Chương 129: Đất trời sụp đổ

Bản Lĩnh Ngông Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Công ty bất động sản Thiên Nguyên, Đồng Ý Yên đi lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lam Mi đứng đợi ở ngoài.

“Chủ tịch, em gái ngài đang chờ ngài trong văn phòng.”

“Tôi biết rồi, Lam Mị, nó không uy hiếp cô chứ hả?”

Lam Mị mỉm cười đáp.

“Không ạ.”

Sau khi Đồng Ý Yên đi vào văn phòng chủ tịch, Đồng Hiểu Tiêm ngồi trên ghế sofa lập tức đứng bật dậy.

“Chị! Chị có ý gì vậy? Em giới thiệu mười người tới đây, dựa vào đâu mà chị đuổi việc hết bọn họ, Đông Hiểu Tiêm này không cần thể diện hay sao?”

Đồng Ý Yên từ tốn ngồi xuống, sau đó mới đáp.

“Hiểu Tiêm! Công ty muốn phát triển thì nhân viên chính là cơ sở lớn nhất, mười người em giới thiệu tới ngay cả yêu câu nhận việc cơ bản nhất cũng không đạt được, không đuổi việc bọn họ thì chẳng lẽ còn phải tăng thêm phúc lợi hay sao?”

Hai tay Đông Hiểu Tiêm chống nạnh, như muốn hỏi tội chị gái.

“Em mặc kệ, bọn họ gọi nhiều tới mức điện thoại của em sắp bốc khói rồi kìa, họ đều là thân thích của chị em tốt ở ký túc xá của em, chị bảo em phải làm thế nào đây?”

Đồng Ý Yên cảm thấy bất đắc dĩ.

“Em cứ nói thật với bọn họ đi, Hiểu Tiêm, em là em gái chị, nếu như đạt tới yêu câu nhận việc thì muốn thay đổi phòng ban hay tăng chức thì chị sẽ nể mặt em, đưa một hai người như vậy vào trong công ty còn được, nhưng số lượng nhiều như vậy thì tuyệt đối là không thể.”

Khi thấy Đồng Ý Yên kiên quyết như vậy, Đồng Hiểu Tiêm lập tức nổi giận.

“Giỏi lắm! Chị còn biết em là em gái của chị hả? Phí hoài cho em đối xử với Hữu Hữu tốt như vậy, trong mắt chị thì tình cảm với cô em gái này không đủ để đưa người vào trong công ty của chị nữa. Được, là do chị ép em đấy nhé, chị đợi đấy, chính chị là người muốn phá tan ngôi nhà này đó.”

Lúc Đồng Hiểu Tiêm sắp đi thì Lam Mị đột ngột đẩy cửa vào, hành vi không gõ cửa đã vào này tuyệt đối không thể xuất hiện trên người Lam Mị được, điều này chứng tỏ đã có chuyện lớn xảy ra.

“Chủ tịch, ngài xuống dưới một chuyến đi, có người gây sự ở đại sảnh, nếu như ngài không xuống thì không có ai xử lý được cả.

Có người gây chuyện, hơn nữa còn chỉ có mình mới xử lý được?

“Đã báo cảnh sát chưa?”

Trong mắt Lam Mị lóe lên vẻ phức tạp.

“Tôi đã đóng cửa công ty, không cho phép bất cứ ai báo cảnh sát, chuyện này có liên quan tới... Sở Vĩnh Du, cô xuống dưới xem tình hình đi, nếu như báo cảnh sát thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức đó.”

Hiện giờ trong đại sảnh công ty bất động sản Thiên Nguyên có một người phụ nữ mang thai đang vô cùng kích động, trên tay cầm một con dao.

“Không được tới đây! Không được tới đây, nếu không tôi sẽ giết chết con tôi.”

Mấy bảo vệ đứng cách đó xa xa không dám đi tới, Lam Mị đã có kinh nghiệm sự lý những vấn đề như này nên đã phong tỏa toàn bộ tầng một, những người không liên quan đã rời khỏi đây, chỉ còn lại mấy bảo vệ và lễ tân có mặt.

