Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Đăng vào: 12 tháng trước
Túc Tri Hành nói một hồi mới thấy sắc mặt con trai nhà mình hơi lạ, bèn hỏi: "Sao thế?"
Túc Mạc không giấu giếm: "Ba, con cũng chơi triệu hoán sư."
"Cũng có thể là ba nhớ nhầm, tại toàn nghe họ nói Đại Ma Vương này Đại Ma Vương kia, chắc là boss phó bản?" Túc Tri Hành nói tiếp: "Cũng phải, làm gì có người chơi nào lại nhằm vào cả một phái, hẳn là boss."
Ông gắp đồ ăn cho Túc Mạc, hết sức tự nhiên chuyển chủ đề: "Con trai ba chơi triệu hoán sư chắc giỏi lắm nhỉ, ba còn nghe mấy thanh niên trong sở bảo triệu hoán sư rất khó chơi, trong game chỉ có vài người."
"Triệu hoán sư ít người chơi nên con leo bảng xếp hạng cũng dễ." Túc Mạc đáp: "Hồi đầu con mới chơi, bạn con cũng nói triệu hoán sư là nghề cống thoát nước, kiểu không mấy ai chơi ấy ạ, chắc bị tính là nghề xếp bét."
Túc Tri Hành tò mò hỏi: "Thì ra là vậy, thế thích khách xếp thứ mấy."
"Thích khách ở trong game vẫn là một nghề mạnh, pvp hay pve đều là nghề hàng đầu." Trong mắt Úc Trăn hiện ý cười, mặt lại không tỏ vẻ gì, bổ sung cho Túc Mạc: "Không yếu đâu ạ."
Túc Tri Hành càng chắc chắn mình nhớ nhầm, triệu hoán sư nhằm vào thích khách, cái này càng nghe càng thấy vô lý.
Ông nghi hoặc: "Vậy sao họ cứ nói yếu mãi vậy?"
"Con nghe bạn bảo là đầu não sẽ thu thập số liệu trong game, định kỳ điều chỉnh cường độ các nghề." Túc Mạc nói tiếp: "Hồi mới chơi game con còn bị thích khách chặn đánh, không cảm thấy là họ yếu, chắc là than vãn như vậy để được tăng cường?" (cuối cùng em cũng thừa nhận em ghim hồi đầu bị thích khách chém =]]]]]]]]]]]]]]])
Túc Tri Hành bừng tỉnh, hóa ra là đạo lý trẻ con biết khóc sẽ có sữa ăn!
Ông nói: "Hóa ra là vậy, thế họ cứ nói là xạ thủ rất mạnh..."
Túc Mạc: "Khen đối thủ mạnh để đầu não làm yếu bớt."
Túc Tri Hành đã hiểu: "Ba biết xạ thủ và thích khách là thiên địch, hóa ra họ luôn nói đối thủ mạnh là để làm bên kia yếu đi à. Bảo sao ba mãi không hiểu, ai lại cứ luôn miệng khen đối thủ một mất một còn của mình mạnh chứ?"
Sao thanh niên bây giờ lại cứ dựa vào khóc lóc để được tăng cường, phải là bản thân tự cố gắng chứ?
Trên bàn cơm có qua có lại, cứ chỗ nào không hiểu Túc Tri Hành sẽ hỏi Túc Mạc, Túc Mạc cũng tỉ mỉ giải thích cho ba mình. Úc Trăn nghe hai cha con nói chuyện, không vạch trần tâm tư nho nhỏ của bạn trai.
Túc Tri Hành tò mò: "Tiểu Úc chơi gì vậy?"
Úc Trăn nói: "Trước kia cháu chơi xạ thủ, giờ chơi trận pháp sư ạ."
Túc Tri Hành vừa được phổ cập bảng xếp hạng các nghề, nghe vậy khen: "Không tệ không tệ, hai nghề này đều rất mạnh."
Ăn cơm xong, Túc Mạc nói muốn cùng Úc Trăn về phòng chơi game, hai người nhanh chóng vào phòng cậu. Túc Tri Hành đang nói chuyện với vợ, bỗng để ý Trần Sơn Tuyết cứ luôn nhìn về phía phòng của con trai, bèn hỏi: "Sao vậy? Lúc ăn cơm chẳng thấy em nói gì hết."
