Chương 11: C11: Biết Từ Kiếp Trước

Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Đăng vào: 12 tháng trước

.


  Chương Dương nhìn hắn từ trên xuống dưới như xem người ngoài hành tinh, tên đó thủ thế hỏi.

  - Làm gì nhìn mình lạ vậy?

  Chương Dương nói.

  - Ngọc Hải à! Bộ cậu bị trúng tiếng sét ái tình của cô bé đó rồi sao. Mới chạm một cái đã yêu?

Ngọc Hải phản bác.

  - Yêu cái đầu cậu ấy! Mình chỉ là hơi phản cảm với cậu em bà con của cậu thôi. Nhưng mà hình như mình có cảm giác cô bé đó và mình đã biết nhau từ rất lâu thì phải?

  Chương Dương ngạc nhiên hỏi.

  - Cậu cũng có cảm giác đó sao?

  Ngọc Hải cũng ngạc nhiên.

  - Không lẽ cậu cũng vậy à?

  Chương Dương gật đầu,

  - Đúng vậy! Lần đầu mình gặp cô bé đó cũng có cảm giác như đã quen biết từ lâu.

  Rồi anh ta nhìn những chùm hoa Sala đang đung đưa theo làn gió nhẹ, thì thầm.

  - Có lẽ là từ kiếp trước đi!

  Rồi nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Hắn thắp nhang xong định ra hồ sen ngắm cảnh. Chợt thấy một người con gái đưa tay hứng đóa hoa Sala, đó là cô bé hắn đã gặp hôm qua. Chẳng hiểu sao, từ khi gặp cô bé đó hắn ngỡ đã quen biết từ lâu, không lúc nào mà không nghĩ đến cô bé. Hôm nay, hắn chỉ muốn đến chùa thắp nhang cho thanh tĩnh, không ngờ lại gặp được cô. Khi thấy cô tươi cười hạnh phúc vì hứng được đóa hoa, tim hắn bổng nhiên đập mạnh. Rồi lại thấy cô trao đóa hoa lại cho một đứa bé, lòng hắn lại thấy ấm áp.

  Hắn muốn đi đến gần cô, nhưng chợt thấy bên cạnh cô lại có một chàng trai khác. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy hơi quen, nhưng nhìn kỹ lại mới biết là Trí Bảo em bà con cô cậu với hắn. Nhìn hai người có vẽ thân thiết, hắn lại cảm thấy lòng buồn rười rượi. Nhưng chợt nghĩ lại, tuy lâu rồi hắn không gặp Trí Bảo nhưng những chuyện của cậu ta từ khi cô và dượng ly hôn, thì hắn đều đã nghe ba kể lại.

  Hắn cũng ngậm ngùi thương tiếc, một cậu bé tốt đẹp ngoan ngoãn như vậy lại đột nhiên trở nên hư hỏng, thật là làm người ta thương tâm. Nhưng biết làm sao bây giờ, cô dượng cũng không thể trở lại với nhau. Mỗi người đi mỗi nước, đều cũng đã có gia đình riêng, có con riêng của họ. Nếu là Chương Dương thì cậu cũng sẽ trở thành như Trí Bảo. Và cũng không muốn sống chung với dì ghẻ và cha dượng. Nếu bị bắt buộc thì cậu cũng sẽ đi bụi đời. Cũng may là cô và dượng không ép cậu ta. Để cậu ta ở lại, hàng tháng chuyển tiền trợ cấp.

  Bổng nhiên, Chương Dương lại có một hi vọng. Nếu như Trí Bảo chỉ là đùa vui với Bảo Trâm không phải là hắn cũng sẽ có cơ hội đến bên Bảo Trâm sao? Tuy cô không xinh đẹp lắm, nhưng lại rất có duyên, khi ở bên cạnh lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Hắn cũng muốn một lần được hưởng thụ sự ấm áp đó. Nhìn thái độ của Bảo Trâm đối với Trí Bảo, hắn lại càng mừng. Cô cũng không thích Trí Bảo cho lắm, chịu đi cùng Trí Bảo chắc cũng bị cậu ta ép thôi.

  "Cậu em này của mình, từ nhỏ nếu đã nhìn trúng món đồ nào rồi sẽ đòi có cho bằng được. Nhưng chơi một thời gian thì sẽ chán rồi bỏ đi. Bảo Trâm có lẽ cũng không ngoại lệ như những bạn gái khác của nó trước đây đi. Nếu có một ngày Bảo Trâm siêu lòng trước sự tấn công của cậu ta thì chắc chắn sẽ rất đau khổ. Hay nhân lúc này mình lung lay Bảo Trâm, không chừng cô ấy sẽ không phải thích Trí Bảo"


  Nghĩ rồi, hắn đứng từ xa quan sát hai người. Vừa thấy Trí Bảo đi khỏi thì hắn lập tức đến bên cạnh cô. Dùng ưu điểm của hắn khiến cho cô rung động. Ngặt nỗi cô chỉ cuối đầu, hắn đành lại gần nói nhỏ vào tai cô, cho cô ngẩng mặt lên. Và hắn đã nhìn thấy sự kinh ngạc và vương vấn trong mắt cô. Có lẽ hắn đã thành công một nữa rồi. Hắn lại định tiếp tục dùng ưu điểm của mình chinh phục cô, nhưng Trí Bảo đã trở lại. Nhìn thấy cậu ta tức giận, sợ cậu ta sẽ làm khó Bảo Trâm nên hắn mới lên tiếng giải vây, thu hút sự chú ý của cậu ta.

