Chương 33: Uống nửa cốc bia, hát được nửa bài (1)

Bí Mật Nơi Góc Tối

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ

Khổng Sa Địch nói mình không có tiền đồ.

Không phải đâu, mình có thể thích cậu ấy, thì dĩ nhiên mình có tiền đồ hơn cô ấy rồi.

—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú”.

Khi thích một người, quả thật chính là như vậy đấy, bạn sẽ không tài chịu nổi một tia khó xử của cậu ấy, dĩ nhiên Chu Tư Việt sẽ không như vậy, nhưng khi biết rõ cậu không có vấn đề gì mà Khổng Sa Địch lại chẳng mảy may để ý đến cậu, thì trong lòng cô vẫn thấy đau, giống như có lúc, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy Hà Tinh Văn nói xấu sau lưng cậu, mặc dù bây giờ cô và Chu Tư Việt đang chiến tranh lạnh, nhưng Hà Tinh Văn vẫn là kẻ thù chung của cả hai người họ.

Hai người không nói chuyện với nhau mãi đến khi kết thúc học kỳ, rồi cũng không có cơ hội nữa, vì về sau Chu Tư Việt bận rộn cho cuộc thi, nên căn bản cả ngày đều ở trạng thái giải đề liên tục.

Ngay cả Tưởng Trầm cũng không tìm cậu chơi bóng rổ nữa.

Trận bán kết của cuộc thi kết thúc chưa được mấy ngày, trên bảng thông báo của trường đã dán một thông báo chúc mừng đỏ rực, bên cạnh là tấm ảnh thẻ nền xanh mặt không biểu cảm của Chu Tư Việt.

Cậu đạt được giải nhất thành phố Bắc Kinh, hơn nữa còn có thể đại diện đội tuyển Bắc Kinh tham gia kỳ thi toán học toàn quốc trong năm tới, có điều tham dự giải quốc gia thì lại khác, top sáu toàn quốc mới có thể vào được đội tuyển quốc gia, còn có thể đại diện Trung Quốc tham gia kỳ thi Olympic toán học quốc tế, mà cùng lúc đó, cành oliu của Thanh Bắc cũng chìa ra*.

(*Ý ở đây là Thanh Bắc muốn chiêu mộ Chu Tư Việt.)

Cùng vào đội tuyển Bắc Kinh còn có Hà Tinh Văn.

Lấy lời Tống Tử Kỳ mà nói, thì người này cứ như thuốc cao bôi trên da chó vậy, muốn gỡ cũng không gỡ được. Nhưng Đinh Tiễn lại không cảm thấy vậy, có thể được giải nhất thành phố rồi cùng tiến vào đội tuyển Bắc Kinh, có nghĩa là Hà Tinh Văn đã dùng thực lực để chứng minh bản thân cậu ta. Nhưng so với Chu Tư Việt tính tình khiêm tốn, Hà Tinh Văn lại chẳng tỏ ra khiêm nhường chút nào.

Trưa hôm nay, Đinh Tiễn dùng cơm xong sớm nên về lớp trước, đang gục mặt xuống bàn định chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, thì nghe thấy Lưu Tiểu Phong nói chuyện với Hà Tinh Văn, “Chúc mừng cậu nhé, Hà Tinh Văn.”

Hà Tinh Văn gật đầu ý bảo bình thường, lần này thi cũng không được tốt, nếu không chắc chắn được điểm cao rồi.

Đều được giải nhất thành phố, cậu còn muốn thi tốt như thế nào nữa chứ…?

Lưu Tiểu Phong thật thà cười xòa, không nhịn được tán dương: “Cậu lợi hại thật đấy, nếu được một nửa như cậu là mình đã vui lắm rồi, vậy không phải sau này cậu có thể tranh tài với nam thần của mình rồi sao?”

Lúc ấy Đinh Tiễn mới biết được thì ra Chu Tư Việt chính là nam thần của Lưu Tiểu Phong?

Hà Tinh Văn đang giải đề được nửa, phản ứng không kịp, nhìn Lưu Tiểu Phong thật lâu mới chợt nhận ra nam thần là ám chỉ Chu Tư Việt, thế là cười cực kỳ khinh miệt, không tiếp lời mà lại có phần khinh thường.