"Mấy bố con nói chuyện game, em đâu có biết." Trần Sơn Tuyết cười, không nhìn nữa: "Chẳng qua là cảm thấy, Mạc Mạc và Tiểu Úc rất thân thiết."
Túc Tri Hành nói: "Con trai luôn thế đấy."
Trần Sơn Tuyết liếc chồng một cái, vẻ mặt có chút cô đơn.
Sau khi trở về, bà và chồng vẫn luôn cố gắng tìm hiểu về con. Khu bên này đều là người quen, biết hoàn cảnh gia đình họ, cũng vui vẻ kể cho họ nghe chuyện về Túc Mạc trong những năm qua. Trong mắt hàng xóm, Túc Mạc luôn là một đứa bé khiêm tốn hiểu chuyện, lấy giúp người làm niềm vui, ngoan ngoãn nghe lời.
Người ngoài nhắc tới thằng bé sẽ luôn là yêu thích và trìu mến.
Chỉ là dưới sự quan sát của Trần Sơn Tuyết, Túc Mạc cũng có một mặt không muốn ai biết, bà nhìn ra được từ những chi tiết rất nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Thật ra thằng bé khá nghịch ngợm, sẽ ăn hiếp Nhạc Nhạc.
Thật ra Túc Mạc cũng rất tùy hứng, sẽ vì chuyện uống cà phê mà tranh luận với Nhạc Nhạc.
Cũng rất biết làm nũng và lấy lòng, uống thuốc xong phải đòi một viên kẹo...
Mà những điều này, Túc Mạc lại hiếm khi biểu lộ trước mặt họ, luôn là một đứa con trai ngoan ngoãn.
"Em nhớ lúc con nó còn nhỏ, khó chịu là sẽ khóc, đói bụng biết gọi ba mẹ... Em chỉ muốn con thoải mái với mình hơn chút nữa." Trần Sơn Tuyết không biết nên vui hay nên khổ sở, chỉ là lồng ngực cứ tắc nghẹn: "Hôm nay Tiểu Mạc nói rất nhiều, nhưng trước kia gần như chẳng bao giờ đùa với chúng ta một câu, em còn sợ là thời gian quá lâu, con không biết làm thế nào để tiếp nhận cha mẹ."
"A Tuyết, mọi thứ từ từ sẽ đến." Túc Tri Hành an ủi vợ: "Em thấy không, game là một điểm đột phá đó? Hôm nay con nói chuyện rất nhiều với anh..."
Trong phòng, Túc Mạc lấy hai cái máy đăng nhập từ trên giá xuống: "Máy đăng nhập của anh không để ở phòng khách được, vì hôm trước mẹ hỏi, em phải nói là anh để quên."
Cậu lấy máy xuống thì phát hiện ánh mắt Úc Trăn nhìn mình có hơi lạ.
"Sao vậy?" Túc Mạc đứng đó nhìn anh.
Úc Trăn ngồi trên ghế mây trong phòng, hơi vươn tay ôm Túc Mạc vào lòng, máy đăng nhập rơi trên cái chăn dưới đất. Anh ngả đầu vào gáy cậu, trầm giọng nói: "Cho anh ôm một chút."
Túc Mạc hỏi: "Sáng nay có ôm trong game rồi mà?"
Úc Trăn cười: "Giống nhau à?"
"Ừ thì đúng là không giống." Túc Mạc hơi rụt người: "Ngứa."
Úc Trăn cố ý dụi vào gáy cậu, hơi thở ấm áp phả lên tai Túc Mạc: "Còn ngứa nữa không?"
"Còn." Túc Mạc cảm nhận được sức mạnh đè trên lưng, dường như cả hơi thở cũng nhuốm mùi hương đặc biệt của Úc Trăn. Cậu nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu anh hôn em thì sẽ không ngứa nữa."
Úc Trăn không nhìn thấy mặt Túc Mạc, lại sắp chết chìm trong sự tinh nghịch thỉnh thoảng cậu sẽ thể hiện.
Dù có bao nhiêu lần, sự bình tĩnh của anh khi đứng trước cậu luôn tan biến.
"Đừng cắn tai em."
"Thế cắn đâu?"
-
Trong game, đấu đá giữa trận doanh Huyền Dương và trận doanh U Minh tới chiều càng thêm nghiêm trọng, nhất là hồi sáng trận doanh U Minh vượt trước, người gia nhập đoàn cướp xe mỗi lúc một đông. Trận doanh Huyền Dương cũng không chịu thua kém, sau thất bại liên tiếp thì giận dữ vùng lên, đợt giao tranh hồi trưa đã có một lần cướp được xe từ đoàn khiên thịt.
