Chương 9: Đã Có Kết Quả Xét Nghiệm

Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Trong tủ lạnh Trịnh gia có rất nhiều sữa bò, vốn chuẩn bị cho Trịnh Nghi.

Nhưng Trịnh Nghi không muốn uống, Trịnh phu nhân phải thuyết phục cô ấy mới bằng lòng uống một ít.
Trịnh Tây Tây thấy sữa khá ngon, mấy ngày nay cô đã uống mấy vị rồi, hôm nay cô còn mang cho Thất Thất một hộp.

Sữa bò cô cho Cố Duẫn chính là thứ cô bỏ vào cặp thay đồ uống.
Trịnh Tây Tây là người dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh, từ nhỏ cô đã ăn nhờ ở đậu, biết mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, cô cũng chưa bao giờ đặt kỳ vọng quá mức vào người khác.
Dưới tình huống có điều kiện cô sẽ không khiến mình chịu ấm ức.
Đồ ăn đồ uống của Trịnh gia rất ngon nên thỉnh thoảng cô sẽ vào phòng bếp, quen thuộc với phòng bếp còn hơn những người khác.
Cô không biết Cô Duẫn có uống sữa cô đưa anh không, nhưng khi cô tưởng tượng đến cảnh Cố Duẫn ngậm ống hút uống sữa thì cô không nhịn được bật cười, sau đó tự trách mình, “Trịnh Tây Tây cô quá xấu rồi.”
Trách xong lại cười tiếp.
Cô lại lấy một hộp sữa khác, chọn vị dâu trong rất nhiều vị rồi ngậm sữa bò đi lên lầu.
Trịnh Tây Tây là người có trách nhiệm.

Cô có tổng hai việc làm thêm, bây giờ mất một việc vẫn còn việc làm thêm khác là gia sư.
So đi so lại, dạy thêm cũng nhàn, lương cũng cao nên cô quyết định tiếp tục đi dạy.
Mùng 5 sau kỳ nghỉ nữ sinh cô dạy mới về, mùng 6 muốn nghỉ ngơi một ngày, sáng mùng 7 sẽ lên lớp.
Trịnh Tây Tây kéo vali định mùng 6 sẽ về trường.
Đúng lúc đến giờ ăn trưa, mọi người đa số cũng đông đủ, ba Trịnh và mẹ Trịnh cũng ở đó, Trịnh Tây Tây nói cô sẽ về trường nên ba Trịnh đã sắp xếp một tài xế đưa cô đi.
Lúc về nhà cô chỉ mang theo một chiếc cặp sách, khi trở về cô mang theo hai chiếc vali, một chiếc cặp sách còn có một chiếc xe ô tô, cũng có thể gọi là áo gấm về làng.
Tài xế mang hành lý đến cửa ký túc xá của Trịnh Tây Tây.
Ký túc xá nữ không cho đàn ông lên, tài xế cũng không dám ở lâu, sau khi đặt hành lý xuống anh ta chào Trịnh Tây Tây rồi rời đi.
Trịnh Tây Tây lười rút chìa khóa nên cô đứng ở ngoài gõ cửa.
Tằng Ngữ cả ngày ngây ngốc ở trong ký túc xá, cơm trưa thì ăn mì gói, lúc này cô ấy tùy ý mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bù: “Ai vậy?”
Cô mở cửa nhìn thấy Trịnh Tây Tây, còn tưởng mình hoa mắt: “Em yêu, là em sao? Cuối cùng em cũng chịu rời khỏi căn phòng mấy trăm mét vuông của mình trở về rồi ư?”
Cô ấy nói xong thì nhìn ra ngoài.
Trịnh Tây Tây hỏi cô: “Cậu nhìn cái gì?”
“Ba mẹ cậu không đưa cậu đến đây sao?” Tằng Ngữ hỏi.
Cô ấy cũng muốn nhìn thấy cặp vợ chồng hào môn trong truyền thuyết trông như thế nào.
Trịnh Tây Tây đẩy hành lý vào, mở một cái túi ra, bên trong có hai hộp bánh ngọt cô mang cho Tằng Ngữ.
Cô mở hộp ra, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng Tằng Ngữ rồi đưa hộp cho cô ấy, nhân tiện trả lời: “Cậu nghĩ gì vậy, từ tiểu học đến giờ tớ không cần ai đưa đón cả.”
Trường tiểu học cách nhà không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, những đứa trẻ nông thôn đến gọi bạn bè rồi tự đi học cùng nhau.
Chỉ có khai giảng đầu năm lớp 1 cô được ba mẹ đưa đi.

Sau đó cấp hai, cấp ba,, đại học, cô đều tự đi, có đôi khi cô phải đưa Liễu Thành Nghiệp đi khai giảng.
Tằng Ngữ tức giận bất bình: “Cậu vừa được đón về nhà, dù thế nào họ cũng phải đưa cậu đi chứ, không đến đây xem chút mà chỉ kêu tài xế đến.

