Chương 27: Nguy cơ

Bàn Long Ngoại Truyện

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Địa hệ ma pháp - Trọng lực thuật!
Đây là một Địa hệ ma pháp khủng bố phi thường, khi vận dụng sẽ khống chế sự lưu động của Địa hệ nguyên tố trên mặt đất, điều chỉnh sức hút của từng khối đất trong phạm vi tác động của ma pháp, làm cho kẻ bị công kích phải chịu một áp lực gia tăng kịch liệt. Ít nhất phải là ngũ cấp ma pháp sư mới có thể thi triển thuật này.

Trình độ Địa hệ ma pháp càng cao, uy lực thi triển Trọng lực thuật càng lớn.
"Ô.. ô.. ông!"
Không khí bị một phen chấn động. Lấy Tiểu Nhạn làm trung tâm, trong phạm vi trăm thước đều bị ảnh hưởng của trọng lực thuật, mặt đất bừng lên thổ hoàng sắc quang mang nhàn nhạt.

Tất cả những con phong lang ở trong khu vực này đều cảm thấy một áp lực kinh người. Hai con đầu đàn giận dữ rống lên, bất chấp mọi thứ lao đến tấn công nàng. Có thể nhận thấy rõ ràng là tốc độ của cả hai so với bình thường chưa bằng một nửa, ánh mắt những con còn lại trong bầy phong lang đều hiện lên vẻ kinh hoàng.

"Tốc độ không còn lại bao nhiêu thì cũng chỉ làm bao cát cho ta thôi" Trần Tiểu Nhạn cười lớn hô, nhưng thực ra trong lòng nàng biết Tinh thần lực của nàng sắp cạn kiệt rồi, lien tục phát ra ba ma pháp cao cấp, nàng sắp đạt tới giới hạn rồi.

''Phập!'' ''Phập!'' ''Phập!'' ''Phập!'' ...
Hàng chục mũi Địa đột thương bén ngọt từ lòng đất đột ngột xuất hiện dưới chân bầy phong lang, bảy con bị đâm thủng bụng, máu tươi nhuộm đỏ trên đất, một số con khác bị trọng thương.
"Hống!"

Hai con phong lang thủ lĩnh cuồng lên.
Trong phạm vi khu vực trọng lực, tốc độ của bọn chúng còn chưa được một nửa, căn bản không thể ngăn chặn được thân hình linh hoạt của nàng. Nếu mặt đối mặt, ngũ cấp phong lang hoàn toàn có thể giết chết Tiểu Nhạn, cái chính là bọn chúng vô phương tiếp cận nàng.

"Hống ..." Lại một tiếng rống khẽ vang lên
Hai con phong lang thủ lĩnh không chút do dự quay đầu bỏ chạy, hơn chục con phong lang sống sót còn lại cũng lập tức bám theo. Trong chớp mắt, lũ phong lang đã chìm vào đêm tối, mất hút khỏi tầm mắt của Tiểu Nhạn.

"Phù, chấm hết rồi"

Tổng cộng số Phong lang nàng giết được, tính cả con ban đầu những con bị toái liệt chi thạch và hỏa viêm giết chết, thì rơi vào khoảng hơn chục con, chiếm đến 1/3 số lượng ban đầu của chúng.

"Cuối cùng cũng đi hết rồi, mệt chết ta" Trần Tiểu Nhạn thở phào. Nàng hiểu rõ, bản thân chỉ là tam cấp chiến sĩ và ngũ cấp ma pháp sư, cận chiến với ngũ cấp Phong Lang, căn bản là tìm chết. Nếu tốc độ không đủ nhanh và linh hoạt, thì nàng cũng không đạt được kết quả như vậy.

"Nếu như là lục cấp ma pháp sư khác, e là không thể so với ta được rồi. Lục cấp ma pháp sư khác, với tốc độ bình thường của một ma pháp sư cấp 6, căn bản là không thể nào thoát được phong lang đuổi giết. Bị một đám phong lang vây công, sợ rằng đánh ma pháp liên tục khó mà có thể thi triển kịp". Tiểu Nhạn lúc này càng cảm thấy tự mình lúc trước quyết định tu luyện thân thể là một lựa chọn sáng suốt.

Lúc này nàng toàn bộ tinh thần lực đã cạn kiệt, một hơi thi triển đến ba lần ngũ cấp ma pháp, cơ hồ đã rút đi toàn bộ sức lực của nàng. Một chiêu cuối, Địa đột thương trận căn bản không đủ tinh thần lực cung ứng, nếu không số lượng Phong Lang chết đi không ít như vậy.

"Nhạn, ngươi không sao chứ?" Lúc này thanh âm của Tiểu Bạch vang lên trong đầu nàng.

Trận chiến vừa rồi là nàng yêu cầu Tiểu Bạch không đến lúc nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng, không được phép can thiệp.

Trần Tiểu Nhạn mỉm cười.

"Ai da, đau" Cơn đau từ ngực truyền tới khiến nàng cau mày, vừa rồi căng thẳng quá, nàng dĩ nhiên quên mất cả đau đớn thể xác.

Tiểu Bạch khẩn trương nhìn vết thương trên ngực nàng, lên tiếng oán trách " Đã nói để ta xuất thủ thì cái đám phong lang kia đã không làm gì được ngươi, giờ thì tốt rồi, hừ"

Trần Tiểu Nhạn cười xòa "Được rồi, là ta không đúng, không phải chỉ là tiểu thương nhỏ hay sao, cần gì phải làm qua lên thế?"