Túc Mạc online hơi muộn một chút, lúc này đã là 3 giờ hơn, cậu và Úc Trăn online, vào đoàn cùng nhau.
Chỉ là lúc vào kênh chỉ huy, bên trong im phăng phắc.
Túc Mạc: "Làm sao? Mất cả 3 điểm à?"
Những người khác: "... Không."
"Ồ." Túc Mạc: "Vậy đánh tiếp đi."
Úc Trăn nói: "Đoàn phòng thủ mời tôi."
Trước khi offline Túc Mạc đã bàn giao kế hoạch, Quẻ Không Đồng Nhất là chỉ huy có kinh nghiệm, trong lúc cậu vắng mặt hắn không hề phạm sai sót, thậm chí còn khiến hệ thống ban đầu càng thêm hoàn thiện, nhiều đoàn lớn hơn lúc sáng. Túc Mạc online tìm hiểu tìm huống cũng thấy bội phục Quẻ Không Đồng Nhất, cậu phát hiện người này có khả năng thích ứng cực kì mạnh.
Trận doanh Huyền Dương đời nào chịu nằm yên cho đánh. Buổi sáng gặp đoàn phòng thủ, họ cũng dần điều chỉnh ra phương pháp đối phó, cũng chia các nghề, tạo đoàn công kích cao tới đối phó đoàn phòng thủ. Nên tới trưa thì thế cục bị lật ngược, nhưng Quẻ Không Đồng Nhất cũng nhanh chóng dẫn người ổn định lại.
Quẻ Không Đồng Nhất lợi dụng hệ thống biến động ba đoàn linh hoạt, điều chỉnh vị trí đoàn phòng thủ, đổi tới đổi lui, dần cũng quen. Chẳng những không bị thế công mạnh mẽ của bên kia phá tan, còn điều phối các đoàn hết sức tự nhiên. Túc Mạc phát hiện Quẻ Không Đồng Nhất và Đạp Vân Trung có một điểm rất giống, đó là họ có thể bắt được một ưu thế quan trọng nào đó, rồi dựa vào đó nhanh chóng phát triển.
Điều này cũng sáng tạo ra phong cách chỉ huy ổn định của họ, nhưng độ linh hoạt của Quẻ Không Đồng Nhất cao hơn. Chỉ cần vận hành được đoàn đội, Quẻ Không Đồng Nhất có thể nhanh chóng khống chế và điều chỉnh. Mà hắn còn có nhiều kinh nghiệm, thân quen với các đoàn trưởng khác, nên tốc độ điều phối còn nhanh hơn Túc Mạc.
Trước kia Túc Mạc còn lo mình offline sẽ ảnh hưởng tới Trận Doanh Chiến, thực tế thì cậu nghĩ nhiều rồi. Người chơi của U Minh đều rất lợi hại, khả năng chống cự cũng như thích ứng đều rất mạnh, bọn họ chỉ là thiếu một điểm để đột phá, mà giờ trận tài nguyên tìm được điểm đó rồi.
Lượng người đăng kí Trận Doanh Chiến của hai bên ngang bằng, còn lại phụ thuộc vào khả năng phối hợp của người chơi. Thay đổi của trận doanh U Minh là thứ ai cũng có thể thấy, mà Trận Doanh Chiến ở server Sao Thủ Đô vẫn luôn là đề tài được chú ý trên diễn đàn, giao tranh lúc sáng nhanh chóng lan truyền.
[Có ai theo dõi Trận Doanh Chiến của server Sao Thủ Đô không?]
[Đánh quá kịch liệt, buổi trưa còn có thêm mấy đoàn. Trận Doanh Chiến mở lâu như vậy, trừ cái lần mới ra mắt thì đây là lần đầu tôi thấy đánh náo nhiệt vậy đấy.]
[Chứ còn gì nữa, ban đầu nghĩ khai giảng nên sẽ vắng, không ngờ đánh còn hăng hơn cả mấy tuần được nghỉ.]
[Tôi thích lắm luôn á, còn mượn nick của bạn, phải công nhận là đánh sướng cả tay.]
[Hai bên đều rất mạnh, có cái xe mà cũng giằng co hết một tiếng đó, còn rơi cả cờ.]
