Chương 14: Chương 14: Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần.

Bản Chất Của Đ.ĩ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“alo, con của mẹ, sống thế nào rồi? hôm nay mẹ qua thăm con nè, mới tới Sài Gòn lúc 5 giờ sáng”
Nghe hết giọng nói quen thuộc trong điện thoại, đầu óc tôi rối bời.
“khốn nạn không thể khốn nạn hơn được”- tôi gào lên “Sam...dậy mau, dậy mau!”
Trong phòng ngủ , nữ hoàng nội y với trang phục cực kỳ thoáng mát vẫn say mèm.
Thời gian từ Gò Vấp sang bên quận 1 khoảng 40 phút nếu giao thông đông đúc.
Tôi lập tức bỏ xuống nhà dẹp hết đồ đạc của mấy nữ quái đang phơi nhét hết vào tủ đồ của Linh DJ
“lần sau cho chừa cái tật ở dơ” - tôi cười thầm.
Tiếp đến thu gom toàn bộ bia rượu, vỏ bia rượu các loại chất đống sau nhà kho.
Kéo tấm thảm cũ che đậy kĩ càng, rồi đóng kín mít cửa sau.
Khi đi ngang qua phòng khách , ngửi thấy vẫn còn phảng phất mùi rượu.
Tôi la thầm “mẹ và bà cô nhà mình mũi thính hơn tai, không thể sơ xuất được”
Thế là tôi lại hì hục lau nhà thêm 2 lần nữa , còn xịt nước hoa thơm phức.
Liếc nhìn đồng hồ, đã trôi qua hơn 30 phút, tức là mẹ và cô có thể đến bất cứ lúc nào.
Tôi lật đật chạy lên lầu khoá cửa phòng Thắm.
Tiếp theo sang bên phòng Linh và Sam, trùm kín chăn nguỵ trang cho bà hoàng, còn cắm thêm 2 cái gối ôm to tướng , nhìn vào giống hệt 1 ngôi mộ.
“này bà chị, lát nữa có tỉnh dậy thì nằm im không được lên tiếng đấy” – tôi la lớn.
Sau đó khoá luôn cửa.
Phải công nhận những sự việc sáng ngày hôm nay hành tôi mệt đứ đừ.
Bụng đói meo chưa kịp ăn uống gì , tôi hồi hộp dạo 1 vòng quanh nhà, tìm xem còn sơ hở nào nữa không.
Đúng 11 giờ 30 phút, chuông cổng reo.
Mẹ và cô niềm nở ôm lấy tôi hỏi han đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn mang nào là quà cáp bánh trái sang biếu “cô chủ Thắm”.
Tiếp đãi người lớn nhiệt tình, trống ngực tôi đánh hơn trống làng.
“chà, nhà đẹp quá, vậy mà giá lại rẻ, cái chị Thắm đó công nhận tốt ghê”-mẹ tấm tắc khen.
Tôi mát lòng mát dạ đáp “chị bán shop trên đường 3/2 ít khi về nhà, nhưng mà mỗi khi về đều mua đồ ăn , nói chuyện thông minh vui tính lắm mẹ ạ”
Mẹ và cô tôi nói cười vui vẻ, tiếp đến chuyển sang tham quan nhà ở.
“ở đây còn ai thuê nữa không con?”
“à...còn 1 anh lớn hơn con mấy tuổi, đi làm cả ngày”
“chỉ có 2 người thôi à?”
“à, còn 1 chị nữa cũng đi đi về về”
“thế cũng được, còn an ninh khu này thì sao hả con?”
“tốt lắm mẹ , con ở đây thoải mái nhất”
Tôi cười nói dẫn người lớn dạo qua loa trong nhà.
“ủa? cục cưng của mẹ, phòng của con đâu?”-mẹ tôi bỗng hỏi 1 câu sét đánh.
Thôi bỏ bố rồi! mãi dọn dẹp tôi quên khuấy đi mất điều cơ bản.
Chẳng lẽ lại dắt mẹ vào phòng cô chủ?
“phòng con ấy à?” – tôi bèn đưa mẹ và cô Như vào phòng ngủ dành cho khách.
Cả nhà có 3 phòng ngủ tất cả.
“sao trống vắng quá vậy? sách vở con đâu?” –mẹ và cô tôi đồng thanh hỏi.
Căn phòng dành cho khách ít khi sử dụng, nệm giường chăn màn còn mới nguyên.