Đồ ngốc Lưu Tiểu Phong cũng không phản ứng kịp, biết tính tình Hà Tinh Văn đó giờ vốn luôn kỳ quái, thấy cậu ta không nói lời nào, cũng cười lại một tiếng, quay đầu về tiếp tục làm bài tập của mình.

Kết quả là, qua một hồi lâu, chợt nghe thấy Hà Tinh Văn nói rất khẽ khàng ——

“Còn chưa chắc, không phải lần nào cũng may mắn thế đâu.”

Kẻ ngốc cũng nghe được lời kia là ám chỉ Chu Tư Việt, nhưng cái đồ đần Lưu Tiểu Phong này còn tưởng Hà Tinh Văn nói mình, vẫn chưa nhận ra được, còn ngu ngơ nói tiếp: “May mắn cũng là một phần của thực lực mà.”

Vì không muốn cậu nhóc tốt bụng Lưu Tiểu Phong này bị đem ra châm chọc, Đinh Tiễn quyết định đứng ra.

“Lưu Tiểu Phong.”

Cậu chàng quay đầu lại, đáp một tiếng lớn: “Hả ——”

Đinh Tiễn cau mày, “Có bài này mình không làm được, cậu qua đây giúp mình được không?”

“Được chứ.”

Lưu Tiểu Phong đứng dậy, nhiệt tình chạy tới, Đinh Tiễn chỉ vào bài đầu tiên, “Bài này đây, hình như có lần giảng qua rồi, nhưng mình lại quên mất.”

Lưu Tiểu Phong quét mắt, “Đơn giản lắm.”

Lập tức cúi đầu xuống bàn làm cho cô xem, “Hễ đại số thì có hai cách giải, cậu đừng suy nghĩ nhiều, trong giờ học thầy cô luôn giảng cho chúng ta cách giải dễ nhất, để mình cho cậu ví dụ…”

Vừa giải bài được một nửa thì Chu Tư Việt và Tống Tử Kỳ ăn xong quay về.

Lưu Tiểu Phong ngồi ở chỗ của Chu Tư Việt, ngẩng đầu nhìn một chút, vội nói: “Đại thần, mình ngồi chỗ cậu một chút nhé.”

Kết quả, Chu Tư Việt trước giờ luôn dễ thương lượng lại nói, “Không được.”

“…”

“…”

“…”

Bầu không khí đông cứng ba giây, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang Chu Tư Việt, cậu đứng sừng sững bất động, mặt rất không kiên nhẫn.

Cũng là Đinh Tiễn phản ứng nhanh, cầm lấy bút và bài tập trong tay Lưu Tiểu Phong, cười dịu dàng nói: “À, mình biết rồi, cám ơn cậu nha Lưu Tiểu Phong, mau trở lại chỗ ngồi đi.”

“Ừm ừm.” Lưu Tiểu Phong gãi gáy, chần chừ gật đầu, rồi lại nhìn sang Chu Tư Việt, muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chậm rãi quay đầu rời đi, về chỗ rồi mà vẫn còn nhìn sang đây, trong mắt đầy vẻ đáng thương, tổn thương sâu sắc.

Lúc còn đi học, Lưu Tiểu Phong một mực sùng bái Chu Tư Việt, có lúc còn khoa trương hơn cả Đinh Tiễn, chỉ cần thần tượng nhìn mình một cái là cậu ấy có thể vui vẻ cả ngày, leo cầu thang có sức lực hơn, làm bài tập cũng có tinh thần hơn, cảm giác đó, còn khiến cậu ấy hưng phấn hơn cả làm bài thi được điểm cao.

Chu Tư Việt là người hiền lành, rất ít khi chặn họng người ta, đa phần đều rất dễ thương lượng, chưa từng thấy cậu cương quyết từ chối đầy xa cách với người khác như vậy bao giờ.

Lần đó, thật sự Lưu Tiểu Phong đã bị một câu nói của Chu Tư Việt đả kích tâm tình, sa sút một hồi.