  Nhưng mà, khi nói chuyện với Trí Bảo, Chương Dương lại có thể khẳng định, Trí Bảo không phải như những gì ba đã nói. Không hẳn là một đứa trẻ hư hỏng, ăn chơi. Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh được, cậu ta đối Bảo Trâm là thật lòng. Cho nên, hắn vẫn còn cơ hội.

  Bảo Trâm vội vã trở về nhà, trong cơn tức giận, mặc cho Trí Bảo nói gì cô cũng không nghe lọt vào tai. Cô lấy chìa khóa mở cửa, sau đó nhanh chóng bước vào, rồi đóng sầm cửa lại nhốt Trí Bảo bên ngoài. Hắn kêu thế nào cô cũng không thèm mở, nói nếu hắn không đi về thì sau này đừng gặp mặt cô nữa. Hắn đành ngậm ngùi, lủi thủi đi ra về, lòng thầm mắn một ngàn lần cái tên nào đó đã khiến cô nổi giận. Nếu không nể mặt anh Dương thì hắn đã cho tên đó một trận rồi.

  Bổng nhiên hắn nhớ lại, ánh mắt anh Dương nhìn Bảo Trâm có gì đó không đúng. Lúc hắn vừa mua nước vào đã nhìn thấy từ xa anh Dương kề sát vào Bảo Trâm nói gì đó, mà khiến cô kinh ngạc nhìn lên. Bốn mắt họ nhìn nhau đầy triều mến và thâm tình... Hắn bổng thấy run sợ.

   - Không lẽ anh Dương cũng thích Bảo Trâm sao?

  Nhưng hắn lập tức bác bỏ điều này.

  - Không đâu! Chắc lúc đó mình ở xa nên hoa mắt thôi. Anh Dương đã là người trưởng thành sẽ không đi thích một cô bé. Với lại cô ấy lại là bạn gái của mình nếu anh ấy có thích cũng sẽ không cướp của mình đâu. Lúc nhỏ cái gì anh ấy cũng đều nhường cho mình mà. Vì vậy mình mới thích đi theo anh ta nhất. Lần này chắc cũng sẽ là vậy. Anh ta sẽ không dành Bảo Trâm với mình.

  Nghĩ vậy, nên hắn ta cũng an tâm một chút. Nhưng hắn không biết rằng, có những thứ trên đời không phải thứ gì cũng có thể nhường. Tỷ như người yêu chẳng hạn.


  Bảo Trâm ngồi một mình trong nhà vừa tức giận, vừa đau lòng mà khóc thúc thích. Không ngờ cô lại sớm gặp lại người chồng bạc tình, bạc nghĩa đó như vậy. Kiều Ngọc Hải, cô căm hận hắn.

  Mãi một lúc sau, gần tới giờ đi đến quán trà sửa của chị Ngọc Mỹ làm, cô mới nguôi ngoai. Cô nghĩ, tuy kiếp này gặp lại hắn sớm nhưng nếu cô và hắn như là kẻ lạ người xa, thì bi kịch kiếp trước sẽ không lặp lại. Cô sẽ không phải đau lòng nữa. Cô hít sâu một hơi rồi chuẩn bị đi làm.

  Vừa vào quán là Ngọc Ngân lại hỏi líu lo, vì sao hôm qua cô nghỉ. Cô chỉ đáp giống như đã trả lời với mẹ. Sau đó Ngọc Ngân vừa làm, vừa kể chuyện hôm qua không có cô, hai chị em họ chạy xúc quần như thế nào. Khiến Bảo Trâm cười đến đau bụng, mọi muộn phiền lúc chiều đều tan biến hết.

  Một lúc sau, có hai vị khách ăn mặc sang trọng bước vào quán, gọi hai ly trà sữa trân châu. Chị Ngọc Mỹ và Ngọc Ngân đều bận cả rồi, Bảo Trâm mới pha chế hai ly đem ra cho khách. Thì bất ngờ lại gặp lại Chương Dương cùng Ngọc Hải. Cô cố nén xúc động, ráng tự nhiên tươi cười bưng ra cho hai người. Cả hai cũng bất ngờ khi gặp được cô. Ngọc Hải theo bản năng sờ lên má, mặt hắn còn chưa hết sưng đâu. Nhưng hắn lại rất vui vẽ.

