Chương 68: - Bạn Gái Cũ Của Ca Ca (1)

Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Hồng trang mười dặm.


Chiêng trống vang trời.


Đầu ngón tay gác trên đầu gối khẽ động.


Lâm Lang mở bừng mắt, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi.


Oh, thành tân nương tử?


Nàng duỗi tay vén lên khăn voan tơ lụa trước mắt, cỗ kiệu loạng choạng, màn che rũ xuống kia cũng lung lay, một bóng người lập tức ánh vào mi mắt.


Tân lang áo đỏ tóc đen, phong hoa tuyệt đại.


Lâm Lang an tâm.


Làm một con chó háo sắc, dung mạo của mục tiêu nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng tới phát huy của nàng.


Nếu càng xinh đẹp, ừm, phải càng ngược tới chết.


Suy cho cùng, tỷ đây thích nhất chính là lạt thủ hồi hoa (tự tay ngắt hoa).


Nàng nghĩ, rồi lại có chút phiền muộn, mỹ nhân như thế, nhưng không thể cùng chơi với bạn mình, thật là quá tiếc! Lần này nàng thật không khéo, khi trở về thì đối phương vẫn còn đang làm nhiệm vụ, Lâm Lang chỉ đành khóc thút thít trêu đùa tiểu Môi Cầu của nàng, còn hùng tâm tráng trí đặt ra mục tiêu một tháng giảm cân cho nó, tra tấn bé mèo mập mạp kia đến mức sống không bằng chết.


Nhận lấy ánh mắt ai oán của bé mèo nào đó, Lâm Lang liền vui vui vẻ vẻ đi nhận nhiệm vụ.


Ai da, cốt truyện lần này thú vị quá nha.


Chúc gia có Vô Ương, dung mạo tựa như hoa.


Nếu lấy được trái tim người ấy, ba đời nguyện làm người thế tục.


Chúc gia vẫn luôn nắm giữ Vô Song thành, lúc 18 tuổi Chúc Vô Ương tiếp nhận vị trí thành chủ, một ánh nhìn thoáng qua khi thiếu niên cưỡi ngựa dạo phố, cũng đủ làm hắn trở thành tình lang trong mộng của thiếu nữ toàn thành.


Bài đồng dao này cũng dần dần truyền xa.


Chúc thành chủ phong hoa vô sông, bây giờ hắn đã lấy được thê tử xinh đẹp, không biết khiến bao nhiêu thiếu nữ khóc lóc.


Dọc đường đi Lâm Lang đều thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở của thiếu nữ, cũng có người chửi ầm lên mắng nàng.


Ohh, biển dấm ngập trời này, là muốn đuối chết nàng sao?


Nếu những nữ hài tử này biết, Chúc thành chủ khuynh quốc khuynh thành của các người cưới người ta về, là vì làm tế phẩm cho muội muội của hắn, thì không biết sẽ có suy nghĩ gì đây?


Chúc Vô Ương có một vị muội muội ruột, Chúc Cẩm Sắt, từ nhỏ bệnh tật quấn thân, dưỡng thành tính tình kiều kiều khiếp khiếp. Cha mẹ Chúc gia qua đời từ rất sớm, may mắn huynh trưởng thông minh từ nhỏ, tự dựa vào sức mình chống lại mọi sự hoài nghi, khiến muội muội có thể vô tư hồn nhiên khôn lớn.


Nhưng thân thể của Chúc Cẩm Sắt cứ kém đi từng ngày, mắt thấy không sống qua nổi độ tuổi 18.


Thì có một vị đạo sĩ áo tím tìm đến cửa, nói rằng trái tim của người cùng huyết thống sẽ chữa được căn bệnh này của tiểu thư.


Chúc Cẩm Sắt tất nhiên không muốn ca ca ruột của mình vì mình mà bỏ mạng.


Sau đó, hai người nghĩ ra được một biện pháp.


Cưới một tân nương tử vào cửa, đợi nàng hoài thai rồi mười tháng sau sinh nở, sau đó dùng trái tim của đứa trẻ kia tục mệnh cho nàng ta.