Sau khi Lưu Tiểu Phong đi được một lát, Đinh Tiễn cũng rất nôn nóng, khi đó, hai người đã không nói chuyện với nhau được nửa tháng rồi.

Vốn cứ tưởng cậu nổi giận với mình là xong, nhưng ngay cả đứa nhỏ Lưu Tiểu Phong thật thà như vậy mà cậu cũng bắt nạt, uổng phí Lưu Tiểu Phong thích cậu như vậy, cậu còn là người không hả? Sau đó lại suy nghĩ một chút, vì sao cô lại tức giận như vậy, cô tức giận là vì thái độ của cậu đối với mình, oán khí ứ đọng đã lâu không còn nhịn được nữa, lập tức bộc phát.

Khi Chu Tư Việt kéo ghế ngồi xuống, Đinh Tiễn lại đột ngột đẩy ghế ra đứng lên chạy ra ngoài.

Khổng Sa Địch đuổi theo sau, vừa ra đến cửa, còn ác ý liếc xéo Chu Tư Việt.

Hai cô gái một trước một sau kéo nhau đi ra ngoài, mãi mà Tống Tử Kỳ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, nhưng trái lại lại nhìn ra được một vài đầu mối, quay đầu hỏi Chu Tư Việt: “Hai bọn mày sao thế hả?”

“Có quỷ mới biết.” Chu Tư Việt cũng thấy phiền, đem xấp đề ra làm, kết quả một bài cũng không nhìn thấy.

Tống Tử Kỳ haha cười, “Lưu Tiểu Phong cũng không gấp, cậu ấy gấp cái gì?”

Chu Tư Việt một cước đạp tới, “Lắm chuyện thật đấy, đi đi.”

Vào thời điểm lúc đó cậu cũng không cho rằng là mình đang ghen, chỉ cảm thấy dường như bản thân đã bắt đầu có yêu cầu với Đinh Tiễn, cái nhân tố không thể kiểm soát được này đã làm cậu phát điên, thậm chí cả lời nói lẫn hành động của cô có thể quyết định hiệu suất làm bài cả một buổi chiều của mình, điều này khiến cậu có phần khó chịu.

Ví dụ như buổi trưa ngày hôm đó, Đinh Tiễn chạy ra ngoài, ngay cả một đề thi cậu cũng làm không xong, trong đầu toàn là hình ảnh cô đứng trước nhà cậu khóc ngày hôm kia, không phải cô ngốc này lại trốn trong nhà vệ sinh khóc đấy chứ.

Quả nhiên, sau khi quay lại thì mắt ửng đỏ.

Buổi chiều hôm đó cả hai đều vạch giới tuyến rõ ràng, trước đó mấy lần Đinh Tiễn còn muốn nói chuyện bình thường lại với cậu, nhưng sau đó, Đinh Tiễn lại vạch rõ giới hạn với cậu, đến một lời thừa thãi cũng không nói, thỉnh thoáng vạn bất đắc dĩ mới cùng cậu nói một hai câu, nhưng toàn là giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt.

Trong mắt Khổng Sa Địch và Tống Tử Kỳ, hai người bọn họ như nhân viên hành chính chăm sóc khách hàng vậy, giọng rất bằng rất to, nhưng chẳng có chút tình cảm nào.

“Phiền anh điền vào tờ đơn này.”

“Cám ơn anh, hoan nghênh lần sau ghé đến.”

Chính là giọng điệu giống vậy, lại còn không ai nhường ai, lạnh đến cực điểm.

Bầu không khí như vậy duy trì mãi cho đến cuối kỳ, gần như hai người không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau.

Kỳ nghỉ đông được nghỉ hơn một tháng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Khổng Sa Địch, Đinh Tiễn trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy, Đinh Tiễn không có điện thoại di động nên đưa số điện thoại bàn cho cô ấy, cô cứ dặn dò mãi, nếu không có chuyện gì lớn thì ngàn vạn lần chớ gọi tới.

Tuần lễ đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Khổng Sa Địch đã gọi tới nhà cô, nói rằng ngày mai là sinh nhật cô ấy.

