu vùi vào bả vai của cô ấy.
Nước mắt của Lạc Ân Nghiên đã ướt đẫm một mảng áo của Thanh Nghi nhưng cô cũng mặc kệ không quan tâm.
Cô thương sót, bàn tay vỗ từng nhịp vào tấm lưng Lạc Ân Nghiên mà an ủi.
“Sao vậy? Nói mình nghe đi”
“Thanh Nghi à…tên Âu Thành Triệu là một tên cặn bã…mình cảm thấy thật ghê tởm.
Chính miệng cậu ta…đã nói rằng chỉ đang trêu đùa mình, chính là chơi đùa mình.
Từ đầu…từ đầu những việc cậu ta làm chỉ là giả dối, chỉ là giả dối”
Tiếng khóc thương tâm vang lên giữa đường phố đông đúc khiến ai đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn hai người.
Thanh Nghi nhíu mày lại nghĩ ngợi trầm tư sau đó đẩy nhẹ Lạc Ân Nghiên ra, cô lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên mắt.
Nhỏ nhẹ nói.
“Bây giờ mình đưa cậu về nhé, được không?”
Kiềm lại tâm trạng thất thố của mình, Lạc Ân Nghiên lắc đầu đáp
“Không cần đâu, cậu lên công ty làm đi, mình muốn đến một nơi yên tĩnh một lát”
“Cậu không nghĩ quẩn chứ?”
“Không đâu!”
Thanh Nghi vốn là người tôn trọng không gian riêng tư của Lạc Ân Nghiên, nếu cô ấy đã nói vậy cô cũng không có gì để bắt ép cả.
Chỉ đành đồng ý sau đó gọi một chiếc xe taxi đưa Lạc Ân Nghiên lên, đợi đến khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt.
Khuôn mặt Thanh Nghi bỗng chốc trở nên lạnh lùng, cô quay về đi thẳng vào công ty với một tâm trạng hầm hừ, các nhân viên nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng họ cũng chỉ dám len lén nhìn lên song lại cúi đầu giả bộ làm việc của mình.
Âu Thành Triêu đang ngồi trong phòng hút thuốc, bỗng nhiên cửa bị người khác xông vào mà không gõ.
Chưa kịp mở nửa lời trách móc, tự dưng một cái gì đó bay thẳng vào mặt cậu khiến Âu Thanh Triệu nghiên mặt qua một bên, đầu tóc rũ rượi, trên má cũng bắt đầu hằn lên vết đỏ.
Cậu định hình lại cơ thể mình trong vài phút, ánh mắt dần trở nên tức giận, hai tay nắm chặt lại, thở ra từng hơi lạnh lẽo.
Sau đó đứng phắt dậy, hai mắt trừng trừng đáng sợ.
“Cmn cô làm cái đ*o gì thế?” Bấy giờ Âu Thành Triệu mới nhận ra người ném đồ vật vào người cậu là Thanh Nghi, cậu khựng lại, cũng thừa biết hành động vừa rồi của cô là vì cái gì.
“Cậu khốn nạn đến vậy là cùng.
Tên tra nam như cậu xứng đáng bị đày xuống địa ngục!”
“Con m* cậu Lạc Ân Nghiên nhà tôi đã gây ra tội lỗi gì với cậu, cậu ấy đã làm gì mà làm cậu hao tâm tổn sức tạo ra một kế hoạch như vậy? Tôi muốn giết ch.ết cậu, cậu là tên súc sinh.
Ân Nghiên yêu cậu là sai sao? Mà cậu đối xử với cậu ấy như vậy HẢ? Cậu ấy cả ngày hôm qua lo cắm cúi chuẩn bị sinh nhật cho cậu, bỏ bê cả công việc cả ngày để chuẩn bị một tiệc sinh nhật đ*o được cái tích sự gì cho cậu ấy.
Ăn mặc, chỉn chu đẹp đẽ để cùng cậu đón sinh nhật, để rồi sao? Để rồi khi tới đây cậu ấy lại nghe thấy lời nói đ*o bằng cầm thú của tên chó chết.
Biết tại sao hôm qua cậu ấy không nghe điện thoại không? Chính là để đi mua quà cho cậu đấy!”
Như sợ Âu Thành Triệu không nghe rõ, Thanh Nghi đã gào lớn vào mặt cậu.
Mắt cô cũng đã đỏ lên vì cảm thấy sót thương cho người bạn của mình, chơi với Lạc Ân Nghiên ba năm cô cũng chưa từng làm tổn thương Lạc Ân Nghiên bao giờ.
Mà cái tên súc sinh này lại dám tổn thương cô ấy.
“Từ ngày mai tôi sẽ nghỉ việc, cậu cứ ngồi mà hưởng thụ kết quả của mình đi, F.UCK”
Nói xong cô đưa ngón tay giữa lên,không chần chừ quay thẳng người ra ngoài.
Cậu từ nãy đến giờ vẫn đứng đơ người ở đó, hoàn toàn không nói được câu nào.
Những lời nói của Thanh Nghi liên tục vang lên trong đầu.
Lạc Ân Nghiên tổ chức sinh nhật cho cậu? Cô dành cả ngày để đi mua quà làm sinh nhật cho cậu? Bảo sao hôm nay cô lại ăn mặc đẹp như vậy.
Bảo cậu đi tham dự tiệc nhưng thật ra chính là tạo bất ngờ cho cậu sao?
Âu Thành Triệu trụ không vững nữa liền ngã ngay xuống ghế.
Hai bàn tay cậu đưa lên vùi vào tóc nắm lại, hơi thở lại bắt đầu trở nên thật gấp gáp.
Vốn dĩ hôm nay cậu sẽ có một sinh nhật…một sinh nhật vui vẻ bên Lạc Ân Nghiên.
Nhưng…nhưng bây giờ cái gì cũng không còn, cũng không xảy ra.
Cậu không biết cô tổ chức sinh nhật cho mình, không biết cô muốn tạo bất ngờ cho mình, cậu không biết, tất cả đều không biết.
Vậy mà cậu lại trách móc cô, giận dỗi cô.
Không chờ được nữa Âu Thành Triệu liền nhanh chóng đứng dậy với lấy cái áo vet sau đó chạy thẳng ra bên ngoài.
Trên đường lộ, một chiếc Porsche đen phiên bản giới hạn phóng nhanh như không muốn sống giữa phố đông đúc.
Mười trạm dừng đèn đỏ thì hết mười trạm Âu Thành Triệu vượt đi, trong tâm trí cậu bây giờ chính là muốn thấy Lạc Ân Nghiên, muốn biết cô bây giờ đang ở đâu..