Đăng vào: 12 tháng trước
Căn bản Tống Lê không phải trị hết mới trở về.
Bác sĩ tâm lý cô khám lâu nhất đã làm rất nhiều lần liệu pháp giải mẫn cảm* (Giải mẫn cảm là một phần của liệu pháp điều trị nhận thức, hoặc điều hòa, nhắm vào một chứng ám ảnh cụ thể mà không giải quyết nguyên nhân của chứng ám ảnh đó.
Kể từ lần đầu tiên được áp dụng vào giữa thế kỷ 20, giải mẫn cảm có hệ thống đã cách mạng hóa việc điều trị và quản lý nhiều chứng ám ảnh sợ hãi) cho cô, mỗi một lần đều nhốt cô trong phòng nhỏ đen nhanh, để cô nhìn lại từng chút từng chút thương tổn mà Cam Can mang đến cho cô.
Chế tạo sự khủng hoảng nào đó.
Bởi vì cô ấy cho rằng căn nguyên hậm hực của Tống Lê ở chỗ cô vẫn luôn lảng tránh sự thống khổ đó, cho nên phải đối mặt.
Những sự sợ hãi trực diện đó, bao gồm trong lòng Tống Lê chế tạo ra sự sợ hãi chưa phát sinh.
Đi qua tất cả cho đến khi cô không còn sợ hãi mới thôi.
Đây là liệu pháp giải mẫn cảm.
Cân nặng của cô cũng không phải bởi vì khỏi bệnh ăn uống tốt mới khôi phục, uống nhiều thuốc trầm cảm có tác dụng phụ, sẽ làm người trở nên béo hơn.
Vừa lúc trước đó cô gầy đến mức da bọc xương, tác dụng phụ này thật ra làm cô hiện tại thoạt nhìn bình thường hơn một chút.
Vị bác sĩ cuối cùng chính là người thứ năm, thời gian trị liệu cho cô không dài nhưng phương pháp trị liệu là đơn giản nhất, thậm chí không thu bất cứ phí dụng gì.
"Tống tiểu thư, cô vẫn luôn bao vây chính mình trong tâm ma mình tưởng tượng ra.
Nếu cô cho cậu ấy một cơ hội, lỡ như cậu ấy yêu cô hơn, bao dung với cô hơn trong tưởng tượng thì sao? Có phải cô sẽ hối hận chín năm mình không ngừng trốn tránh này hay không?"
Anh ta khuyên bảo từ đáy lòng: "Bác sĩ tâm lý tốt nhất chính là một người yêu có kiên nhẫn.
Tống tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, cô có lẽ lãng phí quá nhiều thời gian đi xin sự giúp đỡ của người không nên xin giúp đỡ, dừng ở đây đi."
...
Dừng ở đây đi.
Cho nên cô đã trở lại.
Cho dù thử một lần cũng tốt.
Thật ra từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hứa Từ.
cô đã hiểu, cô vẫn luôn tìm được thuốc ở thành phố Du.
Anh chính là vị bác sĩ tốt nhất của cô.
Lúc phóng viên vây quanh cô như thủy triều, đèn flash cũng nối liền không dứt, microphone đưa tới đều được bảo vệ chặn lại thay cô.
"Tống tiểu thư, nghe nói trước kia cô ở trường học bị lăng nhục là thật không?"
"Những video dâm mỹ truyền trên mạng là thật hay không? Tống tiểu thư, mời cô trực tiếp trả lời một chút."
"Người bị giết là Cam Can, cái chết của anh ta có phải có quan hệ với cô không?"
"Chỗ dựa bây giờ của anh ta rơi đài, có phải cô hận anh ta tận xương cho nên dùng đao chém chết anh ta hay không?"
"Nghe nói dương vật của anh ta còn bị người chém đứt.
Tống tiểu thư, đây là do cô làm sao!"
"..."
Còn có người lớn tiếng hỏi: "Tống tiểu thư! Xin hỏi lúc cô 14 tuổi câu dẫn dượng của mình là thật sao? Cô có thừa nhận mình đều là hồ ly tinh giống mẹ cô - bà Lý Ngọc Trinh hay không?"
Cô đứng ở trong đám người có vẻ tứ cố vô thân.
Trong nháy mắt Tống Lê ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy Hứa Từ bên ngoài đám người.
Anh chạy đến từ hậu đài, thở hồng hộc, khi đối diện với người cách một bức tường như cách thiên sơn vạn thủy.
Cánh môi anh giật giật, nhưng Tống Lê không nghe thấy anh đang nói gì.
Trợ lý nói bên tai cô: "Tống tiểu thư, thang máy đến rồi, đi thôi."
Thừa dịp bây giờ bảo vệ còn đang cản người, cảnh sát dừng xe dưới tầng, không đến mức để cô bị người dẫm bẹp như bùn lầy.
Những vấn đề khó nghe một câu tiếp một câu, tầm mắt của Tống Lê dừng trên người Hứa Từ chưa rời đi bao giờ, cô không biết bây giờ Hứa Từ có tâm tình gì.
Nhưng mà có thể biết được, anh còn hiểu cô hận Cam Can bao nhiêu hơn những phóng viên đó.
Trước khi đi tìm anh, cô đi tìm Cam Can, anh có thể cũng cho rằng cô động thủ giết người hay không?
Sẽ không.
Trong lòng có âm thanh toát ra ngoài.
Tống Lê tin tưởng Hứa Từ sẽ tin cô vô điều kiện.
Chỉ là bây giờ nhiều người nhiều mắt, Hứa Từ vừa mới bị cách chức tạm thời, cô không nên kéo anh vào trong vũng nước đục này.
