Chương 20: Thoả Hiệp

Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trở lại căn nhà tồi tàn, Nghiên Trì liền lên mạng tìm kiếm thông tin về Carole nhưng hầu như chẳng có tí tin tức gì về anh ta cả, cũng có thể tên Carole này là tên giả.

Tư Thịnh từ nhà bếp bước ra, tay còn cầm tô mì ăn liền nóng hổi, “Mới sáng sớm mà cậu đi đâu thế?”

“Sao cậu không về nhà đi, điều kiện nơi này chẳng hợp với cậu thì phải.”

Anh cười cười ngồi xuống chiếc sô pha phủ nhiều dấu may vá, “Đang trong tình huống gì chứ, bạn bè nên tôi sẽ giúp cậu, đương nhiên cậu ở đâu thì tôi ở đó.”

Có vẻ như là bạn bè tình thâm nhỉ?

Nghiên Trì gấp máy tính lại, quay sang nhìn cậu bạn đang thưởng thức món mì tuyệt mỹ vào buổi sáng.

Tối hôm qua đã ăn rồi, vẫn không ngán sao?

“Ăn xong thì về đi, tôi và cậu đều đi hết còn công ty thì sao? Không có tôi nhưng không thể không có cậu, nhờ cậu giúp tôi quản công ty vài ngày.”

Tư Thịnh khẽ thở dài, điều hắn nói cũng có lý, đi hết rồi thì ai trông công ty chứ. Một mình chủ tịch không thể quản hết cả được.

“Cậu có phát hiện ra điều gì chưa?”

“Rồi, là bị bắt cóc tống tiền, cần mười lăm triệu tệ để đổi người. Cậu có còn nhớ người tên Carole tôi từng kể không?”

“Vẫn còn nhớ... Không lẽ cậu ta chính là người bắt cóc Thư Nghiên?”

Nghiên Trì gật đầu.

Có vẻ như Carole biết cô có liên hệ với hắn nên mới bắt cóc cô, hơn nữa còn biết cho dù là bao nhiêu tiền hắn vẫn nhất định sẽ cứu cô trở về.


Quan hệ bây giờ cũng chỉ là để lợi dụng!

“Ba ngày nữa chuyển tiền, họ sẽ nói vị trí. Khi đó cậu chỉ cần giúp tôi một việc.”

Ba ngày nữa nếu hắn hành động thành công thì mọi chuyện đương nhiên sẽ rất tốt, ngược lại nếu thất bại thì không chỉ mỗi Thư Nghiên, mà còn có hắn cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nghiên Trì về nhà một chuyến, vì tiền của hắn đều để ở Pháp cả rồi nên không thể rút ngay được, đành phải về mượn bố thôi.

Nghiên Tín ngồi đọc báo uống trà trong phòng khách thấy con trai thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên,

“Không phải đi Thượng Hải à, sao con lại ở đây? À đúng rồi, con bé Thư Nghiên sao hôm qua giờ không thấy về nhà nhỉ?”

“Bị bắt cóc rồi.”

“Bắt... Bắt cóc?”

Ông bàng hoàng nhìn sang hắn.

“Con phải cứu cô ấy về, nhưng cần mười lăm triệu tệ mới cứu được người. Hiện giờ con chỉ có năm triệu tệ, bố có thể cho con mượn thêm mười triệu không?”

“Được chứ, con muốn bao nhiêu cũng được, phải cứu con bé về ngay. Một đứa trẻ người non dạ như thế mà bị bắt cóc thì sẽ thế nào chứ.”

Nghiên Trì nhướn mày nhìn bộ dạng gấp gáp của ông mà lòng dễ chịu hơn chút.

Xem kìa xem kìa, hốt hoảng như thế là vì Thư Nghiên xảy ra chuyện, nhưng nếu là hắn gặp nguy hiểm thì chắc gì đã được bố mình lo lắng đến thế.

Đã hơn một ngày không gặp bé con rồi, thật là nhớ cô quá. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải thật kiên trì, hắn nhất định sẽ cứu cô!

...


Ôm chặt mình trong góc tường ngồi im không nhúc nhích, Thư Nghiên hô hấp dần trở nên nặng nề.

Người đàn ông kia đã chết, không khí trong này bây giờ còn u ám hơn bất cứ lúc nào. Cô không dám mở mắt, cô sợ, sợ khi mở mắt sẽ nhìn đấy ánh mắt đó dán chặt vào mình.

Vừa đói, vừa khát, sức lực trong người gần bị rút cạn cả rồi.

Bất chợt cánh cửa bị đẩy mạnh ra, hai người đàn ông nữa vào đưa cơm. Nhìn xác chết trợn mắt nằm dưới sàn mà giật thót mình.

“J? Nó lại giở trò cầm thú đấy à?”

“Chắc là vậy, hình như bị con nhỏ kia giết rồi, đúng thật mất mặt!”

Hai người đàn ông xì xầm, đồng thời đặt mâm thức ăn xuống sàn đảo mắt nhìn cô gái đang thu mình trong góc tường.

“Con bé đó xơ xác vậy làm sao đây? Đại ca nói là phải canh cho cẩn thận không được để sơ suất gì mà?”

“Kệ đi, đừng nói chuyện này với đại ca là được. Tiền chuyển tới là chúng ta đi liền, không cần quan tâm đến những chuyện thế này. Còn bây giờ kéo thằng J ra ngoài trước đã.”

Tiếng bước chân kèm theo tiếng kéo lê xa dần, sau đó là cánh cửa được đóng lại. Thư Nghiên chậm rãi quay người ra nhìn mâm thức ăn được đặt trêи sàn bất giác chiếc bụng nhỏ sôi sục.

Cô không muốn ăn những thứ đồ liên quan đến bọn người đó nhưng không còn cách nào khác, cô cần phải sống để rời khỏi nơi ghê tởm này.

Thức ăn bỏ vào miệng cộng thêm mùi máu tanh xộc vào mũi làm cô nhăn mặt. Cảm giác khó chịu nơi cổ họng lần nữa lại ập tới, cô ôm bụng nôn thốc nôn tháo, bỗng chốc như những thứ có trong bụng đều bị nôn hết ra vậy.

Cứ tiếp tục thế này thì cô sẽ chịu không nổi nữa mất...

Thư Nghiên lại quay mặt vào tường thút thít, “Chú tới nhanh đi... Tôi sẽ gọi chú là anh... Tôi sẽ không cãi lại chú nữa...”