Chương 30: 30: Thượng Lâm Xuống Bếp

Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Thượng Lâm lấy laptop từ trong cặp Mạc Gia Kỳ, anh nghiêm túc nói: “Chỉ cần câu giờ đến lượt thuyết trình cuối cùng.”
Lời nhận xét của giảng viên vừa kết thúc Mạc Gia Kỳ đưa tay xin phát biểu ý kiến.
Được giảng viên cho phếp cô liền nói: “Tiền bối khó tính quá, thực sự không xem em là thành viên trong nhóm.

Cả hai không thống nhất được chủ đề nên tiền bối liền gạt em ra, thầy có thể cho em cơ hội để thuyết trình không ạ?”
Nhóm này đã gây ấn tượng từ lúc bắt cặp với nhau, một phần lỗi xuất phát từ ông ta, suy tư một chút liền nói: “Nếu đã có chuẩn bị thì được thôi, trừ trước hai điểm.”
Mạc Gia Kỳ chớp mắt miễn cưỡng chấp nhận, có điểm còn hơi là số không.
Giảng viên đưa ra quyết định cuối cùng: “Các nhóm theo thứ tự thuyết trình, bạn học kia đợi được chứ?”
“Không có vấn đề ạ, cảm ơn thầy đã cho em cơ hội.”
Cuộc đàm phán với giảng viên đã kết thúc trong êm đẹp, đôi mắt của Mạc Gia Kỳ bây giờ không rảnh để nhìn xem An Phong đắc ý thế nào, mà rơi trên người Thượng Lâm.
Bình thường đã đẹp, bây giờ còn đẹp hơn gấp mất lần.
Anh nhẹ giọng nói: “Cô chủ nên chú ý vào laptop thì hơn.”
Mạc Gia Kỳ nhướng mày di dời ánh nhìn, chỉ ba mươi phút sau Thượng Lâm đã hoàn thành phần powerpoint.
Thành quả so với An Phong thì thiếu một chút nhưng so với mặt bằng chung đã rất đỉnh.

Nếu để anh có thời gian chuẩn bị có thể công bằng mà đem ra so với hắn.
Thượng Lâm lấy quyển sách đã tóm tắt các ý chính từ trước đưa cho cô: “Chỉ cần đọc theo cái này là được, hạn chế nhìn thì hơn.”
Cô thấy cũng ngắn nên tranh thủ học thuộc, thêm mười phút nữa Mạc Gia Kỳ đã có lại tự tin.
“Nếu giọng run thì cứ nhìn về phía tôi là được, cố lên!”
Lời Thượng Lâm nói ra rất nhẹ nhàng, Mạc Gia Kỳ cảm thấy bản thân điên rồi.

Nhịp tim của cô tăng lên không ngừng, vừa rồi bình bĩnh vạn phần vì câu nói mà trở nên kích động.
Hít sâu vài hơi, cô đem laptop lên làm một vài thao tác, bắt đầu bằng lời chào.

Nội dung tuy mới được chuẩn bị nhưng khiến sinh viên phía dưới như được nghe lại bảng tóm tắt nội dung của giảng viên, thêm một số ý bên ngoài lề, đưa ra ý kiến cá nhân và đều xuất cho chủ đề.

Trong quá trình truyền đạt nội dung cô kết hợp với vài cử chỉ hình thể, tăng sự thu hút.
“Chủ đề của tôi còn nhiều thiếu sót, mong thầy và các bạn đưa ra nhận xét để có thể hoàn thiện hơn.”
Tràng vỗ tay dồn dập, đến giảng viên còn công nhận điều đó.

Mạc Gia Kỳ thở nhẹ một hơi nắm chắc được bản thân đã qua một ải, bởi vì cô là lượt cuối nên bài thuyết trình kết thúc cũng là lúc công bố điểm.
“Nhóm của An Phong chín điểm.”
Số điểm này nói ra thì chấm rất công tâm, giảng viên lần lượt đọc các nhóm còn lại, thật bất người khi bài thuyết trình của Mạc Gia Kỳ bằng điểm với hắn.
“Số điểm đạt được là chín, nhưng đã thỏa thuận với nhau là trừ hai điểm.

Tiết học hôm nay kết thúc tại đây, hai tuần sau các em nộp lại bản cứng ở văn phòng khoa, quên nộp là không điểm.”
Mạc Gia Kỳ đi ra khỏi lớp, sự tồn tại của An Phong quá mờ nhạt.
Thượng Lâm đắc ý nhìn hắn rồi cũng đi theo ngay sau đó, trông anh không khác gì bạn trai của Mạc Gia Kỳ.
“Tâm trạng hôm nay rất tốt, chúng ta đi ăn mừng thôi.”
Cô cười tươi như nắng sớm quên mất đôi chân mình chưa khỏi hẳn, quên luôn cả việc rắc rối bao quanh.