Ngoài ra chẳng còn đồ đạc gì khác.
“quần áo của con đâu?” – cô Như hỏi thêm.
Ôi! cái đầu của tôi! suy nghĩ nát óc cũng không biết phải giải thích thế nào
Thế là tôi đành ỡm ờ đáp “ôi dào , đại học rồi , đâu cần viết lách, vở sách tinh tươm như thời phổ thông nữa hả mẹ, quan trọng là nghe và hiểu bài. Chúng con chỉ nhanh tay ghi những ý chính thầy gạch chân trên bảng thôi, ngoài ra cũng sử dụng máy ghi âm để về nhà nghe lại lần nữa. học trên trường máy tính quan trọng lắm, con mượn máy chị Thắm sử dụng , bỏ luôn sách vở trong phòng chị rồi”- công nhận tôi bịa chuyện nhanh.
Mẹ tôi gật đầu lia lịa “đúng rồi , trời đất, thời nay chúng nó học chóng mặt , nhưng mà lần sau con ko được tự tiện vô phòng người ta còn dám bỏ đồ trong đó, rủi mà mất cái gì là mệt lắm nghe chưa. Máy tính xài cũng ko có phá đó, ráng đợi cuối năm nay ba mẹ mua máy tính cho không cần mượn nữa.”
“vâng ạ” – tôi dạ ran-“phòng chị Thắm cũng trống hơ trống hoác à, để hết bên shop hàng rồi”
“thế còn quần áo, không phải bỏ luôn trong phòng cô chủ chớ “ – cô Như đùa 1 câu khiến tôi dựng tóc gáy.
“làm gì có chuyện đó” – giật nẩy mình tôi vội la lên – “đồ đạc chưa kịp sắm sửa, có mấy bộ con đem phơi rồi, à mà mẹ với cô lên lầu đi, trên đó đẹp lắm”
Trả lời qua loa rồi đẩy người lớn lên lầu , tôi thở phào nhẹ nhõm.
“con ở đây có thấy buồn không?” – cô Như đột nhiên hỏi.
“không, buồn gì đâu ạ, như thế mới dễ học hành”
Miệng đáp như máy nhưng trong đầu lại nghĩ “làm công sai ấy bà quỷ mệt bỏ mẹ ra”
Mẹ gật đầu “học được là tốt rồi, mấy người kia ít khi ở chắc cũng do bận làm ăn, ở với mấy người đó mẹ cũng an tâm”
“dạ dạ đúng rồi, cái anh kia làm công sở , buôn bán với nước ngoài gì đó”
Chúng tôi dừng chân trên hành lang lầu 2.
“cha , lan can rộng rãi mát mẻ ghê” – cô Như cảm thán –“đúng là thời buổi hiện đại, thời của chị em mình ở nhà như cái ổ chuột”
“thằng này gặp may tìm được cái nhà này đấy, chứ không cũng chui rúc nhà trọ chật hẹp thôi”
Người lớn mải mê trò chuyện bên ngoài lan can, tôi đứng mấp mé trong nhà.
Giật mình phát giác cái giá sách đựng album còn nằm nguyên ở đó.
Ban nãy đi lên trúng vào góc khuất, người tôi lại vừa hay che chắn kệ sách nên mẹ và cô không nhìn thấy.
Cảm ơn trời đất! tôi lượm tường quyển một nhét thẳng vào bình gốm ở góc nhà.
vừa hay lúc này nghe loáng thoáng có tiếng động phát ra từ phòng Sami.
“ôi mẹ kiếp” , cả người đầm đìa mồ hôi. Tôi sốt sắng nói:
“mẹ ơi, cô Như ơi, con đói rồi , mình ra ngoài tìm cái gì ăn thôi”
“ hả? không nấu cơm ở nhà à?”
“hôm nay con dậy trễ quên béng mất, mình đi thôi , ra đầu ngõ là có ngay ấy mà”
Tôi cố tình hắng giọng to hơn để át đi tiếng động trong phòng.
“đầu ngõ có món gì?”
“thì cơm gà , cơm sườn , phở , hủ tiếu các loại , bít tết...”

Trước những lời quảng cáo hấp dẫn, mẹ và cô Như lập tức đồng ý.
Hai người rôm rả nói chuyện bước xuống cầu thang, tôi chạy ngay đến cửa phòng Sami mở khoá.