Người thảo luận rất nhiều, nhất là người chơi của trận doanh U Minh. Chịu nhục nhã suốt hai tuần, đánh xong lập tức lên diễn đàn gáy, thế là mau chóng có người hỏi tới chỉ huy của trận doanh U Minh. Có rất nhiều đoàn trưởng vào kênh chỉ huy, danh tính của tổng chỉ huy lần này nhanh chóng lan truyền.
Trước kia tổng chỉ huy của trận doanh U Minh luôn là Quẻ Không Đồng Nhất, lần này hắn lại chỉ là phó chỉ huy, chức tổng chỉ huy rơi vào tay Momo. Cách điều phối đoàn là ý tưởng của cậu, dùng đoàn phòng thủ câu giờ cũng là cậu... Theo đủ loại tin tức truyền ra, diễn đàn lại dấy lên một đợt bàn tán về Momo.
[Tôi nhớ là Momo ít khi đánh Trận Doanh Chiến lắm mà?]
[Đúng rồi, trước kia ông này chỉ đánh trận tài nguyên kiếm điểm thôi, không ngờ chỉ huy Trận Doanh Chiến cũng đỉnh như vậy.]
[Má như thần luôn á, có gì mà ổng không biết không!?]
[Tôi theo dõi mấy tiếng đồng hồ, phải công nhận chiêu này của Momo quá lợi hại. Tôi không ngờ hai buff phòng-trị lại được cậu ta lợi dụng triệt để như vậy.]
[Em cứ nghĩ U Minh mất buff công kích là thua chắc rồi, ai ngờ họ còn dùng buff trị liệu xông lên. Lần trước đứa nào nói buff trị liệu rác rưởi hả? Ra đây ăn đập mau.]
[Người chơi Huyền Dương đây, sáng gặp đoàn chiến sĩ suýt trầm cảm, nhưng nghĩ đây là trò của Momo, tự dưng tôi có sự giác ngộ kiểu nhìn thấu hồng trần...]
Nếu bảo không trầm cảm với đoàn phòng thủ thì là nói dối. 3 tiếng thất bại liên tục buổi sáng, ngay cả tổng chỉ huy Đạp Vân Trung cũng bị chọc tức tới nỗi chỉ biết cười trừ. Một đám người chơi trận doanh Huyền Dương nhao nhao chạy đến diễn đàn muốn chất vấn Quẻ Không Đồng Nhất tính trả thù đời hả, lấy buff trị liệu buồn quá nên muốn họ trầm cảm cùng. Nhưng không đợi bài đăng được đẩy lên, họ đã biết chỉ huy bên kia là Momo, thế là tất cả chất vấn phải nín lại.
Ai biết Momo thì đều biết trận Hội Luận Đạo Thiên Hạ năm ngoái.
Chính từ cái trận đó mà chiến sĩ hệ phòng ngự vùng lên, tỉ lệ đội khiên thịt trong đấu trường tăng vọt, thậm chí màn phối hợp kinh điển chiến sĩ phòng ngự và triệu hoán sư cũng được phục chế. Nếu Quẻ Không Đồng Nhất dùng đoàn phòng thủ làm họ trầm cảm thì họ còn nghi ngờ có phải hắn bị cái gì đó kích thích, nhưng nếu chỉ huy là Momo, bọn họ lại cảm thấy như vậy cũng bình thường...
Chỉ là trước kia xem stream cười người ta, giờ biến thành họ bị người ta cười.
Đạp Vân Trung nhanh chóng điều chỉnh, đối phó đoàn phòng thủ phải dùng đoàn công kích cao. Bọn họ không thể từ bỏ các điểm sản xuất gần cứ điểm bên mình, thế là áp dụng đoàn pháp công tới đánh chiến sĩ. Huyền Dương tạo bốn đoàn lớn, 1 đoàn bảo vệ xe A, 1 đoàn đánh đoàn phòng thủ, 2 đoàn cơ động khác chịu trách nhiệm đi trộm.
"Giờ tôi thấy Mướp Đắng chỉ muốn chạy thôi." Ngô Liêu không nhịn được nói: "Sao trước kia tôi không phát hiện ổng thịt như thế nhỉ!!"
Dạ Bán Chung Thanh: "Hai buff phòng ngự cộng thêm cái xác đó, mang thêm vài vú em, một mình anh ta có thể giữ chân nguyên một đoàn."
