Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Mặc Hàm
Vinh Kinh trừng mắt nhìn, tính tình Cố Hi thế nào? Xa cách, lạnh lùng chỉ xem sự việc là mối quan tâm hàng đầu.
Cậu là người kiêu ngạo từ trong xương tủy, vô luận bị bao nhiêu alpha cưỡng bức ép buộc, tuyệt đối sẽ không phải là người đồng ý bao nuôi.
Cố Hi cũng trừng mắt nhìn, chưa kịp phản ứng lại, cậu ta định tự thú gì?
Không đúng, mấu chốt là Vinh Kinh làm sao lại chuyển thành hai từ tự thú đáng sợ vậy. Hôm qua bọn họ đã làm gì, giờ là lúc anh nghĩ đến chuyện pháp lý sao? Chẳng lẽ còn muốn tỉ mỉ kể tám tiếng kia cho người khác nghe?
Hai người đều cho rằng mình nghe nhầm rồi, hai mặt nhìn nhau, mù mịt mà nhìn đối phương.
Đều xem như không nghe thấy tiếng gõ cửa, đối với bọn họ mà nói, người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Cố Hi vốn đã chuẩn bị xong xuôi, bất kể buổi sáng Vinh Kinh nói gì, thì cậu đều có biện pháp giải quyết.
Có chút kinh ngạc, thiếu chút nữa bị hai chữ ‘tự thú’ của Vinh Kinh đánh bại, cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Cố Hi đã gặp không ít sóng to gió lớn, lập tức điều chỉnh bản thân.
Sau một khắc, nước mắt mơ màng nhìn Vinh Kinh, nước mắt nói rơi là rơi, sũng sờ ở trong hốc mắt đảo quanh.
Dưới phản xạ của ánh nắng mặt tời, giống như bông tuyết rơi vào hồ nước ấm, nhưng đôi mắt bên trong nguyên tác lại không phải sư sụp đổ trong tuyệt vọng…sáng lên như lưu ly.
Cố Hi run lẩy bẩy ôm chặt cánh tay mình, âm cuối hơi run run, giọng nói lại giống như suối băng trên núi tuyết, cố gắng bình tĩnh nói: “Chuyện ngày hôm qua, là chuyện ngoài ý muốn, không cần phải nói trách nhiệm của ai, được không?”
Vinh Kinh đã từng gặp qua bao nhiêu loại vũ khí nước mắt rồi, nhưng Cố Hi rơi nước mắt không đột ngột chút nào, ngược lại khiến người ta thương xót.
Trong lúc nhất thời chưa biết nên phản ứng như thế nào, Vinh Kinh lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Xung quanh anh không tim được khăn tay mang theo người, lúc cầm hộp khăn giấy. Nhìn thấy vì hôm qua phải thu dọn hiện trường, mấy chục cục khăn giấy bên giường, sắc mặt lại đo lên, đem hộp khăn giấy đặt bên cạnh Cố Hi.
Dư quang Cố Hi phát hiện biểu tình biến hóa của Vinh Kinh, âm thầm lưu lại trong lòng, tiếp tục nó: “Nếu không bao dưỡng, cậu muốn yêu tôi sao?”
Vinh Kinh kinh ngạc, thoạt nhìn tựa hồ căn bản chưa bao giờ nghĩ tới những vấn đề này.
“Cậu xem, cậu chưa bao từng nghĩ tới. Chúng ta đều không thích nhau, nhưng bởi vì tai nạn nên mới đến với nhau, ngược lại không chịu trách nhiệm với tình cảm của đối phương.” Bước đầu tiên câu cá, tuyệt đối không thể thừa nhận mình sớm đã động tâm, với tính cách của Vinh Kinh, xuất phát từ áy náy, sẽ tám phần sẽ buộc mình phải thích cậu.
Không nghi ngờ gì, Vinh Kinh thật sự sẽ làm ra loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, nhưng như vậy thì lại có ý nghĩa gì, cậu không cam lòng.