Nói thật là cậu không thèm để ý, nếu là tớ gặp loại chuyện này, tớ sẽ bực đến khóc.”
Tằng Ngữ là một cô gái đơn thuần, vui vẻ, tức giận đều viết trên mặt, bây giờ nói chuyện mặt cô ấy đầy tức giận.
Trịnh Tây Tây véo mặt cô ấy, cười nói: “Cậu có hiểu lầm gì về hào môn à? Kỳ vọng của chúng ta về hào môn không phải chỉ là nhà cao cửa rộng, quần áo trang sức đẹp, tiền tiêu vặt không hết sao? Trừ mấy thứ này, còn có bánh quy nhỏ nào nữa.”
“Cũng đúng.”
Trịnh Tây Tây mở vali ra, ngồi xổm thu dọn đồ đạc.
Cô vốn không có nhiều quần áo lắm, lần này chú Lý nhất định đúc cho cô hai vali đồ đạc lớn, nào là quần áo, giày dép, mỹ phẩm dưỡng da… Cô lấy từng thứ ra, trong chốc lát chiếc tủ quần áo trống rỗng đã được lấp đầy.
Trịnh Tây Tây ngáp một cái: “Tớ hơi buồn ngủ, phải ngủ một giấc đây.”
“Ừm, đi đi, tớ đeo tai nghe xem phim.
Trịnh Tây Tây leo lên giường.
Chắc có lẽ cô đã về ký túc xá nơi cô quen thuộc nên Trịnh Tây Tây cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều được thả lỏng, kéo theo đó là cơ buồn ngủ vô hạn.
Trịnh gia cũng là nhà, nhưng dù sao chỉ là một nơi… cô không mấy quen thuộc.
Có thể thấy dù có xây dựng tâm lý đến đâu cô cũng không thể dễ dàng làm quen với việc ba mẹ thay đổi.
Trịnh Tây Tây trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải vì ban ngày cô nghĩ đến không mà Trịnh Tây Tây mơ thấy ngày mẹ cô qua đời.
Họ hàng vây quanh ngoài phòng bệnh, mọi người ồn ào nhốn nháo, thậm chí còn la mắng.
“Trịnh Đại, cậu là cậu cả của đứa bé, nhà cậu nuôi thêm một đứa nhỏ có làm sao đâu, cũng không thiếu cơm.”
“Muốn nuôi thì chị đi mà nuôi, nhà tôi không thiếu cơm chẳng lẽ nhà chị thiếu? Nhà tôi có hai đứa con, còn nhà chị mới sinh đứa đầu lòng…”
Bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, mẹ cô đang trút hơi thở cuối cùng, bác sĩ nói là hồi quang phản chiếu⁽¹⁾, vì vậy nếu có gì muốn nói thì nhanh nói đi.
⁽¹⁾ Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),[1] vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời
Trịnh Tây Tây ghé vào đầu giường, khóc nức nở.
Cô đã không nhớ rõ mặt mẹ mình nữa, cô chỉ nhớ mẹ đã nắm lấy tay cô: “Tây Tây, mẹ không còn nữa, con phải sống như cỏ dại, cỏ dại có thể mọc rễ ở khắp nơi…”


Trịnh Tây Tây ngủ không ngon, Tằng Ngữ ngước mắt lên nhìn thoáng qua, cầm điều khiển điều hòa tăng thêm hai độ.
Trong bốn người ở phòng ký túc xá, Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây có quan hệ tốt nhất.
Lần đầu tiên hai cô gặp nhau không phải ở trường, mà là ở một con hẻm đổ nát bên ngoài trường.
Hôm đó trước khai giảng một ngày, Tằng Ngữ và mẹ cô ngồi tàu cao tốc hơn 4 tiếng, gần tối mới đến nơi.
Mẹ Tằng Ngữ ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi, còn Tằng Ngữ hăng hái nên buổi tối chạy ra ngoài chơi, định đi dạo quanh Văn Đại rồi mua đồ ăn khuya về.
Đầu tiên cô ấy đi dạo quanh Văn Đại một vòng, sau đó lần theo bản đồ tìm thứ gì đó để ăn.
Kết quả khi cô ấy đang đi trên đường thì bất ngờ bị một tên trộm giật túi rồi bỏ chạy.
Những vật dụng quan trọng như chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Tằng Ngữ đều ở trong túi xách, cô ấy vừa hét to ăn trộm vừa chạy theo.
Trên đường có khá nhiều người, nhưng phần lớn bọn họ đều không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa trời còn tối nên không phân biệt được ai với ai.
Tằng Ngữ nhìn chằm chằm tên trộm, muốn lấy lại chiếc túi, đi theo rẽ trái rẽ phải, lúc chạy đến hết hơi thì đột nhiên tên trộm phía trước ngừng chạy, thậm chí còn quay đầu lại.
Lúc này Tằng Ngữ mới nhận ra mình đã đuổi theo tên trộm vào một con hẻm.

