Chương 35: 35: Tương Lai Vô Định

Bắc Thành Có Tuyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Chu Di yên lặng một thoáng rồi đột nhiên giơ điện thoại lên, "Vậy bây giờ chúng ta chụp một tấm đi, coi như không uổng công đến đây."
Đàm Yến Tây sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ được cô sẽ xử lý như vậy.

Anh cười một tiếng, không bảo được mà cũng không nói là không được.
Chu Di nói: "Anh không muốn thì thôi vậy."
Đàm Yến Tây bắt lấy cánh tay đang thu về của cô, "Chụp đi."
Chu Di chuyển sang camera trước, để hai người đều lọt vào khung ảnh, điều chỉnh góc độ.
Đàm Yến Tây còn lười động đậy, cũng chẳng có tinh thần phối hợp, cho đến lúc Chu Di nhắc nhở một câu "Nhìn vào máy ảnh nha" anh mới ngước mắt lên một chút.
Chu Di nhấn nút chụp bức đầu tiên.
Máy điện thoại này của cô là kiểu từ hai năm trước, nhãn hiệu này chụp ảnh ban đêm không tốt cho lắm, dù có ánh lửa chiếu lên mặt bọn họ những tầng sáng rực rỡ thì hiệu ứng ảnh chụp ra vẫn không được đẹp.
Cô không khỏi thấy tiếc nuối, "...!Không ổn lắm, hay là xóa đi."
Đàm Yến Tây cầm lấy điện thoại của cô, nhìn một chút, "Thế này mà không đẹp sao." Vừa nói anh vừa gửi tấm hình này vào Wechat của mình.
Nhiệt độ về đêm hạ xuống rất nhanh, nhưng có ngọn lửa trước mắt sưởi ấm làm cả người Chu Di đều nóng lên.
Đêm khuya núi thẳm, cảm giác như thời gian đã dừng không chuyển động, cho đến lúc không biết có sinh vật thủy sinh nào lướt nhanh qua mặt hồ, rạch ra một vòng rung động nhàn nhạt trên nước, ánh trăng vàng cũng vụn vỡ tan ra.
Có làn gió khô khốc thổi qua, thỉnh thoảng cũng có tiếng than trắng cháy nổ nhè nhẹ, làm cho đêm càng thêm yên tĩnh.
Sự ấm áp này làm cho người ta thấy lười biếng và uể oải, Chu Di dựa trên bả vai Đàm Yến Tây, động tác cầm nhánh cây bới lên đống củi đều dừng lại, cô không muốn nhúc nhích.
Lúc này Đàm Yến Tây đưa tay ra kéo lấy cánh tay cô, cúi đầu liếc nhìn cô nói: "Tống Mãn chuẩn bị thi vào trường nào?"
"Học viện mỹ thuật tốt nhất của thành phố chúng ta."
"Có ba viện, em đang nói đến cái nào?"
"Chỗ nào nhận thì con bé sẽ vào đó, còn được lựa chọn nữa sao?"
Đàm Yến Tây cười một tiếng.
Chu Di hỏi anh theo đề tài này, "Em còn không biết anh học trường Đại học nào."
"Trường tốt nhất của thành phố chúng ta." Đàm Yến Tây học theo cách nói của cô.
"Thật hả?" Đôi mắt Chu Di mở to thêm hai phần.
Đàm Yến Tây cười nói: "Nhìn anh giống người không học vấn không nghề nghiệp lắm à?"
Chu Di gật đầu rất thành thật, "Đúng là có một chút làm em phải thay đổi nhận thức." Cô còn phải xác nhận thêm một câu, "Là tự anh thi đỗ vào được à?"
"..."
Chu Di cười, "Trường đó cũng có hai viện, anh học viện nào?"
"Viện xã hội."
Chu Di nói: "Không giấu anh, thật ra em có chứng sùng bái những người có trình độ học vấn cao, hồi trước còn đặt trình độ học vấn trong tiêu chuẩn chọn bạn đời nữa."
"Phải vậy không? Bạn trai cũ của em học gì vậy?" Đàm Yến Tây nói giọng đùa giỡn.
Quy củ lúc ấy hai người lập ra, đã sớm mỗi người một câu phá vỡ rồi.
Chu Di cười nói: "...!Không khéo, là học viện tự nhiên."
Đàm Yến Tây hơi nhướng mày một chút.
Chu Di lại nói: "Chỉ là anh ta đi đường tắt, không biết trong nhà sắp xếp ra sao mà anh ta có hộ khẩu Macao."*
*(Editor: Mình đoán là hộ khẩu Macao thì được ưu tiên trong xét tuyển, như kiểu điểm ưu tiên khi thi Đại học bên mình.)
Đàm Yến Tây cười nói: "Em chia tay với anh ta, chắc không phải vì nguyên nhân này chứ?"
"Dĩ nhiên không phải." Chu Di nhìn anh một cái, "Anh muốn nghe à?"
"Đã nói đến đây, anh không nghe chẳng phải em sẽ nhịn đến khó chịu sao."
"Sẽ không đâu." Chu Di làm bộ muốn ngừng nói.
Đàm Yến Tây cười dụ dỗ cô: "Được được được, em nói đi."
Chu Di mới lên tiếng: "Lúc anh ta theo đuổi em, là sau khi mẹ em qua đời được ba tháng, cũng là thời gian sa sút nhất của em..."
Theo đuổi rồi tỏ tình, rồi đến cô chấp nhận, quá trình bình thường cũ rích, không có gì nhiều để nói.
Sau đó cô xuất ngoại đi trao đổi, dù yêu xa thì Đỗ Vũ Hành cũng kiên trì ở bên cô.