Trong mắt Cố Hi, một đoạn tình cảm cưỡng bức, sớm muộn gì cũng sẽ biến vị.
Vinh Kinh muốn phản bác, lại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Anh không ngờ Cố Hi lại nói như vậy, rõ ràng người chịu thiệt là Cố Hi. Loại chuyện này, với tư cách là bên phải chịu, lại là lần đầu tiên, quá trình thích ứng đau đớn, khó chịu. Nhìn một số bài viết oán giận và phẫn nộ trên diễn đàn do omega viết có thể nhìn ra.
Nhìn thấy đỉnh đầu của Cố Hi, Vinh Kinh bỗng nhiên muốn đưa tay xoa một cái, chắc là rất mềm.
Thời khắc này anh bỗng nhiên có thể lý giải vì sao Tạ Lăng luôn thích sờ đầu mình, đó là một loại cảm xúc quý trọng, bất giác tản mát ra.
Vinh Kinh ngồi xổm ở trên giường, cúi đầu: “Là tôi không khống chế được bản thân.”
Cố Hi gắt gao nắm chặt nắm đấm của mình, cậu sắp không nhịn được nữa. Vinh Kinh sao có thể đáng yêu như vậy, làm tâm can run rẩy.
Đừng manh động, cứ tiếp tục vậy.
Cá sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy.
Ánh mắt Cố Hi lại trái ngược hoàn toàn, càng thêm điềm đạm đáng yêu: “Về chuyện bao dưỡng, chỉ là trên danh nghĩa. Cậu nghĩ xem, nếu có danh nghĩa này, đối với chúng ta đều không có gánh nặng tâm lý, đều thoải mái, đầy không phải là đôi bên cùng vẹn toàn sao?”
Chỉ có bao nuôi, tôi mới có thể làm những chuyện mình muốn làm tiếp theo.
Bằng không với tính cách của Vinh kinh, nói không chừng quan hệ có thể lùi lại trước khi quen biết.
Vinh Kinh có chút mơ màng: “Cậu chưa bao giờ là chim hoàng yến, tôi từ trước đến nay cũng không….”
Nước mắt Cố Hi dâng lên khiến Vinh Kinh căn bản không đành lòng nhìn, Cố Hi hỏi: “Nếu như không phải là cái mác bao dưỡng, cậu sẽ dùng cách khác để ‘bồi thường’ tôi đúng không?”
Đúng.
Chắc chắn rồi.
Cố Hi: “Vậy thì dùng cách này đi.”
Vinh Kinh: “Tại sao?”
Cố Hi: “Tôi không muốn mất cậu.”
Nguy rồi, kỹ năng diễn xuất sắp không thắng xe được rồi.
Quá giống thật như thế có thể dọa được Vinh Kinh không?
Câu nói này, rất có trọng lượng.
Sau khi bồi thường Cố Hi xong, Vinh Kinh đích xác rời khỏi Cố Hi, bởi vì anh biết sau hai lần đánh dấu và một lần hòa hợp sâu sắc, anh hiện tại không cách nào kiềm chế được mà đến gần Cố Hi.
Biện pháp duy nhất, chính là sau khi bồi thường xong, loại bỏ nhân tố nguy hiểm như cậu.
Chính là bởi vì biết từ nhỏ đến lớn Cố Hi đã trải qua những gì, mới càng không muốn làm tổn thương cậu.
Nhưng Vinh Kinh quên một chuyện, ở trong lòng Cố Hi, anh đã rất quan trọng, thà rằng phá vỡ nguyên tác của mình từ trước đến này, không muốn bị bất cứ ai bao dưỡng.
Cố Hi nói, ngón tay kéo góc áo Vinh Kinh: “Ở bên cạnh làm bạn với tôi được không? Cậu đừng im lặng thế….tôi sẽ sợ.”
Nước mắt, cứ như vậy mà rơi xuống.
Vinh Kinh nhìn Cố Hi khóc đỏ mắt, rốt cục mở miệng: “Xin lỗi, tôi vẫn không thể đáp ứng cậu.”