Chúc gia thả ra tin tức Thành chủ muốn cưới thê, không bao lâu sau vô số bà mối chen chúc tới cửa.


Trong đó cũng có tiểu thư Chân gia, Chân Lâm Lang


Chân gia chỉ có một nữ, yêu thương như trân bảo.


Tiểu thư thiên tư quốc sắc, tựa như phi tử của thần tiên, Chân gia nhị lão lo lắng dung mạo nàng quá bắt mắt, sợ sẽ trêu chọc ác nhân tranh đoạt, nên vẫn dưỡng nàng ở chốn khuê phòng, chỉ đợi sau khi trưởng thành, lại tìm một lang quân như ý cho nàng, từ đây cả đời bình an trôi chảy.


Nhưng nhị lão vạn lần không nghĩ tới, bọn họ ngàn phòng vạn phòng, lại tự tay đưa nữ nhi mà mình yêu thương nhất vào trong miệng hổ, sinh con xong còn chưa kịp ôm thì đã bị phu quân đoạt đi, đưa cho muội muội của hắn tục mệnh.


Chân Lâm Lang vô tình biết được chân tướng, ngất xỉu tại chỗ, mãi không tỉnh lại.


Chậc, thật cặn mà.


Làm loại chuyện trái với lương tâm như thế, không sợ bị trời đánh sao?


Có điều, từ trước đến nay ông trời luôn luôn đui mù.


Lâm Lang bước xuống cỗ kiệu, nắm một đầu khác của lụa đỏ, đi theo phu quân tân nhiệm của nàng bước vào cửa lớn Chúc gia. Ở chốn thâm môn đại viện tráng lệ huy hoàng này, đã từng vùi đi sự chờ đợi của tiểu thư Chân gia về một tình yêu tốt đẹp.


Đêm tân hôn, nhất kiến chung tình.


Nàng ấy ngây thơ cho rằng, hai người có thể nắm tay đi hết quãng đời còn lại, đầu bạc không rời.


Nhưng ai có thể nghĩ đến, người luôn dịu dàng bên cạnh mình ấy, lại không hề nương tay dùng con của chính mình làm huyết dẫn.


"Ta nghe thấy rồi nha." Nàng nói khẽ, như làn sóng chợt lướt qua, nhanh chóng, sạch sẽ.


Tiếng của oan hồn đòi mạng.


Tới rồi.


Chúc Vô Ương hơi khựng bước chân.


Tay nàng hệt như ngọc sứ, nắm lấy màn lụa đỏ kia lại càng thêm trắng muốt.


"Nhất bái thiên địa."


"Nhị bái cao đường."


"Phu thê giao bái."


Dưới sự hướng dẫn của ti nghi, hai người đứng đối diện nhau mà bái.


Nàng nhẹ nhàng khom lưng, từ từ hành lễ.


Chúc Vô Ương mơ hồ nhìn thấy, dưới lớp khăn voan đỏ tươi, thê tử mới cưới của hắn hơi cong cong khoé miệng.


Môi đỏ no đủ, xuân sắc vô biên.


Không nghĩ tới lại là một mỹ nhân.


Hắn nghĩ thế.


"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng."


Tân nương được hỉ nương dắt vào phòng, tân lang ở bên ngoài chiêu đãi lai khách. Làm chủ nhân của một thành, hắn làm người xưa nay thanh lãnh uy nghiêm, cũng rất ít người dám trêu chọc hắn, sau khi uống vài chén rượu mạnh vào bụng, hắn đã được người khác ' ân chuẩn ' về phòng.


Dù sao đời người có bốn chuyện vui, mà động phòng hoa chúc lại là chuyện vui lớn nhất.


-


Tân nương an tĩnh ngồi bên mép giường.


Tơ lụa đỏ thắm dưới khăn voan hơi lay động, hiện lên vẻ đẹp nhẹ nhàng lả lướt.


Chúc Vô Ương lấy kim bàn như ý, đang muốn xốc lên.


"Đợi chút."


Giọng nói của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, khiến người khác nghe thôi cũng thấy tâm sinh hoan hỉ.