"Đừng lo, họ có hai buff phòng thì mình có hai buff công." Hồi sáng, Đạp Vân Trung quả thật bực bội với cái chiến lược đoàn phòng thủ, nhưng không phải bên họ không có ưu thế. Hai buff công kích + khống chế có thể tăng cường sức chiến đấu của họ, chỉ cần tạo một đoàn công kích cao đến đánh đoàn phòng thủ là được, chậm thì chậm, nhưng kéo dài họ cũng không bị bất lợi.
Trong trận doanh Huyền Dương bắt đầu thảo luận.
"Tuần này đừng để tụi nó lấy 2 buff nữa."
"Thật là đáng sợ."
"Nghe nói chỉ huy là Momo, sao trò gì cha nội ấy cũng nghĩ ra được vậy."
"Hay là tuần này bọn mình cũng lấy 2 buff đó chọc tức lại chúng nó?"
"Thôi đừng mơ nữa, vú em bên mình không đông như U Minh, khó lắm."
Nhắc tới nỗi khổ đánh thịt, ai đánh người đó biết. Trận doanh Huyền Dương vừa phàn nàn vừa đẩy xe tài nguyên, nhưng khốn khổ lại chưa hề kết thúc, vì tới tối, trận doanh U Minh còn chơi gớm hơn.
Buổi tối họ tiếp tục duy trì chiến lược cũ, chẳng qua khi Đạp Vân Trung mang theo đoàn lớn tới trộm xe, điểm sản xuất ở gần cứ điểm của họ lại bị trộm.
Ngô Liêu đang đứng trông điểm B, gã đã quá quen với trò đánh lén của đoàn phòng thủ. Cái đám này lúc tới điểm sản xuất luôn cực kì nghênh ngang, bởi vì tốc độ di chuyển chậm nên luôn phải tới sớm, thường là trước giờ spawn sẽ thoải mái vào điểm sản xuất, rất là phách lối.
Nên đoàn cao công thường là xác định đoàn phòng thủ ở đâu rồi mới tới trợ giúp.
Sleep: "Tổ sư, đoàn phòng thủ của tụi nó tới điểm A rồi."
"Ố." Ngô Liêu nghe thế lập tức sống dậy, thịt sang bên kia, vậy bên họ không cần đánh thịt: "Để đoàn cao công đi giúp mấy người đi, điểm B bọn tôi chạy tài nguyên."
Không ai muốn đánh thịt, vừa nghe thấy không phải đánh thịt, người bên điểm B lập tức lên tinh thần.
Chỉ là họ chưa lên được bao lâu, Ngô Liêu bỗng nhận tin ở điểm truyền tống có đoàn lớn của U Minh. Ban ngày đánh lâu như vậy, trận doanh U Minh luôn quanh quẩn ở 3 điểm này, họ tới điểm B gã cũng không bất ngờ, chỉ cần biết vị trí của đoàn phòng thủ là được, những đoàn khác đều dễ nói...
"Chuẩn bị đi, bọn nó sắp tới rồi đấy." Ngô Liêu biết, nếu bên kia là đoàn chủ lực, vậy chắc chắn sẽ chạy tới đánh nhau trước điểm sản xuất, dù sao đối phương cũng muốn cướp cờ.
Huyền Dương ở điểm B bày trận đón địch, mãi mới thấy người chơi U Minh ở xa xa khinh công chạy tới.
Người bay tới đầu tiên là trận pháp sư, sau đó là đạo sĩ và y sư. Đoàn chiến sĩ trị liệu khiến người ta gặp ác mộng hồi sáng đã tới điểm A, thế nên khi người chơi Huyền Dương ở điểm B thấy toàn là các nghề thường gặp thì nhao nhao thở phào.
Trận pháp sư, đạo sĩ, y sư... Rải rác vài chiến sĩ và triệu hoán sư...
Vẫn ổn vẫn ổn, đánh được.
"Bọn nó nhảy xuống này!"
"Khống chế mau!"
"Đừng cho tụi nó vào."
Ngô Liêu đã ẩn thân chuẩn bị đánh lén, nhưng khi đoàn người bên kia hạ cánh, gã đánh trận pháp sư ở hàng trước, con số sát thương nhảy ra là 145, gã hoàn toàn ngây ngẩn. Bởi vì không tin, Ngô Liêu còn liên tục đổi người để đánh, nhưng sát thương của gã chưa từng vượt quá 500...
"Mả mẹ nó!!! Bọn nó cho nửa cục thịt đến!"