Cố Hi sững sờ, cái gì, này cũng không được?
Tôi đã sử dụng hết sức lực từ khi sinh ra tới giờ. Cậu phản ứng như vậy à?
Không biết tại sao, liễn nghĩ đến lúc trước mặc kệ Thích Ánh bị gió thu cuốn hết lá vàng, thì ra, tôi cũng bị như thế sao?
Vinh Kinh mở miệng tiếp: “Chuyện như vậy, là phải tôi nói trước. Cố Hi, không biết cậu có muốn tạm thời trở thành người yêu hợp đồng của tôi không?”
Nước mắt Cố Hi còn treo trên mí mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vừa tức giận vừa buồn cười.
Chậm rãi nở nụ cười, gật đầu.
Vinh Kinh nói thêm: “Cậu yên tâm, chuyện như vậy tôi sẽ cố gắng không để cho nó xảy ra một lần nữa. Trong thời gian hợp đồng cậu có sự tự do tuyệt đối, một khi cậu có người thích hợp hơn tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể hủy bỏ hợp đồng.”
Vinh Kinh không có cách nào bảo đảm, chỉ có thể nói cố gắng.
Alpha đúng là sinh vật không có năng lực tự kiềm chế, cần phải bị nhân đạo hủy diệt.
Cố Hi cúi đầu, ngượng ngùng: “Được, theo ý cậu!
Tôi biết ngay mà!
Nếu tôi không nói bao dưỡng, cậu có phải sẽ chạy nhanh hơn thỏ không?
Thật tức giận!
Cố Hi, nhất định phải giữ vững phong độ, mỉm cười.
Cười cái gì, muốn tức điên!
Cố Hi tức giận, hít sâu, buộc chính mình tỉnh táo lại.
Mục đích đã đạt được, kết quả bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Vinh Kinh vốn là tính tình này, nói không chừng đến kết quả bao dưỡng này, chính là lần dầu tiên đi.
Không quan trọng, vấn đề không lớn, nếu như không khó thì không phải là Vinh Kinh.
Nghĩ như vậy, tức giận liên tiêu hơn phân nửa, thậm chí còn nhảy nhót, cảm thấy mỗi ngày đều là khiêu chiến.
Quả thật là lần đầu tiên mới gặp, Vinh Kinh có chút không quen.
Hơi xấu hổ, dời tầm mắt.
“Tôi sẽ đưa hợp đồng cho cậu sau, được không?” Trước tiên trở về nghiên cứu kĩ một chút.
Hai người không để tâm ở ngoài có gì, mới nói chuyện xong thì nhớ ra ở ngoài cửa hình như có người.
Nghe giọng nói, hình như rất nhiều, tựa hồ muốn đập cửa đi vào.
Cố Hi: “Cậu trốn trước đi.”
Vinh Kinh đột nhiên nhìn điện thoại di động, ngày hôm qua bởi vì hai chiếc điện thoại di động liên tục vang lên. Cho nên lúc Vinh Kinh tỉnh lại đi toilet, liền thuận tiện mở tắt chế độ máy bay, dùng mạng của khách sạn.
Vinh Kinh nhất thời thầm nghĩ, không ổn.
Mới vừa đứng lên, anh thấy hơi chóng mặt.
Hả?
Vinh Kinh nhìn ngọn núi ở phía xa.
Vì sao lại có cảm giác trời đất quay cuồn, phản phấn như không gian đang nén lại.
Vinh Kinh che đầu, lại nhìn sang, không méo xẹo nữa, là hoa mắt sao?
Điều này làm anh nhớ tới ba lần ám sát trước đó. Ngày hôm qua mạo hiểm, chia rẽ cp chính của nguyên tác.
Còn lần đầu tiên cường thủ hào đoạt Cố Hi, thiên đạo ngoại trừ sét đánh, cúp điện, điện thoại oanh tạc ra, có phải là quá yên tĩnh hay không?