  Bảo Trâm thì ngược lại, cô cố khống chế xúc động không đánh hắn nhưng ánh mắt vẫn lộ ra sự chán ghét. Ngọc Hải sờ sờ mũi, khẳng định là do bị vụ hồi chiều nên cô phản cảm với hắn. Nhưng không sao, biết cô làm thêm ở đây rồi. Nên hắn sẽ thường xuyên ghé, lâu ngày cô cũng sẽ không ghét hắn nữa.

  Còn Chương Dương thì vẫn giữ thái độ dịu dàng và nụ cười ấm áp như vậy. Đồng thời cũng khâm phục cô, còn nhỏ như vậy mà đã biết làm thêm phụ giúp gia đình rồi. Hắn càng thương cô hơn. Một cô gái tốt như vậy nếu bị Trí Bảo lừa gạt thì thật là đáng tiếc. Hắn phải cố gắng không để cho cô thích Trí Bảo mới được.

  Hai người đàn ông tuy mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là Bảo Trâm. Mà Bảo Trâm lại hoàn toàn không hề biết điều đó, cô chỉ muốn tránh họ thật xa, thật xa, không hề muốn thấy họ nữa. Mỗi lần thấy họ, thì ký ức kiếp trước của cô lại ùa về, khiến cô vô cùng đau khổ. Dù biết rằng, cô đã sống lại lần nữa, có thể thay đổi mọi chuyện nhưng sao cô vẫn thấy đau lòng.

  Đến tối cô đi về, trên đường cô cảm thấy dường như có ai đó bám theo mình. Cô đi nhanh, người đó cũng đi nhanh. Cô đi chậm người đó cũng đi chậm mà hình như cô nghe tiếng bước chân có tới hai người lận. Tuy cô biết võ nhưng rủi gặp kẻ mạnh hơn cô thật không biết làm sao. Cô bèn chạy thật nhanh, sau đó nép vào một góc khuất ngay khi vừa quẹo cua.

  Đợi đến khi hai người đó vừa đi qua, cô lập tức phóng ra nhanh chóng nhắm ngay điểm yếu hại phía sau họ mà tấn công. Nhưng mà, hai người đột nhiên cảm thấy gì đó vội xoay người lại. Liền thấy Bảo Trâm đang ra tay tấn công hai người. Và vị trí là cổ của người to con nhất. Họ vừa quay lại, cô cũng giật mình, chính là Chương Dương và Ngọc Hải. Nhưng cô đã không thu quyền lại kịp rồi, đấm ngay vào trước ngực Chương Dương.

  Đúng lý cô định tấn công phía sau ót, khống chế người to con nhất, sau đó mượn lực kẹp vào cổ người thứ hai. Không ngờ họ lại xoay người lại, cô cũng đã tính tới trường hợp này. Nếu họ xoay người lại thì ót sẽ chuyển qua ngực. Nắm đấm của cô là dùng hết toàn lực trúng một quyền cũng phải ngất xỉu thôi.

  Tuy nhiên, làm cô bất ngờ là Chương Dương đã né ra kịp thời ngay khi tay cô vừa chạm đến vạt áo hắn. Nói thì dong dài nhưng sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt. Sau đó, Bảo Trâm theo đà thủ thế lộn nhào, xoay người một cái lấy lại thăng bằng đứng lên đối diện hai người.

  Hai người Chương Dương và Ngọc Hải nhìn nhau, rồi nhìn cô tươi cười dơ ra cho cô một ngón tay cái. Chương Dương nói.

  - Em ra tay độc thật. Nếu anh không có chút bản lĩnh chắc giờ đã nằm dài trên đất rồi.

  Ngọc Hải cũng nói.

  - Không ngờ em cũng biết võ nha. Cũng may là Chương Dương nếu đối tượng em tấn công trước là anh chắc chắn anh không né được ở khoảng cách gần như vậy rồi. Em thật giỏi đó, thảo nào mặt anh tới dờ còn chưa hết đau.

  Cô không buồn, không vui, nói.

  - Sao lại là hai người? Theo dõi tôi làm gì?

  Nghe cách nói, họ chắc là cô đã giận rồi. Chương Dương bèn mỉm cười giải thích.

  - Bọn anh không theo dõi em, chỉ là bọn anh sợ em đi làm về tối sẽ không an toàn nên định theo bảo vệ em thôi. Em còn nhỏ như vậy, dù mới 9 giờ nhưng bây giờ côn đồ nhiều lắm. Nghiện lên thì giờ nào nó cũng không từ.

  Bảo Trâm mím môi, cũng có chút cảm kích Chương Dương. Còn Ngọc Hải thì miễn đi, chắc do Chương Dương rủ nên mới đi theo. Nhưng cô nào biết Ngọc Hải mới là người mở miệng đưa ra ý kiến trước, còn Chương Dương cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi chứ chưa mở miệng.