“Cô đừng kích động, trước tiên hãy bỏ dao xuống trước đã.”

Một bảo vệ vừa mới lên tiếng thì cô ta lập tức kích động mạnh hơn.

“Cút! Tôi muốn gặp chủ tịch Đồng Ý Yên của mấy người, ngay lập tức!”

Cuối cùng thì tiếng giày cao gót cũng vang lên, Đồng Ý Yên và Lam Mị xuất hiện, phía sau là Đồng Hiểu Tiêm tò mò đi theo.

Khi nhìn thấy cảnh này, Đồng Ý Yên cảm thấy bất ngờ vô cùng, nhưng cô vẫn cưỡng ép mình giữ bình tĩnh, nói.

“Tôi là Đồng Ý Yên, cô bỏ dao xuống trước đi đã.”

Từ cái bụng của người phụ nữ này có thể nhận ra cô ta đã mang thai sáu bảy tháng, vì sao một sản phụ lại tới công ty gây chuyện? Hơn nữa còn gọi tên đòi gặp mình chứ.


Khi nhìn thấy Đồng Ý Yên, vẻ thù hận trong mắt cô ta sâu đậm vô cùng.

“Đồng Ý Yên! Cô nói cho tôi biết gã đàn ông phụ bạc Sở Vĩnh Du ở đâu rồi? Có phải sau khi anh ta giải ngũ đã tới tìm cô không? Nói cho tôi biết!”

Một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng Đồng Ý Yên, cô há lớn miệng hỏi.

“Cô... cô và Sở Vĩnh Du có quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ thế nào hả?”

Lúc này đây người phụ nữ kia như đang phát điên vậy.

“Có thể là quan hệ gì cơ chứ! Khi ở Bắc Vực, Sở Vĩnh Du đã thề non hẹn biển với tôi, còn lừa tôi nói là anh ta vẫn còn độc thân, chưa kết hôn, kết quả thì sao chứ? Anh ta xuất ngũ không nói cho tôi một câu đã biến mất, khi đó tôi... tôi đã mang thai được hơn năm tháng rồi. Tên súc sinh Sở Vĩnh Du này còn nói là sẽ kết hôn với tôi trước khi đứa bé sinh ra, cuối cùng anh ta trốn mất tăm, anh ta không phải là con người nữa mài!”

Cái gì?!

Đồng Ý Yên như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, nếu như không nhờ Lam Mị đỡ thì sợ rằng cô đã té xỉu mất rồi, ngay cả Đồng Hiểu Tiêm đứng sau cũng đang trợn mắt há hốc mồm.

Người nhà của cô có một drama như vậy sao?

“Trời ơi! Chẳng phải Sở Vĩnh Du là chồng của chủ tịch sao?”

“Chẳng lẽ là ai khác chứ, tôi còn gặp anh ta ở công ty rồi, nhìn bề ngoài rất thành thật mà, hơn nữa trông con rất giỏi nữa,

không ngờ rằng cũng là hạng đàn ông cặn bã.”

“Anh ta mà là hạng đàn ông cặn bã á? Phải là rác rưởi trong cặn bã, cô ta mang thai mấy tháng rồi đó, không biết làm sao cô ấy chịu đựng nổi nữa.”

Cho dù Lam Mị đã tiến hành xử lý nhưng ở một góc xa xa vẫn có bảo vệ và một vài nhân viên tâng một lén lút hóng biến, dù là ai cũng không thể kìm nén được cảm giác tò mò trong lòng.

“Chủ tịch, ngài đừng kích động, chuyện này chưa chắc là thật đầu.”

Câu nói này của Lam Mị giúp Đồng Ý Yên lấy lại tinh thân, đúng vậy, Sở Vĩnh Du chắc chắn không phải hạng người như vậy.