Vinh Kinh luôn có cảm giác bất an mơ hồ.
Cố Hi nhanh chóng nhặt đống hỗn độn lên, nhét toàn bộ vào trong chăn.
Nhìn chung quanh không co đồ vật rõ ràng, mới lau mặt một chút, đi tới mở cửa.
Nhưng Cố Hi không ngờ tới, trước cửa lại xuất hiện nhiều người như vậy.
Tạ Lăng cũng không biết những chuyện này, sau khi hắn phát em trai đột nhiên biến mất, một bên phân phó Chu Du điều ra giám sát các nơi phụ cận. Bởi vì tối hôm qua mất điện qua mấy tiếng đồng hồ, cho nên theo dõi xung quanh cũng không nhất định có thể có dấu vết gì. Tạ Lăng mạnh mẽ đi tới phòng đạo diễn, Lưu Vũ nhìn thấy Tạ Lăng, nhất thời nổi lòng kính trọng.
“Ngài tự mình lại đây, là muốn phân phó chuyện gì?”
Tuy rằng đầu tư giống như bông tiết thi nhau mà rơi xuống, nhưng trước khi lấy được giải thưởng, bọn họ chỉ nhận được ngân sách đầu tư gấp mấy lần của của Tà Thiên Ent. Đối với việc đưa than sửa ấm vào trong tuyết như Tà Thiên Ent, bao gồm cả nhà sản xuất phim đều có hảo cẩm gấp bội với Tạ thị.
Mà Tà Thiên Ent chỉ là một nhánh nhỏ không thể nhỏ hơn nữa của Tạ thị, căn bản không lớn đến nỗi mà tổng giám đốc tự mình đến đây theo dõi tiến độ.
Những ông trùm trên thương trường này, một người rồi một người, không có chuyện quan trọng thì ngay cả bóng dáng bọn họ cũng không thấy được. Mỗi phút đều là tiền, cho nên Lưu Vũ mới khẩn trương như vậy.
“Đạo diễn Lưu, chúc mừng anh đoạt giải thưởng. Tác phẩm anh dụng tâm quay như vậy khẳng định rất xứng đáng.” Bởi vì quá vội, tóc Tạ Lăng có chút lộn xộn. Nhưng cho dù có cuống lên, vẫn duy trì giáo dưỡng như trước, không đi thẳng chất vấn vấn đề.
Lưu Vũ được sủng ai mà sợ hãi, nói năng lộn xộn: “Cảm ơn lời khen của ngài, với bộ phim lần này tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng.”
Chỉ thiếu chút nữa là đưa lên công trạng, tại sao trên đời này có loại người như vậy, nói một câu khách sáo bình thường, cùng làm cho người ta cảm thấy chân thành như vậy.
Tạ Lăng: “Em trai tôi ở trong đoàn làm phim của anh, nhưng từ tối hôm qua tôi không liên lạc được với nó, tôi đã sớm đến phòng nó nhưng cũng không tìm được người. Không biết anh có thể giúp tôi tìm một chút không?”
Đây là nói người vô duyên vô cớ biến mất.
A, trọng điểm không đúng, em trai của Tạ Lăng ở trong đoàn phim.
Khi nào, là nhân vật nào?
Sao khiêm tốn như vậy, trước đó cũng không ai biết.
“Em trai của ngài là…”
“Vinh Kinh.”
Bằng không các người cho rằng vì sao đồ ăn của đoàn làm phim sẽ được bao trọn gói. Đó là bếp trưởng của Tạ Lệ Nhĩ nấu, còn cố ý đổi thành cơm hộp bình thường đưa tới. Vì sao đoàn làm phim lại có đội ngũ đi theo, đó là của Tạ gia; vì sao lại có nguồi tiền không ngừng chảy vào, đó vì người nhà họ Tạ đặc biệt bao che cho con.
Tạ gia chúng ta chỉ là khiêm tốn, không có nghĩa là chung ta sẽ để cho người nhà mình ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng chịu khổ.