Chúc Vô Ương nhìn khăn voan đang đong đưa của nàng.


"Phu quân, trước khi ta và chàng gặp nhau, chàng có thể đáp ứng một thỉnh cầu nhỏ của thiếp thân được không?"


Hắn hơi chau mày.


Cuối cùng vẫn nói, "Nói đi."


"Phu quân trước ngồi."


Hắn hơi khựng một chút, nghe theo ngồi xuống mép giường cách nàng một khoảng..


Tính cảnh giác của phu quân cũng cao lắm nha.


Lâm Lang hơi mỉm cười.


"Chúng ta chơi một trò chơi đi, thử đoán xem đối phương là loại người gì."


"Nếu thiếp thân đoán trúng, phu quân phải đáp ứng một nguyện vọng của thiếp thân. Thiếp thân muốn ánh trăng, thì chàng không thể đưa ánh sáng đom đóm tới dỗ dành."


Chúc Vô Ương nhướng mày, "Vậy nếu nàng thua thì sao? Chẳng lẽ......"


"Thiếp thân, mặc cho phu quân xử trí."


"Tuyệt không phản kháng."


Nàng khẽ uốn đầu lưỡi, lời nói phát ra mang theo từng tia dụ hoặc.


Chúc Vô Ương thế nhưng cảm thấy trái tim mình có hơi tê dại.


"Được."


Hắn đồng ý.


Chỉ là trò chơi mà thôi, còn có thể thua đến đâu được cơ chứ?


"Như vậy, thiếp thân xin bắt đầu trước."


Cũng không nên thua quá khó coi nga.


Lâm Lang vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang đặt ở đầu gối của nam nhân.


Đối phương tựa hồ kinh ngạc một chút, lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặc cho ngón tay của nàng va chạm.


Hắn rũ mắt.


"Mạch đập của phu quân trầm ổn có lực, lòng bàn tay có vết chai, chứng tỏ tập võ nhiều năm, giết địch vô số."


Hắn cười nhạo một tiếng, "Những việc này nàng ra bên ngoài hỏi thăm một chút, ai mà không biết?"


Lâm Lang trầm mặc một lát, lại nói --


"Đau không?"


"Cái gì?"


Hắn cho rằng bản thân nghe lầm.


"Ở chỗ này có ba vết sẹo đâm sâu tận vào xương, nếu như lại sâu một tấc, tay của phu quân sẽ phế đi ngay, người nọ thật đúng là nhẫn tâm mà."


Ngón tay mịn màng của nàng dịu dàng chạm qua miệng vết thương dữ tợn.


"Sau này nếu có đau, phu quân cũng không nên cố nén, ta đã là thê của chàng, thì sẽ cùng chàng gánh chịu khổ đau, sinh tử không bỏ."


Chúc Vô Ương theo bản năng muốn rụt tay mình về.


Nề hà lực độ giãy dụa của hắn quá nhẹ, Lâm Lang cơ hồ không tốn chút sức nào đã bắt lại cánh tay kia, một tay khác từ cánh tay hắn thâm nhập lên trên, vịn vào bờ vai của hắn, cười nói, "Bả vai của phu quân dày rộng rắn rỏi, định là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa."


Chúc Vô Ương mím môi.


Hắn không phải.


Hắn là một con người máu lạnh, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn.


Ngón tay của đối phương nhẹ nhàng di chuyển, chạm đến trán hắn, rồi tới đôi mắt, cái mũi.


"Phu quân Thiên Đình no đủ, phúc trạch thâm hậu."


"Phu quân mày kiếm mắt sáng, trầm tĩnh như thần."


"Phu quân......"


Khi đầu ngón tay của nàng đặt giữa môi nam nhân, lại cứng họng thất thanh.


Như là thẹn thùng rụt đầu xuống.


Hình như hoảng loạn vô cùng.


Hắn đột nhiên dâng lên một loại tâm tư trêu đùa.


"Tại sao không nói tiếp?"


Khi hắn nói chuyện, môi cũng động theo, như thể đang hôn vào tay nàng.


Này có được xem là phản liêu không?