Hẻm nhỏ rất yên tĩnh, đèn đường tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, trên cột điện thoại bỏ hoang có dán những tờ quảng cáo th.ô tục, ngoại trừ cô ấy và tên trộm thì không còn ai khác.
Lúc này Tằng Ngữ mới hoảng hốt, tên trộm từ từ đi về phía cô ấy, ông ta là một người đàn ông có miệng chuột tai khỉ, trông rất xấu xí.
Tằng Ngữ xoay người bỏ chạy, kết quả chưa kịp chạy mấy bước đã bị đối phương đuổi theo, bị ông ta nắm cổ áo ấn lên tường.
“Chạy cái gì? Không phải mày muốn đuổi tao sao? Bây giờ tao đứng trước mặt mày, mày chạy làm gì?” Ánh mắt ông ta tr.ần trụi nhìn Tằng Ngữ từ trên xuống: “Tao thấy mày rất vừa mắt, nếu không mày ngủ với tao một đêm, tao trả đồ cho mày, thế nào?”
Tằng Ngữ bị dọa khóc, từ nhỏ cô ấy đã là một học sinh giỏi, là con ngoan trong nhà, môi trường sống của cô ấy vẫn rất đơn giản, chưa từng gặp phải loại chuyện này.

Cô ấy cố gắng làm mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run run không kiềm chế được: “Buông tôi ra, tôi không cần đồ nữa, ông thả tôi ra.”
“Sao được chứ? Em gái đã đuổi theo anh lâu như vậy không phải muốn lấy lại đồ sao.”
Ông ta kéo cô ấy vào sâu trong ngõ nhỏ, Tằng Ngữ ra sức giãy giụa, khi cô ấy đang tuyệt vọng thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Hi.” Không biết một cô gái từ đâu xuất hiện, cô ấy vỗ vai tên trộm.
Tên trộm quay đầu, cô gái lấy lọ xịt cay xịt vào mặt ông ta rồi sau đó cô ấy úp ngược thùng rác lên đầu ông ta.
Thùng rác chắn hết tầm nhìn của hắn, cô gái duỗi chân đá mạnh vào đầu gối khiến ông ta ngã khuỵu xuống đất.
Cô ấy nắm chặt thùng rác, lạnh lùng nói: “Rác rưởi nên ở trong thùng rác.”
Sau khi làm xong, cô ấy ngẩng đầu lên nói với Tằng Ngữ: “Báo cảnh sát.”
Tằng Ngữ vẫn luôn nhớ rõ hôm đó, ánh mắt Trịnh Tây Tây lạnh như băng, giọng nói nghiêm túc, vô cùng ngầu, nếu không phải cùng giới tính thì có lẽ tim Tằng Ngữ đã đập thình thịch.
Sau đó cô ấy mới biết, Trịnh Tây Tây sống trong một nhà nghỉ cũ nát trong hẻm nhỏ để tiết kiệm tiền, một đêm mất mấy chục đồng, hoàn cảnh không được tốt lắm.
Lần này Trịnh Tây Tây được người nhà tìm thấy, cô ấy có chút mừng thay cô.
Ít nhất cô không cần vất vả như trước nữa.
Nhưng không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy Trịnh Tây Tây không vui vẻ như biểu hiện bên ngoài của cô.
Trịnh Tây Tây bị đánh thức bởi đủ loại âm thanh bên ngoài.
Cô mở to mắt, ngái ngủ nheo mắt lại, lấy điện thoại từ đầu giường ra nhìn giờ, đã 5 giờ chiều.
Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn mới, bấm vào xem, là tin nhắn thoại của Cố Duẫn.
Cô vô thức bấm vào, tiếng “em gái” Cỗ Duẫn ngân mang theo tiếng thở dài phát ra từ điện thoại, Trịnh Tây Tây sợ đến mức suýt ném điện thoại.
Người này có thể nghiêm túc nói chuyện không.
Ký túc xá của Văn Đại trên là giường dưới là bàn, Tằng Ngữ đang ngồi trên ghế, cô ấy đeo tai nghe, cô ấy lờ mờ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt khó tả của Trịnh Tây Tây.
“Tây Tây, cậu tỉnh rồi.” Cô ấy nhìn xung quanh: “Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“À.” Trịnh Tây Tây há miệng th.ở dốc: “Từ WeChat của tớ, là người nhà gửi đến, không biết có chuyện gì không.”
Tằng Ngữ nghe vậy cũng không hỏi nữa.
Trịnh Tây Tây cầm điện thoại leo xuống giường, tìm được tai nghe cắ.m vào, lúc này mới bật lại, mặc dù cô cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.
“Em gái, có kết quả xét nghiệm rồi…” Tiếng nói lười biếng đầy từ tính của Cố Duẫn vang lên qua tai nghe: “Quả nhiên chúng ta là anh em.”
Trịnh Tây Tây:!
Trịnh Tây Tây lập tức giật mình đến mức tỉnh ngủ, rất nhiều suy đoán kỳ lạ hiện lên trong đầu cô, chẳng hạn như ba của Cố Duẫn lừa ba cô hay ba cô lừa ba Cố Duẫn…
Cô vội vàng bấm vào cái tiếp theo, Cố Duẫn trêu chọc nói: “Anh em khác cha khác mẹ.”.