"Cứu với, nhiều đạo sĩ và trận pháp sư quá!!"
Nghề phòng ngự nổi tiếng nhất Thiên Hoàn là chiến sĩ, nhưng Thiên Hoàn là game có độ tự do cao, về cơ bản chỉ cần người chơi cộng điểm phòng ngự thì bất kì nghề gì cũng có thể theo hệ phòng thủ. Chỉ là chiến sĩ có ưu thế trời sinh, pve chiến sĩ chơi hệ phòng ngự tiện hơn, nhưng không có nghĩa là không có các nghề khác theo hệ phòng ngự.
Nổi tiếng nhất là trận pháp sư nửa thủ, tiếp theo là đạo sĩ hệ khống chế, cái trước là thiên về hỗ trợ, cái sau là thiên về phòng ngự và khống chế.
Nếu nói điểm A là đoàn phòng thủ ác mộng đánh không nổi, vậy điểm B chính là đoàn nửa thịt nửa khống chế. Ngô Liêu có thể đánh bên kia, lại không hoàn toàn đánh được, vì gã nhanh chóng bị trận pháp sư và đạo sĩ khống chế cho bất lực.
Đạp Vân Trung sửng sốt: "Sao họ vẫn còn người!?"
"Đoàn phòng thủ ở điểm A ít y sư hơn." Sleep: "Bọn nó điều chỉnh nhân số, không cướp cờ nữa, mà đang đánh với đoàn cao công!!"
Đáng Yêu kêu: "Bọn họ để trống điểm D."
Đạp Vân Trung nhanh chóng phát hiện trận doanh U Minh có điều chỉnh mới, đội hình của bọn họ lại thay đổi.
Đoàn phòng thủ và đoàn chủ lực ban đầu được sát nhập, điều chỉnh thành hai đoàn, đoàn phòng thủ có chiến sĩ làm chủ đạo và đoàn nửa thịt nửa khống chế do trận pháp sư và đạo sĩ làm chủ đạo. Những nghề khác sát nhập với đoàn thích khách, chỉ có ba loại đoàn lớn đổi đội hình. Đoàn phòng ngự và đoàn khống chế chạy tới điểm A B ở xa, còn đoàn chủ lực tạp nham thì dốc sức thủ điểm C, bỏ mặc điểm D.
Trận doanh Huyền Dương bị cái điều động bất ngờ này đánh cho trở tay không kịp, hoàn toàn không ngờ U Minh sẽ bỏ mặc điểm D ở gần nhà mình nhất. Đạp Vân Trung nhanh chóng chia đoàn tới điểm D cướp cờ, nhưng đoàn U Minh ở điểm C lại là đoàn cơ động, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Điểm D cách trận doanh Huyền Dương xa nhất, tốc độ vận chuyển xe tài nguyên hoàn toàn không bắt kịp đoàn U Minh lấy xe ở điểm C. Đoàn cơ động có tốc độ di chuyển cao, hai bên nhanh chóng đánh nhau giữa đường.
Trận doanh U Minh đúng là để trống điểm D, nhưng họ lấy xe ở điểm C xong lập tức đi chặn xe ở điểm D.
Đạp Vân Trung: "Không phải là U Minh bỏ qua điểm D, mà là chờ chúng ta lấy xe rồi để đoàn lớn đã vận chuyển xong xe ở điểm C tới chặn đánh."
Mà bọn họ còn bị kiềm chế, vì xe ở điểm D đã đi được nửa đường, trận doanh Huyền Dương sẽ không bỏ, nên họ chỉ có thể đánh với U Minh ở giữa đường.
Bỏ gần tìm xa, đánh một pha kiềm chế mới.
Đáng Yêu không khỏi cảm khái: "Não Momo làm từ gì vậy..."
"Chỉ có thể nói..." Đạp Vân Trung nói được nửa câu, chợt thấy xe điểm B trên bản đồ đã bị U Minh cướp, mà còn đang di chuyển rất nhanh: "Ngô Liêu!? Chuyện gì thế!?"
Ngô Liêu bừng tỉnh khỏi ác mộng, nhìn lít nha lít nhít trận pháp và bùa chú lơ lửng. Mà dưới sự bảo vệ của những chiêu khống chế này, chiến sĩ phòng ngự cầm cờ đứng trên mai Huyền Vũ, dùng trận pháp tăng tốc của trận pháp sư, nhanh chóng bỏ chạy.