Lâm Lang mỉm cười, "Thiếp thân đoán xong rồi, bây giờ đến lượt phu quân."


Nàng nhẹ nhàng kéo lại bàn tay nam nhân, thò vào khăn voan bắt đầu dò xét.


Chúc Vô Ương chạm được một khuôn mặt tinh tế như phấn.


Ấm áp, mềm mại, trơn bóng.


Tức khắc, trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ diệu.


Trước khi gặp Lâm Lang, đôi tay này của hắn chỉ chạm qua khuôn mặt của muội muội.


Muội muội bệnh tật quấn thân, sắc mặt thường xuyên tái nhợt vô huyết, không có bao nhiêu độ ấm, tựa như một khối băng vậy.


Nhưng nàng không giống.


Thật tươi sống.


Ngón tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của nàng, hắn dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của người này.


Mi như liễu xanh, mũi cao mắt ngọc.


Không biết là tâm tư gì, ngón tay của Chúc Vô Ương lại dừng ở cánh môi đỏ của đối phương.


"Phu quân?"


Có lẽ là thời gian dừng lại quá dài, nàng kinh ngạc hỏi một tiếng.


Môi đỏ cứ khép lại mở, phả ra một làn khí nóng.


Ánh mắt của Chúc Vô Ương hơi tối lại.


Lâm Lang chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.


Khăn voan trượt xuống.


Ánh nến lay động, nam tử mặt mày anh khí, một đôi mắt phượng liễm diễm rực rỡ, dễ dàng đảo điên tâm trí người khác sa vào sắc đẹp của hắn.


Nhưng vị Vô Song thành chủ phong hoa tuyệt đại này, giờ phút này đang thất thần.


Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa.


"Phu quân, thiếp thân có lễ."


Nàng mỉm cười doanh doanh, sóng nước trong mắt lưu chuyển, ẩn ẩn đưa tình.


Từ đây, khó lòng thốt lên hai chữ tuyệt sắc.


"Phanh phanh phanh --"


Nhưng từng tiếng đập cửa dữ dội đã phá tan bầu không khí kiều diễm của hai người.


Chúc Vô Ương rũ mắt, cả người lạnh băng, hơi thở càng nặng, "Tiến vào."


Người tới là nha hoàn bên người Nhị tiểu thư Chúc gia, Ngọc Tước.


"Chủ tử, tiểu thư phát bệnh! Ngài mau đi xem một chút đi!"


Tiểu nha đầu một bộ muốn oà khóc, trông vô cùng nôn nóng.


Chúc Vô Ương lập tức đứng lên, ngay cả áo choàng cũng không lấy, trực tiếp đi ra ngoài.


Tiểu nha đầu đứng phía sau hắn trộm quay mặt lại, lộ ra một nụ cười khiêu khích với Lâm Lang.


Ái chà, đứa tiểu lâu la này cũng có chút giương nanh múa vuốt nha.


Là chó cậy thế chủ sao?


Xem ra vị muội phu ốm yếu bệnh tật này, cũng không phải dạng vừa rồi.


Ý cười trong mắt Lâm Lang càng sâu.


Đấu với người khác, vui sướng lắm nha.


Khi nam nhân chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, thì đột nhiên xoay người.


Thứ hắn nhìn thấy là sự thâm tình quyến luyến trong mắt nàng.


Hắn sửng sốt.


Đối phương cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì không ngờ hắn sẽ quay đầu lại.


Cảm xúc trong mắt cũng chưa kịp che giấu, trông có chút chật vật.


"Nàng, nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi. Ta đi thăm Cẩm Sắt xong sẽ quay về." Giọng nói của hắn vẫn cứ lạnh băng, nhưng Lâm Lang nghe ra vài phần hương vị an ủi.


Vì thế, khuôn mặt tuyệt sắc trước mắt hắn đột nhiên nở nụ cười.


Như sơn hoa rực rỡ, kiều diễm mà mê người.


Nam nhân ơi nam nhân, tên của ngươi gọi là mềm lòng.


Đến lúc đó, cũng đừng trách ta xuống tay quá tàn nhẫn nha.



Nghe tên thế giới cái tui hết hồn =))