"Nhạn, nữ nhân các ngươi không phải luôn coi trọng sắc đẹp sao? Nhìn xem vết thương này, ta dám cá là sau này sẽ để lại vết sẹo vô cùng kinh khủng" Tiểu Bạch hừ mũi.

"Cũng không phải lộ ra cho người khác nhìn thấy, lo gì chứ" nàng không quan tâm nói, rửa sạch những đốm đen trên vết thương rồi băng bó lại.

Lúc này, cách Tiểu Nhạn khoảng ba mươi thước, trong một bụi cỏ, một bóng đen lẳng lặng nằm tiềm phục không phát ra một tiếng động.

"Lúc nãy tên kia đã phát động tổng cộng là bốn lần ngũ cấp ma pháp. Ngũ cấp ma pháp mà phát động được tới bốn lần, xem như có thể coi là lục cấp ma pháp sư, chiến sĩ lực lượng khoảng tam cấp, lại sử dụng hỏa, phong địa hệ. Kết luận: Lục cấp tam hệ ma pháp sư, chiến sĩ cấp 3, khả dĩ giết được!"

Trần Tiểu Nhạn lúc này vừa trải qua một trường đại chiến, tâm lý tất nhiên có phần buông lỏng, bóng đen kia vẫn y nguyên không hề nhúc nhích.

Màu vàng trên mặt đất cuối cùng cũng tiêu tán.
Thời gian của Trọng lực thuật đã hết tác dụng!
"Chính là lúc này!" Bóng đen vẫn tiềm phục nãy giờ phóng vút lên không một tiếng động, toàn thân giống như một cái bóng hướng đến Tiểu Nhạn lao vút đi.


Trần Tiểu Nhạn đột nhiên cảm thấy một cảm giác kinh hoàng, toàn thân lao qua một bên né tránh, đồng thời hướng về phía sau nhìn lại, chỉ thấy một hắc y nhân trong tay cầm một thanh hắc sắc đoản nhận [Đoản nhận: một thứ vũ khí có hình dạng giống như dao nhưng lại to hơn dao một chút] trực tiếp nhằm phía mình phi tới, lưỡi đoản nhận sắc bén phản xạ phát ra một đạo hàn quang khiến nàng không khỏi thầm giật mình, trong đôi mắt kia sát khí tràn ngập càng làm hắn phải giật thót trong lòng.
"Tốc độ quá nhanh" nàng giật lùi liên tục, nhưng vì bóng đen nhanh hơn, hắc sắc đoản nhận của y thoáng cái đã tới trước mắt.

"Keng!"
Tiểu Nhạn tay dùng bình đao ngăn cản, lưỡi đoản nhận sắc bén trong tay bóng đen hung bạo cùng với bình đao trong tay nàng va chạm, chỉ nghe thấy liên tục là tiếng vỡ vụn của bình đao." Choang", bình đao hoàn toàn bị chấn nát thành mảnh vụn, những mảnh vỡ của bình đao văng xẹt qua mặt nàng để lại một đường tơ máu.

Trước người Tiểu Nhạn lien tục xuất hiện bảy tám phong nhận, bắn về phía hắc y nhân.

Với thực lực hiện tại của Tiểu Nhạn hoàn toàn có thể phát ra phong nhận tuỳ ý. Bảy tám đạo phong nhận bổ vào người bóng đen, nhưng xung quanh y có một luồng hắc quang lưu động, phong nhận vừa chạm phải tựa hồ đã tiêu tán hết.

"Hắc ám chúc tính đấu khí!" Tiểu Nhạn chỉ một chút là đã đoán được ra.

Bảy tám đạo phong nhận mặc dù không thể ngăn trở được bóng đen nhưng khả dĩ cũng làm bóng đen tinh thần phân tâm trong thoáng chốc. Trần Tiểu Nhạn lập tức nhấc chân di động, toàn thân hướng về một phía phóng lên cực nhanh. Bóng đen cũng đồng thời có phản ứng, tốc độ có lẽ còn nhanh hơn lao tới nàng.
Giữa không trung, đối mặt với Tiểu Nhạn, một lưỡi đoản nhận sắc bén bao phủ hắc sắc quang mang cực nhanh xuất ra, mục tiêu nhắm tới bộ vị trái tim của nàng. Trong đầu nàng chợt loé lên cảnh tượng cũ, lúc mới tiến vào Ma Thú sơn mạch đã chứng kiến thảm cảnh của năm thi thể, cả năm người đều bị đâm xuyên tim mà chết.

"Chết đi!"
Bóng đen mười phần tin tưởng. Luồng hắc quang lưu chuyển trên lưỡi đoản nhận sắc bén đã tới sát giữa ngực Tiểu Nhạn. Trần Tiểu Nhạn lúc này cảm thấy tử thần đang cười bên cạnh mình, bộ mặt ghê rợn đang cười khà khoái chí.

***

Tại Ân Tư Đặc học viện, Địch Lỵ Á đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đang cầm tiểu thạch điêu mà khi trước Tiểu Nhạn tặng nàng. Tiểu Nhạn rời khỏi Ân Tư Đặc học viện tiến tới ma thú sơn mạch, điều này khiến nàng lo lắng đến mất ngủ.

Đột nhiên "Rắc", bức thạch điêu hình chim nhạn bị gãy mất đôi cánh, Địch Lỵ Á ngẩn ra nhìn bức thạch điêu đã vỡ trong tay, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.

"Tiểu Nhạn, huynh nhất định phải bình an trở lại, nhất định"


~~~ aizz, có chết không, có chết không? Dĩ nhiên là không rồi =)) nguy cơ nối tiếp nguy cơ a~ Mah, mọi người đọc vui và để lại cmt làm động lực cho mình a~~~