Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi mặt trời khuất vào sau tòa cao ốc đối diện, bầu trời vốn lóng lánh ánh sáng trở nên trong veo, nàng ngơ ngác chớp chớp mắt, từng dòng nước theo ngọn tóc chảy xuống ngực.
Nàng khẽ động chân, bên sườn liền cọ sát eo Diệp Tầm.
Tư thế như vậy thật sự quá mức thân mật, làm cho mấy người trên bờ sôi nổi ghé mắt nhìn sang, mọi người ra vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng đều di dời tầm mắt.
Nàng muốn lui ra một chút, nhưng Diệp Tầm giữ lại không cho, hai người cứ như vậy ôm lấy nhau chung một chỗ.
Có lẽ là ảo giác, Hà Dư cảm thấy nước hồ có hơi lạnh, đung đưa dập dờn mà đánh vào người, gió nhẹ thổi qua, càng lạnh hơn, nàng bất giác càng thêm dùng sức vòng lấy Diệp Tầm, kéo gần khoảng cách hơn nữa.
Diệp Tầm đặt nàng ở trên bờ bể bơi lạnh buốt, buông tay ra, chuyển qua ôm lấy tấm lưng thẳng tắp của nàng.
Cô khom người, hôn một cái lên khóe môi Hà Dư.
Chỉ vẻn vẹn như vậy, không còn gì nữa.
Mấy người nhìn lén bên kia tức khắc cười ra tiếng, ngay cả Hà Dư cũng không nhịn được cong cong khóe miệng.
Ngược lại hai cặp đôi khác ở trong hồ, một đôi dắt nhau nghịch nước, một đôi hôn đến khó phân khó bỏ.
Những người trong vòng chị em các nàng, bởi vì sự khác biệt về tuổi tác và quan niệm các thứ, hiện tại cơ bản đều sẽ không kết giao với học sinh, đối tượng dẫn đến cũng không nhỏ tuổi như vậy, cho nên mọi người đều đang âm thầm quan sát Diệp Tầm.
Ngâm lâu không thoải mái, Hà Dư đưa cô lên bờ.
Khương Vân đưa thịt nướng tới, nhẹ nhẹ nhàng nhàng liếc mắt một cái, Hà Dư nhận lấy thịt nướng không phản ứng cô ấy.
!
10 giờ tối, mọi người ai về nhà nấy, Khương Vân uống không ít, Hà Dư hoàn toàn không uống chút nào, nàng nghĩ thuận đường đưa Khương Vân về nhà, nhưng nửa đường bị nữ nhân lạnh lùng chặn lại.
Hà Dư từng gặp nữ nhân lạnh lùng phong phạm kia hai lần, người này và Khương Vân quan hệ tương đối phức tạp, không dễ nói cho lắm, có quen biết nàng.
Khương Vân vẫn còn chút lý trí, biết là ai đang đỡ mình, không mở miệng cự tuyệt, ngược lại đi cùng người kia.
Hà Dư cùng Diệp Tầm lái xe quay về tiểu khu.
Vào thời gian này, trong tiểu khu vắng vẻ không tiếng động, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng, đến cửa nhà, Diệp Tầm vẫn đi theo sau lưng nàng.
Hà Dư đứng trước cửa, có ý cự tuyệt.
Diệp Tầm trái lại cũng an phận, nàng không muốn thì sẽ không đi vào.
"Thứ ba chị phải đi thành phố S một chuyến," Hà Dư nói, "Đi ra ngoài học tập, phải ở lại bên kia hai ba ngày.
"
Mặc dù chỉ là bán cà phê vô cùng đơn giản, cũng phải thỉnh thoảng tiêu tiền mua chương trình học, hơn nữa người ta sẽ không tới nhà dạy, chính mình phải đi qua.
Diệp Tầm nhàn nhạt ừm một tiếng.
"Ngủ sớm một chút, sáng mai gặp.
" Hà Dư sắp sửa đóng cửa.
Diệp Tầm một tay chống chặn cửa, tiến lên ngậm lấy môi nàng, giống như nàng đã dạy vậy.
Hà Dư có chút bất ngờ, nhưng không đẩy cô ra, khẽ hé miệng coi như đáp lại.
!
Chuyến học tập này tốn thời gian ba ngày, sau khi trở về Trùng Khánh, lại đúng lúc Diệp Tầm đi tham gia thi đấu ở nơi khác, hai người vừa khéo lệch nhau tách ra, vì thế liên tiếp một tuần lễ không gặp mặt.
Diệp Tầm thi đấu đến buổi chiều mới kết thúc, nên buổi tối mới trở về.
Hà Dư ở thành phố S mua quà cho cô, còn mua rất nhiều thức ăn tự mình xuống bếp làm một bàn, đến thời điểm khá muộn, Hà mẹ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây, nói bóng nói gió Diệp Tầm.
Hà Dư qua loa lấy lệ, tạm thời không nói nhiều.
"Có rảnh thì dẫn tới đây nhìn xem.
" Trước khi cúp điện thoại, Hà mẹ trịnh trọng nói.
Hà Dư bất đắc dĩ, Diệp Tầm còn đang đi học đấy, thật sự dẫn về, Hà mẹ bảo đảm có cả một đám ý kiến, kéo dài tới khi Diệp Tầm tốt nghiệp rồi hẵng nói.
Hơn 8 giờ, Diệp Tầm về đến nhà, hai người ăn cơm, thu dọn, lại cùng nhau tắm rửa.
Sau đó!.