Đăng vào: 12 tháng trước
Ngủ trưa dậy, hòm mail của An Yến vẫn như cũ không nhận được thư trả lời nào, cậu chán nản thoát ra, chuẩn bị kể chuyện buồn này cho Tề Cảnh Bình nghe.
Mở wechat ra, hàng chục tin nhắn chưa đọc nhảy ào ào trên màn hình, An Yến không thể tin mà dụi dụi mắt, lại véo một cái trên đùi mình, bị đau đến chảy nước mắt ném điện thoại đi.
Không phải mơ.
Cậu vội vàng nhặt điện thoại về, hưng phấn mở khung chat ra đọc một lượt từ trên xuống dưới, khuôn mặt cười muốn nở hoa.
Thật tốt, thật tốt, hóa ra không phải ghét bỏ mình.
[Muốn! Muốn cùng ăn tối.
]
An Yến giơ di động, nhìn chăm chú màn hình, sợ bỏ lỡ một phút nào, không bao lâu bên kia đã trả lời.
[Người trước mặt]: Nhà em ở đâu? Anh tới đón.
Sau khi gửi tin nhắn cho đối phương, An Yến nhìn thời gian vẫn còn kịp tắm một cái, mấy ngày này toàn ở nhà không có sửa soạn bản thân.
[Em đi tắm đã! Anh không cần trả lời, em sẽ không nhắn kịp.
]
[Người trước mặt]: Được
[Không cần phải trả lời.
]
[Người trước mặt]: Ừm
!
Nhắn qua nhắn lại, đến khi An Yến chân chính bước vào phòng tắm đã là nửa tiếng sau.
[Em chuẩn bị xong rồi!]
[Người trước mặt]: Anh không vào trong được, anh đứng dưới cửa tiểu khu chờ em.
An Yến nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh xịt một chút nước thơm miệng, cầm theo chìa khóa tung tăng ra cửa.
Cậu đứng đợi thang máy, hai chân dẫm lung tung nhìn mình qua kính phản quang xem đã chỉn chu chưa, An Yến nhịn không được mà nghĩ lát nữa mình nên dùng biểu tình gì để chào hỏi với đối phương.
An Yến ở tầng 22 tòa nhà sát cửa tiểu khu, lúc cậu đi ra liền nhìn thấy bóng người cao lớn bên ngoài, áo t shirt đơn giản cùng quần jean, Tề Cảnh Bình mặc như vậy lại trông cực kỳ phong độ.
Tề Cảnh Bình nhìn thấy cậu thì vẫy vẫy tay, khuôn mặt nhỏ của An Yến đỏ bừng lên, không bận tâm đến kiểu tóc có bị loạn hay không, chầm chậm chạy qua.
"Chờ lâu rồi đúng không.
"
"Mới tới", Tề Cảnh Bình đưa tay vuột mấy cọng tóc bị vểnh lên vì chạy của An Yến, "Đi thôi.
"
An Yến ngồi bên ghế lái phụ nhịn không được liếc trộm người đang lái xe, chỉ cần thấy Tề Cảnh Bình vừa quay đầu là lập tức thu hồi tầm mắt, còn thỉnh thoảng nhắc anh chú ý nhìn đường.
An Yến trong lòng tính toán khả năng thành đôi giữa mình và Tề Cảnh Bình.
Cảnh sát! Siêu đẹp trai! Siêu ngầu! Được
Đầu đinh, tính tình thẳng thắn, được.
Mặt không biểu tình, chưa nhìn ra biểu cảm yêu thích, tạm bỏ qua.
Gu ăn mặc của trai thẳng, không ổn.
Chạy Volkswagen Phaeton, rất hiếm.
!.
Cậu tìm mãi cũng không ra điểm tương đồng giữa mình với Tề Cảnh Bình, chẳng lẽ thật sự là trai thẳng?
An Yến hơi sợ, cậu không muốn đụng vào trai thẳng.
Tề Cảnh Bình thật ra vẫn luôn lén chú ý An Yến, An Yến không thấp nhưng gầy, cả người trắng nõn sạch sẽ chắc chắn không thường phơi nắng, đôi chân nhỏ thẳng tắp khép lại ngay ngắn, dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ thật khiến người ta yêu thương.
"An Yến?"
"Dạ?"
"Có muốn xem phim không?"
"Không phải nói đi ăn sao?"
"Giờ tới lúc ăn cơm vẫn còn sớm, muốn đi không? Xem phim.
"
Cảnh tượng xung quanh tối lửa tắt đèn, ở giữa là một hộp bắp rang bơ nỏ, hai người ngồi cạnh nhau, không cẩn thận tay chạm tay.
Quá tuyệt.
"Có! Em muốn xem! Ngay bây giờ!"
Rạp chiếu phim giờ này chỉ chiếu hai bộ phim, một phim về tình yêu và một bộ phim kinh dị.
An Yến có ý xấu chọn phim kinh dị, cậu không sợ nhưng chẳng may nếu Tề Cảnh Bình sợ cậu có thể nước chảy thành sông ôm lấy anh mà dỗ dành.
Đáng tiếc, Tề Cảnh Bình cũng có mục đích giống cậu.
Vì thế, hai người ngồi nghiêm chỉnh ở trong rạp phim, nghe những tiếng hét chói tai xung quanh hết đợt này đến đợt khác, kiên nhẫn chờ đối phương nhào vào ngực mình, nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ tới khi phụ đề cuối phim chạy xong cũng chẳng thấy người đâu.
Xem phim xong thì không thể thiếu công đoạn thảo luận cốt truyện với nhau.
Nhưng cả quá trình An Yến đều căng thẳng lo lắng suy nghĩ xem lúc nào Tề Cảnh Bình nhào tới ôm cậu, nếu Tề Cảnh Bình nhào đến ôm thì cậu có nên trong lúc an ủi trộm sờ soạng anh một cái hay không, cho nên cả một bộ phim không xem được cái gì vào đầu.
Nhưng không thể không nói chuyện, An Yến lịch sự hỏi cảm nhận của Tề Cảnh Bình về bộ phim.
Tề Cảnh Bình toàn bộ quá trình đều chú ý đến biểu tình của An Yến bên cạnh, anh mong có thể thấy được chút biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt cậu nhưng thất bại.
"Ừm, cũng được, hình ảnh con ma kia không tệ.
"
An Yến đầu đầy nghi hoặc, không phải lúc nãy giới thiệu là phim kinh dị tâm lý sao? Sao lại có ma ở đây?
Cuối cùng hai người không thể ăn cơm với nhau, bởi vì Tề Cảnh Bình phải tăng ca đột xuất, sau khi nghe xong điện thoại, anh chở An Yến về nhà rồi đi luôn.
[An chim sẻ]: Lần này không ăn được, hẹn lần sau cùng nhau ăn được không.
Suốt một buổi chiều ở cùng nhau, Tề Cảnh Bình rất có cảm tình với An Yến, mặc dù trước mắt không biết xu hướng tình dục của đối phương, nhưng trước hết làm bạn bè với nhau cũng không tệ.
[Được.
].