Không đánh nổi là ác mộng, bị khống chế tới mức không nhúc nhích được cũng là ác mộng.
Bọn họ tưởng là mất cờ thì vẫn có thể giành lại, lại không nghĩ đến chiến sĩ và triệu hoán sư trong cái đoàn nửa khống nửa thủ này có tác dụng như vậy... Chiến sĩ cướp được cờ dưới sự khống chế của đồng đội, triệu hoán sư phụ trách kéo người, lại thêm cả bầy trận pháp sư, liên tục dùng trận pháp buff tốc, cướp cờ xong chạy còn nhanh hơn bọn họ!!
Căn bản không chơi nổi!!
Mấy tiếng buổi tối hôm đó đều trình diễn ác mộng như vậy. Các người chơi trận doanh Huyền Dương phát hiện, nếu ban ngày chỉ có một điểm sản xuất gặp ác mộng, vậy buổi tối là hai điểm cùng gặp ác mộng. Đúng là họ đã nghĩ ra cách để khắc chế đoàn phòng thủ, nhưng bên kia cũng lợi dụng cách này để làm đội hình mới.
Đoàn phòng thủ chiến sĩ câu giờ cùng đoàn cao công của họ, không cần cướp cờ, cứ phá rối vậy thôi, mục tiêu là trụ được càng lâu càng tốt, giữ chân tới khi các đoàn khác tới trợ giúp.
Đoàn nửa khống trận pháp sư đạo sĩ thì chỉ cướp cờ, cướp được là chạy lẹ không dây dưa.
Còn lại là đoàn máu giấy đương đầu với đoàn chủ lực của họ, qua qua lại lại còn rảnh để thích khách đi đánh lén.
Mấu chốt là biến đổi không lường trước được, vì mỗi tiếng chỉ huy bên kia lại có trò mới, có khi dùng hai đoàn cướp cờ, có khi để một đoàn ra tự sát làm mồi nhử kéo dài thời gian... Đúng là họ có cách đối phó, nhưng cũng không ăn thua, vì chỉ huy bên kia quá lắm trò!!
Mấy tiếng đánh nhau, trận doanh U Minh càng đánh càng hăng, trận doanh Huyền Dương càng đánh càng ngơ ngác.
Trong nhóm thám hiểm---
Một Hớp 2 Vạn 5: Nếu em có tội, xin hãy trừng phạt em, đừng để một vú em như em còn phải gian khổ đánh thịt @ Momo @ Quy Chân Phản Phác.
Tiểu Hồng Quả Nhận Mua Hộ Toàn Server: Thật đáng thương
Streamer Thanh Phong Ưu Tú: Tôi còn thấy không đành lòng.
Apple: Không sao, qua đánh đoàn chủ lực nè, bọn tôi không có thịt.
Ngô Liêu: @ Đạp Vân Trung, điều tôi đi đi, tôi không muốn chịu ấm ức nữa.
Hỏa Thụ Ngân Hoa: Đàn ông phải chịu được ấm ức mới có thể trưởng thành @ Ngô Liêu.
Mướp Đắng: Chú cần phải trưởng thành @ Ngô Liêu.
...
Đạp Vân Trung: "Đoàn khống chế chắc qua điểm B rồi, lần này để đoàn tầm xa qua, khống chế triệu hoán sư của họ."
Gần 11 giờ, Ngô Liêu trông coi điểm B lòng như tro tàn, gã vừa nhắn tin xong thì thấy đoàn lớn của U Minh tới, vẫn là đoàn khống chế kia.
Chỉ là lần này trong đoàn có một chiến sĩ trông rất quen, người kéo xe rùa đen chở anh ta còn nhiệt tình gửi nhãn dán [chào hỏi].
Nhóm thám hiểm tinh một tiếng ---
Hỏa Thụ Ngân Hoa: Ngô Liêu, bọn tôi tới chơi với ông nè!
Mướp Đắng: Ngàn dặm đưa ấm áp, lễ nhẹ nhưng tình nồng.
Đạp Vân Trung lại hỏi: "Ngô Liêu, ông có nghe không đấy?"
Tay cầm dao của Ngô Liêu bắt dầu nhức, gã câm nín chỉ biết nói: "... Mau cứu bé."
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn hỗ trợ trưởng thành của trận doanh U Minh. (ác =)))))))))))))))))))))))))))))))