Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác
Đăng vào: 12 tháng trước
Rõ ràng Hà Úy Nhiên không xem Đỗ Nhược ra gì cả.
Khi An Nhã đẩy cửa phòng làm việc của Cố Uyên ra, thoạt nhìn, cô ấy đã bị hoàn cảnh trong phòng làm cho kinh ngạc, cô ấy còn thoáng nhìn qua Đỗ Nhược.
Theo Hà Úy Nhiên thì Đỗ Nhược dù là ngoại hình, khí chất hay cách ăn mặc mà nói, cũng chỉ là một bông hoa dại không hơn không kém.
Cô ta tin chắc rằng Cố Uyên sẽ không dây dưa nhiều đến dạng người như thế này. Hà Úy Nhiên tự nhủ với bản thân rằng một người như vậy không đáng để cô ta phải quan tâm.
Nhất là sau khi biết Đỗ Nhược chỉ là một nhân viên lễ tân nhỏ thì cô ta còn chẳng thèm ngó tới.
Sau khi An Nhã đưa Hà Úy Nhiên vào văn phòng của Cố Uyên, cô vội lui ra ngoài.
Nhìn trong phòng không có ai, Hà Úy Nhiên không khỏi nở một nụ cười dịu dàng, gọi một tiếng: "Anh ba!"
Cách gọi "anh ba" thế này là có nguồn gốc của nó.
Đừng nhìn Cố Uyên thường ngày khóe miệng vẫn luôn mỉm cười khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân vừa tới nhưng thực sự bản chất anh lại vô cùng lạnh lùng, xa cách, rất ít người có thể bước vào trái tim anh.
Vì vậy, bạn bè có thể cùng Cố Uyên thổ lộ tâm tình cũng không nhiều, đếm tới đếm lui trong cái vòng lẩn quẩn kia cũng chỉ có ba người nổi tiếng. Họ đều là những người chơi với Cố Uyên từ nhỏ, thân thiết nhau như anh em một nhà. Sau đó, họ xếp theo độ tuổi thì C đứng thứ ba, Mạc Cảnh Chu, anh họ của Hà Úy Nhiên xếp thứ tư.
Những người trong nhóm cứ tới tới lui lui như vậy, dưới sự cố tình sắp xếp của Hà Úy Nhiên, cô ta đã thành công làm quen với Cố Uyên thông qua Mạc Cảnh Chu.
Vì muốn rút ngắn mối quan hệ với Cố Uyên nên Hà Úy Nhiên cũng gọi anh là anh ba giống như Mạc Cảnh Chu.
Thật sự Cố Uyên cũng không biểu lộ sự ghét bỏ vì không phải Hà Úy Nhiên là cô gái duy nhất gọi anh là anh ba. Em gái thứ tư cũng gọi anh là anh ba.
Khi Hà Úy Nhiên bước vào, Cố Uyên đang xem lý lịch của cô ta.
Lý lịch của Hà Úy Nhiên nhìn rất đẹp, tuổi còn trẻ không chỉ có học thức cao mà còn tham gia các dự án trong một tập đoàn lớn như Hà Thị.
"Ngồi đi." Thấy Hà Úy Nhiên tới, Cố Uyên ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế ở trước bàn làm việc.
Hà Úy Nhiên rõ ràng hơi sửng sốt, hiện giờ Cố Uyên đang ngồi trên ghế ông chủ phía sau bàn làm việc, nếu như cô ngồi vào vị trí do Cố Uyên chỉ định thì sẽ giống như cấp trên đang tìm cấp dưới để nói chuyện thôi.
Đôi mắt cô không khỏi quét về phía khu vực nghỉ ngơi bên kia. Hà Úy Nhiên nghĩ rằng, dựa vào giao tình giữa cô ta và Cố Uyên, ít nhất anh cũng sẽ mời cô đến khu vực nghỉ ngơi để uống một tách cà phê và nói chuyện thoải mái một chút.
Bây giờ, đừng nói chi đến khu nghỉ ngơi để uống cà phê, ngay cả một ly nước còn không có.
"Quản lý Hà." Cố Uyên mở miệng nói.
Hà Úy Nhiên bị cách gọi "Quản lý Hà." trong miệng Cố Uyên làm cho mắc nghẹn, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh ba! Anh thật biết nói đùa, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh vẫn nên gọi em là Hà Úy Nhiên đi! Bác gái cũng thường gọi em như vậy."
