Đăng vào: 12 tháng trước
Lam Ngạo vừa nghe Tiểu Nhu nói xong, bỗng tâm gan dường như muốn thắt lại. Đúng lúc này, Nặc Ân và Nã Nhĩ dẫn một đám thuộc hạ chạy tới.
- Tam thiếu!
Không thể không vội vàng, Lam Ngạo hỏi dồn
- Tìm thấy cô ấy chưa?
Nặc Ân thở dài lắc đầu. Nã Nhĩ bên cạnh nói
- Thuộc hạ đã cho người lục soát hết cả trung tâm giải trí này nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của phu nhân....
Không hiểu sao Lam Ngạo nổi lên cảm giác chẳng lành. Bàn tay nắm siết chặt. Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu chứ?
Tiểu Nhu đứng sau cả người run bần bật, bất giác chân cô ta run run sắp ngã khụy xuống đất. Lam Ngạo liếc mắt, hành động kì lạ của Tiểu Nhu khiến cho anh bắt đầu nghi ngờ. Đột nhiên, Lam Ngạo nắm chặt vai của Tiểu Nhu, gặng hỏi
- Tiểu Nhu, có phải... cô đã thấy Triệu Khả?
Tiểu Nhu né tránh ánh mắt dò xét của Lam Ngạo, lắc đầu lia lịa
- Thiếu gia... Tiểu Nhu... không thấy
Biểu hiện này của cô ta càng khiến Lam Ngạo nghi ngờ. Anh quen với Tiểu Nhu từ nhỏ, tính cách của Tiểu Nhu anh đều hiểu rõ. Phản ứng này của cô ta là đang nói dối
- Nói! Có thật không nhìn thấy Triệu Khả không? Nếu cô nói dối... từ giờ có thể rời khỏi biệt thự Oải Hương!
Tiểu Nhu bị bức sợ phát khóc. Từ bé cô ta không có nhà, chính phu nhân lúc trước là người đã cưu mang cô ta. Thiếu gia chính là người cô ta thầm yêu từ nhỏ. Bây giờ bảo cô ta rời khỏi biệt thự thì cô ta thà chết còn hơn.
Ánh mắt Tiểu Nhu ngân ngấn nước mắt, cô ta đã sai thật rồi. Thiếu gia chỉ yêu Triệu Khả, chắc có lẽ cô ta không còn cơ hội nữa...
- Thiếu... gia...em xin lỗi... em đã nhìn thấy...Triệu Khả, cô ấy bị một người đàn ông mặc đồ đen bắt đi...
Lam Ngạo buông tay ra khỏi người Tiểu Nhu. Từ phía xa, Diz hớt hải chạy lại, báo cáo
- Thiếu gia, camera an ninh xung quanh bị ai đó làm nhiễu rồi... không xem được gì...
Bỗng chốc Lam Ngạo trở lên lạnh lùng. Anh quay người nhìn Tiểu Nhu
- Từ trước đến nay tôi chỉ coi cô là em gái. Hãy biết rõ thân phận của mình!
Nói xong, Lam Ngạo quay người rời đi. Đối với anh lúc này không gì quan trọng bằng Triệu Khả. Lam Ngạo lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấn số gọi. Đầu dây bên kia vang kên giọng nói quen thuộc của Thẩm Dực
- Sao tự nhiên lại gọi cho tôi vậy?
Lam Ngạo vào nhanh vấn đề chính
- Triệu Khả bị bắt cóc rồi! Tôi muốn cậu giúp tôi tìm...
- Được thôi!- Thẩm Dực nhàn nhã
- Giờ cậu ở đâu?- Lam Ngạo hỏi
- New York!
- Bây giờ tôi sẽ đến chỗ cậu!
Lam Ngạo cúp máy, anh nhanh chóng cùng Diz, Nặc Ân và Nã Nhĩ rời khỏi khu giải trí. Dĩ nhiên, Tiểu Nhu được thuộc hạ đưa về biệt thự. Theo lệnh của Lam Ngạo, từ giờ bất kể hành tung của Tiểu Nhu sẽ có người giám sát.