“không được noí gì hết , im lặng!” cửa vừa mở ra tôi bịt ngay lấy miệng chị ta.
“um.. um..” Sami trợn mắt vung vẫy.
Tôi vội đóng sập cửa lại.
“làm cái gì đấy? bộ muốn lên giường giờ này à?” Sam chỉ thiếu điều hét toáng lên.
“chị điên à?đừng có la nữa được không?mẹ em đang ở dưới nhà”
“sao?mẹ em đến á? Để đó chị tiếp cho”
“ấy không không, ở đây giùm em đi ”
Bây giờ tôi mới để ý Sami chỉ mặc mỗi đồ lót khi ngủ, 1 bộ màu đỏ ren hoa khá quyến rũ.
Với thân thể này mà gặp mẹ tôi chắc chắn bà sẽ lôi đầu tôi về Đà Lạt.
“bây giờ em sẽ dẫn mẹ và bà cô đi ăn trưa, chị chịu khó nằm im đợi em ra khỏi cổng, khi nào về em sẽ gọi điện báo trước, được không?”
“ô, ăn trưa à? Tớ đang đói đây” – mỗi khi muốn xin xỏ nhờ vả tôi cái gì, chị ta thường xưng “ tớ ”.
“được rồi, em sẽ mua về ”
“hô hô, cảm ơn ấy nhé”-Sami cười thoả mãn.
“mà chị còn nợ em đấy”
“nợ gì?nợ tình à?lại đây tớ trả cho”
Tôi đến phát điên vì bà chúa siêu bựa này.
“tình với cảm mẹ gì!” tôi mắng “ tối hôm qua bà ói 1 nhà, sáng nay biết ai dọn không hả”
Dứt lời , tôi đóng sập cửa , miệng vẫn lầm rầm chửi rủa.
Vậy là che giấu thành công Sami.
Trong lòng tôi như cất được 1 gánh nặng.
Chỉ là chuyện đời nhiều éo le, người tính không bằng trời tính.
Vừa bước xuống cầu thang tôi đã nghe mẹ và cô Như gọi lại
“sao thế ạ?” – dường như có chuyện gì đó không ổn.
“con ở đây có thật là tốt không?” – mẹ lo lắng.
“tốt chứ! chuyện gì hả mẹ?”
Mẹ tôi thở dài “ con ở đây, sống chung với cả con gái nữa, nhớ là phải giữ ý giữ tứ không có được...tùm bậy tùm bạ lung ta lung tung đâu đấy”
“hả? rốt cuộc là chuyện gì?”
Tim tôi đập muốn văng ra ngoài.
Cô Như nói “ở trong toilet kia kìa, con sống với mấy chị phải ý tứ đó, cấm suy nghĩ bậy bạ nghe chưa?người ta có nói gì con cũng không được làm ẩu ”
Càng nghe tôi càng hồ đồ, dường như mẹ và cô đã đoán được mối quan hệ của tôi và chủ nhà, còn có ý muốn ngăn cản tôi.
“toilet ư?thôi rồi!” mở cửa nhà vệ sinh, tôi mém xỉu.

Bên trên giá treo đồ, toòng teng mấy bộ nôi y siêu sexy, cái thì mỏng dính , cái thì chỉ nhỏ bằng sợi dây, ngoài ra còn 1 cái áo ngủ liền bộ với quần tất lưới trong như cánh ve. Đích thị là tác phẩm của bộ đôi Linh-Sam.
Ban sáng dọn nhà tôi lại quên mất chi tiết nhà vệ sinh.
Sự việc cũng không có gì to tát, nhưng tôi đồ rằng bằng linh cảm, mẹ và cô Như cảm thấy có chuyện khác thường.
Bây giờ tôi chỉ muốn lên lầu quẳng chị ta xuống sân cho hả dạ.
Bất giác khuôn mặt tôi đỏ ửng.
Cô Như cười “trời đất, con gái gì vô ý vô tứ, lần sau con cứ mạnh dạn góp ý cho người ta biết nghe ”-cô nói rồi xoa đầu tôi.
“thôi, trưa rồi, mình đi ăn đi”-mẹ tôi giục.
Chúng tôi lục tục ra khỏi nhà đóng kín cổng.
Liếc mắt nhìn lên lầu, tôi thấy bóng ai mặc đồ đỏ đứng lấp ló nơi cửa sổ.