Các nhân viên và nhà sản xuất khác nghe được cũng cùng tới đây: “!” Mới vừa rồi nghe được cái gì?
Người bình dị gần gũi kia, tính tình tốt đến mức làm cho người ta hận không phải là bố là me, người mới kia, là thiếu gia của hào môn nhà họ Tạ?
Tạ Lăng nhìn nhân viên tới, nếu đã nói ra cũng không muốn giấu diếm: “Hy vọng mọi người vẫn cứ giả bộ như không biết, em trai tôi sẽ ngượng.”
Nếu không phải Vinh Kinh nhất định phải dựa vào chính mình mà tạo thành tựu, thì Tạ Lăng đã sớm muốn chiêu cáo thiên hạ.
Tạ Lăng không cách nào lý giải được. Nhưng Chu Du đi theo bên người Vinh Kinh thười gian không tính là ngắn, lại có thể nhận ra được tại sao. Danh tiếng Tạ gia quá vang dội, nếu như vừa nói ra, mọi người chỉ biết nói cái kia Tạ gia xxx. Cho dù bản thân Vinh Kinh vô cùng ưu tú, nhưng chỉ cần anh là người của Tạ gia, khả năng sẽ có rất nhiều người giả vờ như không thấy.
Mọi người lăng lặng gật đầu, à, đã hiểu.
Dịch sang đây, chính là [không thể nói.]
Phần lới các nhân viên đều bị nhà sản xuất gọi ra tìm người, nhưng điện thoại củ Vinh Kinh đã gọi đến liền tắt máy.
Một người lớn sống sờ sờ liền biến mất, đây mới là nguyên nhân gây ồn ào ngoài hành lang.
Tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ có cửa phòng của Cố Hi ở đây vẫn đóng chặt. Trên cửa còn có nến và tờ giấy xin lỗi của khách sạn, đều này chứng tỏ người bên trong cả buổi tếu đều không đi ra.
Nhân viên phục vụ còn nhớ sự từ chối không kiên nhẫn của Cố Hi tối qua. Từ hôm qua khi vừa mới cúp điện, cửa phòng Cố Hi chưa từng mở.
Vốn Cố Hi là đối tượng quan trọng được chăm sóc, mọi người càng ngày càng lo lắng. Gõ cửa cũng không đáp lại, mọi người thương lượng sẽ dùng thẻ dự bị của lễ tân để mở cửa xem tình huống. Nói không chừng té xỉu ở trong phòng, gần đây Cố Hi thường ra ngoài hoạt động, có thể là quá mệt mỏi.
Đúng lúc này, cánh cửa bên trong đột nhiên mở ra.
Cả người Cố Hi giống như được nước mưa làm dịu, mọi người nhìn thấy đều không nhịn được hút sâu một hơi.
Trước kia, Cố Hi có loại cảm giác lạnh lùng như băng tuyết, nhưng hiện tại, cậu giống như có nhiều phần nhân vị, yêu mị không nói nên lời.
Cố Hi mặc một chiếc áo dài từ đầu đến chân, quấn mình thật chặt: “Có chuyện gì sao?”
Một đám người đỏ mặt: “Cậu không sao chứ?”
Cố Hi nghi hoặc: “Không có gì, tôi chỉ là dậy trễ thôi.”
Có người nói: “Vinh Kinh ấy, không thấy cậu ta ở đây.”
“Các người đến gõ cửa, cho là cậu ta ở chỗ của tôi à?” Cố Hi cau mày, tựa hồ có chút không vui.
“Tất nhiên là không, nghe nói từ hôm qua đến giờ cậu đều không mở cửa, chúng tô nghĩ cậu có chuyện rồi.”
Ha ha ha ha, đùa gì vậy, qua một vạn năm nữa trong phòng Cố Hi cũng sẽ không có alpha!
Hơn nữa Cố Hi và Vinh Kinh vô cùng không hợp nhau.