Triệu Khả mơ hồ mở mắt, cả người cô đau nhức, nhất là vùng cổ. Nhìn quanh một lượt, cô hơi sững sờ. Vậy mà cô lại đang ở trên máy bay? Chạy lại chiếc cửa kính, Triệu Khả hơi hoảng. Quả thực cô đang ở trên máy bay đang cất cánh. Triệu Khả không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhớ là lúc chạm mặt với " Nhóc" kia thì bị đánh ngất. Đang suy nghĩ gắn kết sự việc, bỗng cửa phòng mở ra thu hút sự chú ý của cô. Sát Ảnh đường hoàng bước vào. Gương mặt thiếu niên trắng mịn khiến Triệu Khả không quên được " Tỉnh rồi?" Triệu Khả ngẩng người, bước đến chỗ Sát Ảnh, định vòng qua hắn ra ngoài nhưng lại bị hắn lấy tay chặn trước mặt. Triệu Khả lập tức nhìn Sát Ảnh bằng con mắt phức tạp " Nhóc con! Chị không đùa với nhóc đâu!" Đến giờ này rồi mà vẫn bị coi là nhóc con! Sát Ảnh hận không thể giết cô ngay! " Chị biết nhóc là sát thủ! Chị không muốn đôi co với nhóc đâu! Bọn họ trả cho nhóc bao nhiêu?" Sát Ảnh khựng người. Cô thực ra biết hắn là sát thủ? Vậy mà lại giả vờ như không biết? Triệu Khả cũng không còn cách nào. Ngay từ lúc gặp Sát Ảnh, cô đã biết mình không thể chạy thoát. Dù gì cũng không thoát thì đóng kịch trêu ghẹo 1 chút cũng không mất mát gì. Ai ngờ Sát Ảnh ngoài dự đoán của cô, hắn ta đúng là sát thủ chuyên nghiệp, không cái gì có thể làm hắn phân tâm. \- Ngay từ đầu cô đã biết tôi đến bẳ cô?\- Sát Ảnh hỏi Triệu Khả quay đi nói \- Đúng vậy! Tôi đâu có bị ngốc đến nỗi mà tin. Lam Ngạo đã bao trọn toàn bộ trung tâm giải trí, bên ngoài thì thuộc hạ của anh ấy canh gác nghiêm ngặt, người thường muốn hay không cũng không thể vào được! Nhóc vào được đấy chứng tỏ nhóc hơn thuộc hạ của Lam Ngạo. Người hơn thuộc hạ của Lam Ngạo chỉ có thể là những sát thủ chuyên nghiệp! Nghe được những lời giải thích này, Sát Ảnh dần hiểu ra. Cô thực sự là một con người rất đầy bí ẩn, diễn xuất tốt... Bỗng tiếng vỗ tay từ bên ngoài vọng vào. Triệu Khả nghiêng người nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng bước vào. Anh ta nhìn chung rất đẹp. Nói chính xác là vẻ đẹp của anh ta không yêu mị như Lam Ngạo mà lại là sự dịu dàng.... Khóe môi của người đàn ông đó nở nụ cười ấm áp thể hiện sự khen thưởng \- Anh là ai? Triệu Khả hơi nhíu mày \- Không nhận ra anh sao? Khả Khả? " Khả Khả" Triệu Khả suy đi nghĩ lại trong đầu. Từ bé tới lớn, người gọi cô như vậy chỉ có người đó \- Là anh? Cố Thành Thiên? \- Vẫn nhớ anh là tốt! Triệu Khả vui mừng lao đến ôm chầm lấy Cố Thành Thiên xúc động muốn khóc \- Tên khốn nhà anh cuối cùng cũng về. 5 năm trước bỏ em ra nước ngoài một mình, không có anh.... suốt ngày em bị ba dượng hết mắng rồi đánh... Anh là đồ vô tâm....