Nhìn thấy cô chủ nhỏ vui vẻ tâm trạng của anh trở nên tốt hơn.
Thượng Lâm thẳng thắn vào vấn đề: “Cô chủ trả tiền?”
Thái độ của Mạc Gia Kỳ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, vẫn cười khì khì nhưng gương mặt đã méo mó.
“Để lần sau đi, ăn nhà là ngon nhất.” Cô thắt dây an toàn, giấu sự tiếc nuối ở trong lòng.
Việc Mạc Gia Kỳ tuyên bố sẽ tự lập Túy Liên có nhắc qua với Thượng Lâm, anh yên tâm vì người trả tiền thuê là Mạc Gia Uy.

Tin tưởng cô chủ nhỏ thì có thừa, về mảng tự lặp sợ rằng bị đuổi việc sớm vì không đủ tiền trả lương.
Anh một câu nói đã đánh thẳng vào nỗi đau của đối phương: “Tiền sửa chữa điện thoại, cô chủ vẫn còn thiếu.”
“Còn nhớ, còn nhớ, gia hạn thêm vài ngày.”
Mạc Gia Kỳ mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, ghi một chữ ‘Nợ’ rõ to, cái tên đứng đầu trong danh sách không ai ngoài Thượng Lâm.
Chiếc điện thoại chính xác là vỡ màn hành, thay kính cường lực.

Vế sau không đáng bao nhiêu tiền nhưng vế trước khá nặng, bằng một nửa số tiền mua chiếc điện thoại mới, chín triệu năm trăm nghìn là con số cuối cùng.
Trên đường về nhà Thượng Lâm ghé qua cửa hàng tiện lợi mua cho cô chủ nhỏ hộp sữa bắp, cô lại cẩn thận cộng thêm hai mươi ba nghìn vào khoảng nợ.
“Cái này không tính, cô chủ không nhất thiết phải tính vào.” Thượng Lâm thẳng thắn nói “Là tôi tự ý mua.”
Mạc Gia Kỳ cắm ống hút, kéo một hơi rồi mới trả lời: “Tôi sợ tối về anh ngủ không ngon giấc.”
Anh vừa nhìn sang cô lập tức sửa lời: “Đùa thôi, nợ là nợ.

Tôi trả được anh yên tâm đi.”
“Bài thuyết trình hôm nay rất tốt.”
Cô không ngần ngại nói: “Nhờ có bạn trai như anh đây.”
Tuy Thượng Lâm chuẩn bị tất cả nhưng phải thừa nhận năng lực học thuộc của Mạc Gia Kỳ rất tốt, trong mười phút đa số chỉ có thể học các đề mục tiêu biểu và một phần nhỏ nội dung.
“Một phần ở cô chủ có trí nhớ tốt.”
Mạc Gia Kỳ vân vê những mảng nổi trên hộp sữa: “Anh đưa tôi một trang A4 kín chữ, tô có thể học thuộc trong phút chốc.

Nhưng chỉ cần thuật lại cho anh tôi sẽ quên sạch.”
Nói là quên hết tất cả thì có hơi quá nhưng chỉ nhớ được vài ba chữ thì không ngoa chút nào.
Dùng xong bữa trưa Mạc Gia Kỳ đóng kín cửa phòng xem thông tin mà Nguyệt Nhi gửi vào ngày hôm qua.


Vừa mở file ra xem đã thấy gương mặt quen thuộc.
Lạc Khiêm, ba của Lạc Lạc.
Ông ta là cổ đông đồng sáng lập tập đoàn Lạc Thị, có số cổ phần cao nhất, vợ là Ly Giang.
Theo như thông tin cung cấp, Lạc Khiêm vừa tham dự một buổi tiệc cưới của cháu gái dòng họ xa đang trên đường trở về, người ngồi bên ghế phụ lái hẳn là Ly Giang.

Nguyệt Nhi không biết từ đâu đào được hình ảnh Lạc Khiêm đang uống rượu.

Điều đặc biệt trong số thông tin Nguyệt Nhi tra được đó là tên chủ sở hữu của chiếc xe gây tai nạn, chính là Lạc Khiêm.
Nếu như tất cả đều đúng, vậy hành động của Lạc Lạc có thể suy luận theo chiều hướng sợ bị phát hiện nên nhận mình trở thành người tốt bụng qua đường.