Sinh nhật lần này của Khổng Sa Địch vô cùng phô trương, bố Khổng nói tiện thể chúc mừng cô ấy lên lớp nên tìm một khu du lịch, cơ hồ muốn mời hết tất cả bạn học.

Đinh Tiễn bị Khổng Sa Địch yêu cầu phải mặc váy.

Đinh Tiễn nghe xong mà đổ mồ hôi đầy người, váy tớ từ đâu ra, từ nhỏ tới lớn tớ đã mặc váy lần nào đâu.

Khổng Sa Địch vung tay, hào phóng bày tỏ: “Nhà tớ có, tớ cho cậu mượn.”

Thế là, sáng sớm ngày hôm sau Đinh Tiễn bị Khổng Sa Địch kéo qua nhà cô ấy chọn váy, Đinh Tiễn không tài hiểu nổi chuyện cô ấy nhất quyết bắt buộc mình phải mặc váy, thế là ngồi trên giường một cách kháng cự, nhìn Khổng Sa Địch tìm trong tủ áo vô số váy hoa nhiều màu, còn khoa chân múa tay ướm thử trên người cô.

Đinh Tiễn khó hiểu nhìn những chiếc váy dài ngắn không giống nhau kia, “Sinh nhật cậu mà, tại sao tớ lại mặc váy?”

Khổng Sa Địch chọn chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng cho cô, ướm thử rồi kêu lên: “Cậu gầy quá, eo này chẳng có tí mỡ thừa nào cả, chẳng bù cho tớ…”

Đinh Tiễn mặc kệ cô ấy nịnh nọt: “Thôi đi, mới cấp ba thì lấy đâu ra mỡ bụng chứ.”

Khổng Sa Địch nũng nịu: “Nhìn đẹp lắm đó, cậu mặc cái này đẹp cực đấy.”

Con gái ở độ tuổi đó ít khi nghĩ đến chuyện mặc váy, thật ra Đinh Tiễn đã hơi bị thuyết phục, nhìn chiếc váy trắng kia mà tim đập thình thịch cuồng loạn.

Khổng Sa Địch tiếp tục giật dây, Đinh Tiễn thở dài, haiz, cứ mặc đi vậy, chỉ lần này thôi.

Buổi tối. Có không ít người đến, trừ bạn học lớp mình ra, ngay cả lớp kế bên cũng có không ít người được Khổng Sa Địch mời tới, cho đến khi Tống Tử Kỳ vào cửa, Đinh Tiễn ngồi bên cạnh Khổng Sa Địch, theo bản năng nhìn ra sau lưng cậu ấy, nhưng mãi hồi lâu, cũng chẳng thấy có người đi vào.

“Nhìn cái gì đấy?”

Khổng Sa Địch xấu xa nhìn cô.

Đinh Tiễn thất vọng ra mặt, rũ mắt nhìn thức ăn trên bàn, ngờ vực nói: “Sao món dưa leo ngâm tương của tớ còn chưa lên?”

Khổng sa Địch lập tức vạch trần cô: “Thôi đi, còn dưa leo ngâm tương cái gì chứ? Chu Tư Việt là dưa leo ngâm tương hả?”

Mẹ nó.

Trên bàn ăn các bàn học cười cười nói nói, trái lại không ai chú ý tới bên này, có điều do Tống Tử Kỳ mới vào cửa nên mới đi sang phía Khổng Sa Địch, Đinh Tiễn khẽ cắn răng, véo mạnh một cái vào bắp đùi trắng nõn của Khổng Sa Địch: “Ăn đồ của cậu đi.”

Khổng Sa Địch đau điếng hét ầm làm Tống Tử Kỳ chú ý đến, ánh mắt liếc nhìn về bên này, có điều lại để ý tới Đinh Tiễn trước, bởi vì tối nay nha đầu này trông khá xinh xắn.

“Chậc chậc, chỉ mới một tuần không gặp thôi mà, tiểu quái thú, cậu đi Hàn Quốc phẩu thuật thẩm mĩ đấy hả?”

“Tống Tử Kỳ, cậu không nói gì thì cũng không ai bảo là cậu câm đâu.”

Đinh Tiễn trợn to mắt.