“Sami ơi là Sami...còn phải chịu đựng bao lâu nữa đây???”
Chuyện đen đủi ngày hôm đó chưa chấm dứt, ăn trưa xong chúng tôi quay trở lại nhà.
Vừa hay đụng đầu Nhi Cây Trâm ngay trước cổng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quỷ cái trong bộ váy maxi màu xanh thiên thanh là tôi chỉ muốn đâm đầu vào cột điện.
Trông Nhi ngây thơ đến...tội nghiệp.
“ủa?em vừa đi đâu về thế?2 cô đây là..?” –mỗi khi có người lạ bên cạnh, giọng chị ta ngọt như mía lùi.
“chào cháu, cháu tên là Thắm phải không?”-mẹ tôi niềm nở.
“không ạ, cháu tên là Nhi, sinh viên khoá trên của em đây, chắc cô là mẹ của em?”
“đúng rồi, trời đất! sao con không nói với mẹ là con ở với 1 chị cùng trường, mẹ lại tưởng là chị nào đã đi làm rồi” – giọng mẹ nửa đùa nửa trách.
cô tôi hùa vào “xinh thế này, đúng là sinh viên ngoại thương có khác”
“đâu có ạ, chị Thắm chủ nhà mới gọi là đẹp”
Nói xong Nhi liếc tôi đầy thâm ý.
tôi nghĩ thầm “thì chị ta đi làm rồi đấy thôi, làm đĩ!”
trong đầu tôi đang căng thẳng, cố nghĩ xem Nhi Cây Trâm sẽ tìm cách hãm hại tôi bằng cách nào. Chắc chắn chị ta sẽ làm bộ vô tình tiết lộ điều gì đó, về bí mật giữa tôi và Thắm chẳng hạn.
nhìn cái mặt thơ ngây của chị tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nhất là khi Nhi nói cười vui vẻ với người lớn.-“đồ cáo già thâm độc”-tôi mắng.
Ngược lại mong muốn của tôi , Mẹ và cô Như thích “cáo già” ra mặt.
Ngồi trong nhà uống nước, mẹ tôi luôn miệng gửi gắm “nhờ cháu bảo ban thằng này hộ cô nhé, nó là nó lười biếng lắm, rãnh rỗi phiền cháu giảng bài cho nó, nếu nó có chỗ nào không ngoan, cháu cứ đánh nó thẳng tay” – dứt lời liền vỗ vai tôi 1 cái thật kêu.
“vâng ạ, cháu sẽ cố gắng bảo ban em học cho tốt, chỉ là tính tình nó hơi rụt rè, mà vào đại học là phải tham gia các hoạt động trường nhiều , quan hệ tốt với các giảng viên thì tiếp thu bài mới có hiệu quả”
“nghe thấy gì chưa ông?” mẹ tôi nói rồi đánh cho tôi thêm phát nữa.
“ái ui , con rụt rè lúc nào?” ráng nhịn đau , tôi rủa thầm Nhi Cây Trâm “phải rồi, đồ quỷ cái, quan hệ với giảng viên quá tốt đi ấy chứ, đêm nào không dắt nhau vào khách sạn”.
Tôi lườm Nhi thì thầm trong miệng “sắp cưới giảng viên luôn đấy”.
“con trai gì mà thụ động quá vậy?phải hoạt động nhiều lên cho khoẻ chớ”-cô Như lại biểu diễn cái màn xoa đầu quen thuộc.
Mẹ và cô , 1 người hở ra là đánh, 1 người chuyên gia xoa đầu.
Ngoài tôi ra chắc chẳng đứa nào chịu nổi 2 món cực hình này.
Nhi Cây Trâm bật cười duyên “cô à, em nó hơi nhút nhát , nhưng mà được cái ngoan ngoãn bảo gì làm nấy , trong nhà ai cũng thương, cô cứ để đó cho con, con sẽ giúp đỡ em”
“trời ơi cháu tốt quá, dễ thương thật đó” – mẹ và cô Như đồng thanh thốt lên.
Tôi chỉ muốn nôn ra bàn, đành gắng gượng nhổm dậy:
“mẹ với cô ngồi nói chuyện với chị Nhi, con vào phòng chút”-tôi kiếm cớ chuồn thẳng xuống bếp, lén lút mang hộp cơm lên cho Sami.