Cố Hi nói vài câu, mới ngăn được một đám người ở ngoài cửa, nhưng rất nhiều a và b phát hiện Cố Hi ngày càng trở nên rất hấp dẫn, đồng loạt ở bên ngoài ân cần, chính là không muốn rời đi.
Bọn họ nói, ngày hôm qua có một luồng pheromone dễ ngửi không cách nào hình dung dược bay ra bên ngoài. Tuy rằng rất nạt, bị gió thổi đi rất nhiều, nhưng lại làm alpha trong tòa nhà này nóng nảy, bình thường còn có thể khắc chế. Hiện tại loại thời kì không bình thường này, Cố Hi đi ra ngoài sẽ dễ xảy ra chuyện.
Cố Hi không thuyết phục được bọn họ, chỉ có thể trước tiên đóng cửa lại.
Mà lúc này, Vinh Kinh run sợ trong lòng, tắt chế độ máy bay, một cuộc điện thoại lập tức gọi vào.
“Anh, em trở về ngay!” Nói xong, bởi vì quá chột dạ, trực tiếp cúp điện thoại.
Hai người nhìn nhau, biết cuộc đối thoại lúc trước không thể tiếp tục nữa.
Cố Hi quyết định nhanh: “Tôi ra ngoài dẫn bọn họ đi, cậu nhân cơ hội rời đi.”
Nói xong, cố Hi liền mở tủ quần áo ra, cởi áo trước mặt Vinh Kinh.
Vòng eo mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, xương bướm xinh đẹp, còn có vết đỏ mơ hồ.
Bỗng nhiên nghĩ đến buổi tuổi khi thẳng lưng tiến vào, tra tấn khó nhịn, trái tim Vinh Kinh rung động, lập tức quay đầu.
Cố Hi thay đồ xong, nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Vinh Kinh, nở nụ cười nhẹ, giống như tiểu hồ ly đã thành công.
Khi tầm mắt Vinh Kinh dời lại đây, lập tức chuyển sang trạng thái u buồn lạnh lùng.
Muốn một chút, cho cậu bị mắc kẹt sâu hơn.
Những gì tôi muốn không phải là sảng khoái nhất thời mà là…lòng tham..
Miếng bánh này, không cẩn thận ăn hết miếng này đến miếng khác, đã không dưng lại được nữa.
Nếu như cuối cùng Vinh Kinh vẫn không cách nào động tâm, vậy thì——
Từ bỏ thì không thể, liền yêu trong thầm lặng đi.
Thầm mến cả đời.
Cả đời, cũng không dài.
Chỉ vài chục năm ngắn ngủi thôi.
Cố Hi nói mấy câu, đem hỏa lực ở cửa toàn bộ dẫn đi.
Lại qua mười phút, xác định bên ngoài không ai, Vinh Kinh mới cẩn thận mở cửa.
Mới vừa đi mấy bước, phía sau đột ngột truyền đến một giọng nói
“Không giải thích một chút sao?”
Vinh Kinh từng chút quay đầu: “Anh….”
Tạ Lăng tựa hồ đoán trước được, nửa tựa mình vào tường. Trong bóng tối, nhìn khuôn mặt thối của em trai làm hắn lo lắng cả tối.
Mà dẫn người đi, nửa đường bởi vì phía dưới thực sự không thoải mái, Cố Hi giả bộ bình thường khó khăn trở về.
Vừa lúc bắt gặp một màn hóa thạch của hai anh em này, đứng ở cửa thang máy tiến hóa lưỡng nan.
Thấy tầm mắt lạnh như băng của Tạ Lăng nhìn sang, tâm tình Cố Hi giống như tàu lượn siêu tốc: “Ngài…chào ngài?”
Cố Hi có chút lộn xộn.
Làm sao bây giờ.
Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý, nhanh như vậy đã gặp người nhà rồi.
Dựa theo diễn biết cốt truyện bình thường, kế tiếp đó, tôi có phải sẽ bị tra hỏi không?
Sau đó sẽ bị ném một tấm séc năm triệu?