"Tốt hơn là tôi nên gọi cô là quản lý Hà." Cố Uyên dừng lại một chút: "Còn nữa, đừng gọi tôi là anh ba, nơi này là công ty, tôi muốn giải quyết việc công, không thích để giao tình cá nhân lẫn lộn ở trong đó. Hi vọng quản lý Hà về sau có thể chú ý."
Hà Úy Nhiên không ngờ rằng Cố Uyên lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy, không giữ thể diện cho cô ta chút nào cả. Thế nhưng từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ chịu thừa nhận thất bại, Cố Uyên đã coi trọng công việc như vậy thì cô ta cũng có thể gọi anh là "tổng giám đốc Cố."
"Tổng giám đốc Cố, từ hôm nay trở đi, em sẽ gia nhập tập đoàn Hằng Á. Sau này xin anh hướng dẫn nhiều hơn. Dù em đã từng thực tập ở tập đoàn Hà Thị nhưng vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, hi vọng có thể trưởng thành hơn ở nơi này." Hà Úy Nhiên tự cho rằng những lời này vô cùng khéo léo.
Cố Uyên lại không có chút nào gợn sóng, nhìn chằm chằm cô ta, giọng điệu bình thản nói: "Quản lý Hà, cô nói sai rồi, giám đốc bộ phận của cô sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn công việc cho cô. Người mà cô trực tiếp báo cáo không phải là tôi. Hơn nữa, chỗ này của tôi chỉ là một công ty nhỏ trực thuộc tập đoàn Hằng Á, không thể so sánh được với tập đoàn Hà Thị.
Nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt của Hà Úy Nhiên chợt ngưng đọng lại. Hà Úy Nhiên nghĩ rằng việc cô ta vào công ty của Cố Uyên làm việc sẽ rút ngắn khoảng cách giữa cô ta và Cố Uyên. Không ngờ, giọng điệu nói chuyện của anh đã khiến cho kế hoạch của cô ta hoàn toàn trở nên rối loạn.
Sao khi vất vả nói xong chuyện công việc, Hà Úy Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô ta lại mỉm cười nói với Cố Uyên:" Tổng giám đốc Cố, đến giờ nghỉ trưa, em có thể hân hạnh mời anh cùng đi ăn không? "
Cố Uyên nâng tay lên nhìn đồng hồ, lắc đầu:" Xin lỗi! Bữa trưa hôm nay, tôi có hẹn với vợ chưa cưới của tôi rồi. "
" Vợ chưa cưới sao? Hà Úy Nhiên nghe vậy giống như gặp sấm sét giữa trời quang, không thể tin được, nhìn Cố Uyên: "Anh có vợ chưa cưới khi nào vậy? Sao em lại không biết?"
Cố Uyên mỉm cười nói: "Cô và mẹ tôi có quan hệ tốt như vậy, lẽ nào mẹ tôi không nói với cô chuyện tôi vợ chưa cưới sao?"
Vẻ tao nhã dễ thương thường ngày trên mặt Hà Úy Nhiên dường như biến mất: "Anh đang nói đùa phải không? Bác gái chưa từng nói với em về chuyện này." Dù nói vậy nhưng lòng cô không khỏi chùn xuống.
Cô nghĩ thầm, rốt cuộc là do bác gái cố tình giấu giếm mình hay là Cố Uyên đang nói dối. Cuối cùng, cô tự nhũ nhất định là Cố Uyên đang nói dối. Nếu như anh có vợ chưa cưới thì vì sao bác gái lại tích cực đưa họ đến với nhau.
Cố Uyên xem đồng hồ một lần nữa: "Cô cũng đi ăn trưa đi! Buổi chiều gặp An Nhã để nhậm chức." Cố Uyên ra lệnh đuổi khách.
Nếu Hà Úy Nhiên còn ở lì chỗ này hỏi nữa, chắc chắn sẽ tự rước nhục vào thân. Hà Úy Nhiên khó khăn nhếch miệng, cố gắng duy trì sự khôn khéo rồi xoay người đẩy cửa đi.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cố Uyên nhìn bóng lưng của Hà Úy Nhiên, lạnh lùng hừ một tiếng, cầm điện thoại trên bàn đi ra ngoài.