Bà chị đại ngủ dậy, đói rã họng nằm lè lưỡi trên giường.(đoạn này miêu tả giống chó quá)
“má, mày làm gì lâu thế?”-Sami thấy tôi liền ngỏng đầu dậy.
“như thế là nhanh lắm rồi, chị có ăn không?”
“có có, đưa đây mau lên”
Sami nhai nuốt ngấu nghiến, ăn đến trợn cả mắt. còn ngon miệng hơn Ngọc Dao Lam lúc ở Đà Lạt.
“mẹ có nghi ngờ gì không Bốn Mắt?”- bất thần, Sami hỏi 1 câu khiến tôi nổi khùng.
“chị nhắc tui mới nhớ” – tôi nghiến răng –“đồ lót 2 hôm liền tổ chức múa thoát y chị quăng cả vào toilet, ăn ở gì dơ khiếp, mẹ và cô suýt nữa giết tui đấy”
“mắc mớ gì tới tớ. ô hay, là con Linh đấy, để đấy tối về tớ phạt nó”
Bà chúa bựa cố làm ra vẻ ngây thơ , nhưng trông còn đểu hơn Nhi Cây Trâm gấp vạn lần.
“tui còn lạ gì miệng chị, thôi ăn lẹ rồi tự dọn đi nhá” – tôi đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.
Sami cười như hoa nở mùa xuân.
Chị ta có 2 điều không thể thiếu trong cuộc sống: đó là tình dục và ẩm thực.
Cuối cùng sau 2 tiếng trò chuyện không mệt mỏi, mẹ và cô Như cũng ra về.
“khi nào rãnh qua nhà cô Như chơi, mẹ ở bên nhà cô cuối tuần mới về ”
“dạ, ít bữa nữa con qua”
“chào con nghe Nhi, khi nào rãnh cũng qua Gò Vấp chơi đi, con cô trăm sự nhờ con hết” – mẹ tôi có vẻ quyến luyến Nhi Cây Trâm.
“cô cứ yên tâm, em nó ở đây tốt lắm, xung quanh đây toàn người học giỏi hà”
“vậy cô cho nó ở đây là đúng rồi, thôi 2 đứa vô nhà đi”
“vâng, con chào hai cô”
Nhi Cây Trâm cười tít cả mắt, lời nói ngọt hơn đường phèn.
Phải công nhận nhờ Nhi Cây Trâm mà mẹ tôi hoàn toàn có thiện cảm với nhà Thắm.
“này, bây giờ mới biết em có mẹ vui tính vậy đó”-chị ta quay sang tươi cười với tôi-“mẹ em đã dặn chị rồi, từ giờ đừng hòng thoát khỏi tay chị nghe chưa”
“ơ hay, chuyện của em em tự lo được”
“xí, rồi ít bữa nữa cũng phải cuống cuồng nhờ vả người ta cho xem”
“ồ hay nhỉ?em tưởng chị ghét em lắm cơ mà”-tôi nhìn chị ta săm soi.
Cuối cùng Nhi Cây Trâm cũng lật mặt nạ:
“haha, tất nhiên rồi, thấy cái mặt mày là tao muốn điên, chẳng qua là thương chị Thắm nên mới giúp mày nói dối mẹ thôi”
“vậy là em phải cảm ơn chị mới đúng, cảm ơn chị ạ!”
“cũng biết học cách làm bộ thản nhiên rồi đó”
“học từ chị hết còn gì”
“rồi sau này mày nói dối cả nhà, nói dối chị Thắm dễ như bỡn” – Nhi bật cười.
Chúng tôi đưa mắt lườm nhau.
Lát sau tôi nói “em không phải cáo già hay rắn độc gì đó như chị đâu”
“buồn cười nhỉ?để rồi xem, mai mốt cũng có ngày chị Thắm đuổi mày ra khỏi cửa ”
Chị ta nói bằng 1 giọng chắc nịch, bất giác khiến tôi chột dạ.
“ý chị là gì đấy?”
“là cuốn gói khỏi đây, không còn trong cái gia đình này nữa”
“nếu có ngày đó thì cũng là do có rắn cắn trộm, chứ tôi không bao giờ làm chuyện gì có lỗi đâu.”
“rắn cắn trộm” ở đây ám chỉ Nhi Cây Trâm.
Chúng tôi đấu khẩu với nhau suốt cả buổi chiều.
Khi Nhi ra về, cả tôi và chị ta đều mang tâm trạng bực tức.