Vì vậy một giây nhìn thấy anh đi đến đây, Tống Lê không do dự mà xoay người: "Đi thôi."
Bộ dáng Tống Lê mặc váy đỏ thật sự đẹp đến mức động lòng người, khi xoay người eo mông khẽ nhúc nhích, làn váy vẽ ra độ cung duyên dáng, ngay cả bóng dáng cũng nhiếp phách nhân tâm như vậy.
Khi cô xoay người đi vào thang máy, Hứa Từ đã đẩy đám người ra, Tống Lê đứng trong thang máy ngẩng đầu, nhìn thấy anh bước nhanh vọt vào trong thang máy trước khi cửa thang máy đóng lại một giây, trợ lý và người ngoài cửa cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Phóng viên ấn giữ thang máy lại, tây trang màu đen giao điệp với váy đỏ, người đàn ông trước khi cửa thang máy khép lại một giây không do dự mà ôm lấy cô gái bên trong.
"Tống Lê." Hứa Từ nhẹ giọng trấn an cô, bởi vì chạy quá nhanh, tiếng tim đập kịch liệt đến mức dường như muốn phá vỡ ngực.
Anh sợ mình muộn một giây sẽ làm cô đối mắt với những người và âm thanh lộn xộn, nhưng anh chạy đến lại vẫn để cô phải nghe thấy những lời đó.
Hứa Từ che lỗ tai cô lại, nụ hôn run rẩy dừng ở giữa trán: "Không cần nghe những lời đó."
Đều là một vài thứ không có dinh dưỡng, lại làm bẩn lỗ tai người khác.
Tống Lê ngửi thấy mùi gỗ tùng trên người anh cảm thấy an tâm, tay đặt trên eo anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Được."
Trợ lý ở trong thang máy thở dài nhẹ nhõm.
Hứa Từ nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của cô, áo khoác để ở hậu trường anh không lấy, vì vậy cởi áo của mình cho cô: "Trong chốc lát là Nhạc Phong đến đón em.
Đừng sợ, chỉ là hỏi em vài câu theo luật, không cần lo lắng, hỏi em cái gì thì trả lời thế, anh ở bên ngoài chờ em.
Muộn bao nhiêu cũng chờ em, đói bụng thì về nhà anh nấu mì cho em."
Rõ ràng người bị mang về cục cảnh sát là cô, Hứa Từ lại có vẻ lo lắng hơn cô.
"Được." Tống Lê cười cười: "Em muốn thêm một quả trứng chiên.
Không muốn giảm béo, muốn ăn nhiều một chút, béo thêm một chút."
Hứa Từ hôn trán cô, tay không ngừng khắc nào: "Được."
Lúc Nhạc Phong dẫn người đi, Hứa Từ cũng lên xe theo.
Trương Trọng Huân chờ bọn họ ở cửa, cảm xúc của Tống Lê ổn định, bị nữ cảnh sát mang vào phòng thẩm vấn.
Hứa Từ đứng chờ ở bên ngoài, Trương Trọng Huân đến nói với anh: "Cô ấy không thể nhanh trở về như vậy."
Chứng cứ bây giờ đối với Tống Lê mà nói đều rất bất lợi, không chỉ là bao tay da kia.
Dụng cụ cắt gọt ở hiện trường và dấu vết lưu lại trên thi thể ở hiện trường đều có vân tay và DNA của Tống Lê.
Tuy Hứa Từ chém đinh chặt sắt mà nói không có khả năng, mà còn tỏ vẻ buổi tối hôm đó Tống Lê vẫn luôn ở bên cạnh anh, nhưng Trương Trọng Huân nói: "Lúc cô ấy đến tìm cậu là 10 giờ tối, nhưng lúc 9 giờ 15 phút, Cam Can cũng đã chết."
Hứa Từ tức cười: "Ý của anh là nói sau khi Tống Lê giết một người đàn ông thành niên còn có hứng thú làm tình với tôi ở đây sao?"
Trương Trọng Huân cũng không có ý này: "Sự việc còn chưa điều tra ra manh mối, chúng ta không thể vào trước là chủ yếu.
Chỉ khách quan phân tích, tình huống hiện tại rất bất lợi với cô ấy."
Ông ta nói chính là lời nói thật.
Nếu không phải xem trên thể diện của Hứa Từ, lại biết Hứa Từ ở bên cạnh Tống Lê, Trương Trọng Huân không có khả năng khách khách khí khí "mời" Tống Lê đến cục cảnh sát như vậy.
Đêm nay cô đến đây thì quả quyết không có khả năng đi ngay lập tức.
Thứ gì cô cũng không mang, Hứa Từ cũng hiểu mang theo cũng vô dụng, nhưng mà ít nhất cô phải mặc ấm một chút.
Một bộ lễ phục xinh đẹp nữa cũng không thắng nổi nhiệt độ không khí trời đông giá rét của tháng chạp, điều kiện của cục cảnh sát còn kém như vậy, phương Nam không có máy sưởi, lắp điều hòa còn đều chỉ có thể làm mát không thể làm ấm.
Hứa Từ ngồi xuống trên ghế ngoài hành lang, hiển nhiên đã bình tĩnh chấp nhận, người đi ngang qua cũng có thể thấy sự kiên định và cố chấp trong ánh mắt anh.
Trầm ổn như nước.
"Tôi biết rồi, Trương đội." Hứa Từ lễ phép mở miệng thể hiện sự cảm ơn, lại nói: "Nhưng tôi chờ cô ấy ở chỗ này, cho đến khi cô ấy ra ngoài mới thôi."