“Tôi không tin lời cô nói, chồng tôi sẽ không làm chuyện đó đâu.”

Thấy Đồng Ý Yên trả lời như vậy, người phụ nữ kia nở một nụ cười thảm thương.

“Ha ha! Sở Vĩnh Du sẽ không làm thế? Tôi... Chính tôi cũng từng tin tưởng anh ta như vậy, nếu không phải là có một người thân hỗ trợ thì thậm chí là tôi đã không thể tìm ra được tin tức gì về Sở Vĩnh Du, chuyện càng khó tin hơn chính là anh ta đã kết hôn từ lâu, hơn nữa còn đã có con.”

“Đồng Ý Yên, tôi không có yêu cầu gì nhiều, cũng không muốn xáo trộn cuộc sống của mấy người, tôi chỉ muốn gặp mặt Sở Vĩnh Du, chính miệng hỏi anh ta lý do vì sao? Vì sao anh ta lại vứt bỏ đứa con của tôi và anh ta, rốt cục là vì sao cơ chứ?”

Người phụ nữ kia kêu than, khóc ròng khiến sắc mặt Đồng Ý Yên càng thêm phần khó coi, nhưng lòng tin của cô vào Sở Vĩnh Du vẫn kiên định không chút dao động.

“Báo cảnh sát đi!"

Thấy Đồng Ý Yên định báo cảnh sát, cảm xúc của người phụ nữ kia càng thêm phần kích động.

“Được lắm! Cô không tin thật hả? Tôi biết là cô sẽ không tin mà, hay là hạng phụ nữ đê tiện như cô không muốn cho tôi gặp Sở Vĩnh Du hả? Cô muốn chứng cứ hay sao? Tôi cho cô biết nhé, Sở Vĩnh Du từng nói với tôi anh ta có một người anh em tốt mắc bệnh ung thư, ra đi khi còn học cấp ba, tên người bạn này là Tỉnh Vu Dịch, người ngồi cùng bàn anh ta là Ngu Thư Di, ngoài ra anh ta còn kể cho tôi rất nhiều chuyện thú vị năm đó nữa.”

“Còn nữa, ở bên đùi phải của Sở Vĩnh Du có một nốt ruồi hình mặt trăng lưỡi liềm!”

Câu cuối cùng nói ra, Đồng Ý Yên liên tục lùi ra sau mấy bước, ôm miệng.

Những lời nói trước đó đã khiến tinh thần của cô dần sụp đổ, khi cô ta nhắc tới nốt ruồi hình trăng lưỡi liềm, như có một vụ nổ mạnh bộc phát ở trong đầu cô, sao người phụ nữ này có thể biết về nốt ruồi ở vị trí bí mật đó được?

“Cô vẫn chưa tin hả? Có cần tôi miêu tả một vài chi tiết cụ thể khi tôi thân mật với anh ta không.”

“Không!”

Lúc này đây, nước mắt Đồng Ý Yên rơi như mưa, cô được Lam Mị đỡ lấy, thân người ngồi xổm xuống đất, bắt đầu nức nở.

Đồng Hiểu Tiêm đứng sau lưng chẳng những không đi an ủi chị gái của mình, ngược lại còn cười trên nỗi đau của cô ấy.

Đáng đời! Ngay cả em gái của mình mà chị cũng không giúp đỡ, giờ thì bị tên phế vật Sở Vĩnh Du kia cắm sừng rồi.

Lam Mị cũng không biết nên an ủi như thế nào, trong lòng cảm thấy lo lắng, khi người phụ nữ này vừa xuất hiện cô đã liên lạc với Sở Vĩnh Du, vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa đến?

“Đồng Ý Yên! Nói cho tôi biết Sở Vĩnh Du ở đâu? Tôi phải chất vấn thẳng mặt anh ta!”

Người phụ nữ này lại rít lên một tiếng, đột nhiên có một giọng nói lạnh lo tột cùng vang lên trong đại sảnh.

“Tôi tới rồi, cô là ai?”