Chương 14: Chap 13 Đêm đáng sợ 3

Bảo Vệ Công Chúa

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Chap 13 Đêm đáng sợ 3
- Với người em của con!
- Hạo Nhiên! ( Anh bàng hoàng)
Người ông quyền lực bắt đầu nói về những gì mà người kế thừa phải trải qua.
Tất cả những người thừa kế đều phải làm chuyện này, thực hiện nghi lễ hiến tế, nữ nhân không phải con cháu dòng họ , được hiến lên các vị thần quyền năng và cái trưởng họ các đời, sau đó người thừa kế, là người được sắp đặt phải có tình cảm với món dâng lễ, động phòng....và dùng chính ly rượu độc chuẩn bị sẵn...cho con mỗi dâng lễ uống.
- Tại sao lại phải là Hạo Nhiên! Con không thể!

Ông đi tới nhìn cháu trai đích tôn, lấy bàn tay đặt lên vai cậu:
- Nó không phải em ruột cháu, nó vốn dĩ ngay từ khi đem từ cô nhi viện về nuôi là để chờ đến ngày hi sinh cho cháu, cho quyền năng của dòng họ chúng ta, con bé đó chỉ để nuôi lớn để thành món dâng lễ thôi! Nó chẳng là gì của cháu.
- Không! Ông nội con không làm điều đó được! Sự sắp đặt này quá đủ rồi!
- Con làm được!
Ông nhìn sâu vào đôi mắt của Hạo Thiên, thì thầm những lời tàn độc của trưởng họ uy quyền.

- Ta nhìn thấy dã tâm trong con! Thứ tình cảm này chỉ là bước đệm cho con trưởng thành hơn, quyết liệt hơn và không còn sự yếu mềm của những kẻ phàm tục.
Hạo Thiên đã hiểu, rốt cuộc anh cũng đã rõ cái nghi lễ hủ tục ghê gớm đó, nó sắp đặt anh thích Hạo Nhiên, và bây giờ anh phải vượt qua thứ tình cảm đó, chính tay giết chết người mình thương để nắm trong tay phép tàn độc trong quyền lực. Ác quỷ, dòng họ Dương Hạo này đã nhiễm cái tín ngưỡng ác độc đáng sợ, Hạo Thiên run tay nhìn vào bàn tay sắp phải giết cô.
- Nếu con không làm thì con không những không được thừa kế, con và cả hai đứa con trai con dâu ta sẽ bị giam tù đày nơi sâu xa trong khu rừng không ai biết đến, chết dần chết mòn, con bé đó sẽ bị giết ngay lập tức, con sẽ tự tay cứu mình và chính tay giết con bé hay chịu hình phạt.
Ông nói những lời đó đã làm Hạo Thiên dao động, anh sẽ phải cứu mình cứu ba mẹ, và còn cô..chẳng phải đằng nào cũng chết sao?...anh nên làm gì?
Dương Hạo Khánh nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ:
- Thời khắc đến rồi! Mặt trăng tròn lắm!