Còn lớn gan gấp củ khoai nóng bỏ vào tay Mạc Gia Kỳ, cô ta đã xác định được phương hướng giải quyết, muốn che đậy chuyện xấu này đến cùng.
Lạc Khiêm và Ly Giang đã từng gặp mặt qua, trong các sự kiện lớn Mạc Gia Kỳ cũng nói tốt cho gia đình họ, đến lúc phải rút lại rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa quen thuộc của dì Lý vang lên, Mạc Gia Kỳ đóng laptop đi đến mở cửa.
Nụ cười hiền hoàn của dì Lý, sau đó lại đưa cô xấp giấy rồi âm thầm lui xuống.
Mạc Gia Kỳ nhìn xuống dòng chữ ‘Biên lai thu tiền phạt’ mà chóng hết cả đầu, nhân lúc không có tiền mọi chuyện lũ lượt kéo đến.

Bây giờ có lật tung căn phòng của cô cũng không tìm thấy tiền mặt, trong tài khoảng vừa mới vét sạch.

Cô định chạy xuống hỏi mượn dì Lý hoặc là chín con người đang đứng trước nhà.
Nhìn thấy Thượng Lâm cầm túi thức ăn đi vào Mạc Gia Kỳ liền vui vẻ, hệt như con cún quẩy đuôi khi chủ nhân về.
“Biên lai thu tiền phạt gửi đến rồi.” Cô thấp giọng nói “Tôi muốn mượn thêm ít tiền.”
Không biết rốt cuộc là ai nghèo, anh chỉ tay vào đống thức ăn: “Đây là dùng tiền của tôi.”
“Ghi sổ, tiếp tục ghi sổ.”
Thượng Lâm dựa trên số tiền mà biên lai gửi đến chuyển khoản cho phía cảnh sát, tổng là mười hai triệu chín trăm chín mươi chín nghìn.

Số lẻ đằng sau là những thứ vừa mới mua, còn lại là tiền nộp phạt.
Buổi chiều ngày hôm đó Thượng Lâm đích thân xuống bếp, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.

Dàn vệ sĩ nuốt nước bọt liên tục, đến Mạc Gia Kỳ cũng nhịn không được nhanh chóng chạy xuống hỏi xem hôm nay là món gì.
Thật bất ngờ khi thấy hình ảnh Thượng Lâm mặc tạp dề, động tác nhanh và thuần thục cắt củ cải thành những miếng đều nhau.

Yên tĩnh đứng một bên quan sát, cô nhớ Thượng Thiên Thiên nói tay nghề của anh rất đỉnh, hôm nay được chứng kiến rất rất khâm phục.
Dì Lý nhìn thấy cảnh này không nỡ phá hỏng âm thầm lui đi.

Khi Thượng Lâm đưa ra đề xuất này dì Lý còn sợ Mạc Gia Kỳ không đồng ý nhưng quyết định này có vẻ đúng đắn.
Cô rón rén đi đến phía sau.
“Cô chủ muốn lấy gì sao?” Anh lại bồi thêm một câu “Ở đây rất nguy hiểm.”
Đối với Mạc Gia Kỳ chỗ này nói nguy hiểm cũng không sai, cô đảo mắt tìm đại một lý do: “Chỉ muốn xem tay nghề của anh.”
“Vừa đủ dùng.”
Lúc nãy nhìn thấy sự vui vẻ của Mạc Gia Kỳ rồi nhìn thấy cô nhịn lại không đi ăn một bữa thịnh soạn, anh dao động rồi.

Chỉ biết ôm tâm tư này chôn chặt trong lòng, đứa em gái từng khen anh nấu ăn giỏi nên muốn thể hiện một chút, không dám so với nhà hàng cao cấp chỉ là muốn làm cho cô ăn mà thôi.
Mạc Gia Kỳ lùi một bước hỏi: “Tôi đứng khoảng cách như này đã an toàn chưa?”
Anh nén cười đáp: “Ít nhất là hai mươi bước.”
Vậy chẳng phải chỉ nhìn được tấm lưng thẳng tắp của anh thôi sao?
Mạc Gia Kỳ biết lời nói sẽ không có thay đổi gì, đành chấp nhận ra ngoài phòng khách, chăm chỉ lướt điện thoại tìm kiếm một công việc bán thời gian.

Ngón tay đột nhiên dừng lại trước một công việc, yêu cầu của công việc chỉ cần bàn tay đẹp, không có dấu vết của sẹo, thù lao khá hậu hĩnh.
Có hai phương án để lựa chọn, một là bên phía đại diện sẽ gửi mẫu sản phẩm cần chụp đến tận nhà, bên phía còn lại sẽ tự chụp bàn tay cầm hoặc nắm sản phẩm rồi gửi lại.

Phương án thứ hai sẽ trực tiếp điểm hẹn để bên phía đại diện xử lý, thù lao ít hơn phương án một..