Tống Tử Kỳ ha ha cười đùa, “Đúng là cậu chẳng còn kín đáo như lúc mới đến gì cả, để xem Khổng Sa Địch biến cậu thành cái gì rồi nào.”

Cẩn thận nhìn thì thấy cũng không thay đổi gì, chỉ là tóc mái dài hơn, mặt nhỏ hơn, nhìn xinh hơn.

Có người đột nhiên hỏi một câu: “Tống Tử Kỳ, sao Chu Tư Việt không tới?”

Tống Tử Kỳ giải thích: “Cậu ấy đi tới trại đông rồi, không có thời gian rảnh.”

Trại đông là kỳ tập huấn toán học, các tỉnh thành phố cộng lại cũng có chừng hơn hai trăm học sinh tham gia, cuối cùng lấy thành tích top sáu tiến vào đội tuyển quốc gia.

“Haiz, người ta thì đã một chân đạp bên ngoài cổng Thanh Bắc rồi, còn chúng ta vẫn cứ ở đây ăn uống.”

Có người không nhịn được thở dài.

Khổng Sa Địch: “Vậy cậu đừng ăn nữa, đi đi.”

Người nọ lập tức nhận thua: “Nói đùa thôi mà, dân lấy ăn làm trời, tớ không lên đại học cũng phải ăn chứ, thôi không nói nữa, chúc cho Sa Địch nữ vương sinh nhật vui vẻ trước cái đã.”

Một bữa ăn ồn ào cứ thế trôi qua.

Cơm nước tươm tất, Khổng Sa Địch vẫn chưa thấy vui đủ, thế là kéo một đám đi ca hát.

Một số bạn học thấy không thích nên về nhà trước, số còn lại đi KTV cũng chẳng được mấy người, Đinh Tiễn đã từ chối một lần rồi nên không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đi theo sau Khổng Sa Địch.

“Cạu cũng không về hả?” Không biết Lưu Tiểu Phong từ đâu nhảy ra, bắt chuyện với cô.

Đinh Tiễn quay đầu lại thì trông thấy Lưu Tiểu Phong thật thà, không biết tại sao, hễ mỗi lần thấy gương mặt của Lưu Tiểu Phong là cô luôn cảm thấy đáng thương, một nam sinh có thể trưởng thành như thế, cũng không dễ dàng.

Thế là cô không nhịn được mà trả lời: “Mình đi với Sa Địch, cậu thì sao, vì sao vẫn chưa về?”

“Lao động kết hợp vui chơi mà, với lại mình chưa từng đi KTV lần nào, muốn mở mang kiến thức một chút, thuận tiện nghiên cứu micro.”

Câu này được thốt ra từ miệng Lưu Tiểu Phong lại trở nên vô cùng buồn cười.

Đinh Tiễn cúi đầu cười, ánh mắt dịu dàng, cũng không tiếp lời nữa, không biết là đang suy nghĩ gì.

Lưu Tiểu Phong nhìn Đinh Tiễn, bất chợt đỏ mặt, xấu hỗ gãi tai.

Dưới ánh đèn đường, một cảm xúc không biết gọi tên đang dần sinh trưởng, tựa như đóa hoa kiều diễm nấp ở góc tường, màu sắc đẹp lạ bung cánh nở rộ, tô điểm cho cảnh trí nơi nền đất trống vắng.

Uống nửa cốc bia, hát được nửa bài, bỗng có người đi vào.

Đinh Tiễn nghiêng đầu nằm trên người Khổng Sa Địch, tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, đang mơ màng buồn ngủ, bất chợt cửa phòng bật mở, một bóng người cao ráo bước vào.

Bên trong ánh đèn mờ tối, Đinh Tiễn hơi nheo mắt, tính muốn xem xem người tới là ai.

Lập tức nghe thấy Khổng Sa Địch cầm micro thét lên một tiếng điên cuồng: “Chu Tư Việt, con mẹ nó giờ cậu mới đến, Tiễn Tiễn nhà bọn tôi chờ đến ngủ gục rồi này!”

Nghe thấy thế, trong nháy mắt Đinh Tiễn giật mình, đột nhiên ngồi thẳng dậy, hoàn toàn tỉnh táo.