Khi đó cô cũng có kế hoạch, sau khi tốt nghiệp rồi công việc ổn định, thì kết hôn với anh ta cũng không phải không được.
Điều kiện gia đình của Đỗ Vũ Hành không kém --- nếu không cũng sẽ không ở mặt nào đó mà biết đến Đàm Yến Tây.

Bạn bè trong vòng của anh ta có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sinh viên, người mẫu, hot girl mạng, ngôi sao nhỏ tuyến 36.
Năm ấy cô ở Pháp, mấy người họ tụ tập tiệc cuối năm, Đỗ Vũ Hành uống rượu, ngủ cùng với một cô gái học viện vũ đạo đã theo đuổi anh ta rất lâu.
Giọng Chu Di bình thản: "Chuyện này là lúc tốt nghiệp có một buổi ra ngoài ăn cơm với bạn bè, có người lỡ miệng nói cho em biết.

Anh ta cũng xin lỗi, nói lúc đó là say đến mơ hồ, cũng chỉ có một lần đó chứ từ trước đến nay không hề ăn vụng, mà sau đó mỗi lần tiệc tùng anh ta cũng rất cảnh giác.


Dĩ nhiên là em giận chuyện anh ta phản bội, nhưng nhiều hơn là anh ta giấu em cả hơn một năm."
Câu nói rơi xuống, Đàm Yến Tây không lên tiếng đáp lại ngay.
Chu Di quay đầu nhìn anh một cái, cũng đúng lúc anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nhưng khi anh mở miệng lại là những lời mang ý chọc cười, "Có thể thấy là dùng trình độ học vấn để phán xét một người không đáng tin cậy lắm."
"Em cũng thấy như vậy.

Nhưng đi một bước tính một bước, dù anh không phải người tốt đẹp gì nhưng có thể tự mình thi đỗ vào trường tốt như vậy, điểm này em vẫn thấy rất ngưỡng mộ."
Tiếng cười của Đàm Yến Tây trầm trầm, "Vậy em có biết anh học MBA ở đâu không?"
Dĩ nhiên là Chu Di lắc đầu.
"Penn, trường Wharton."
(Wharton School of the University of Pennsylvania: trường có chương trình MBA - Thạc sỹ Quản trị kinh doanh danh tiếng bậc nhất Hoa Kỳ)
Chu Di chỉ thiếu nước viết chữ "wow" thật lớn lên mặt, sau đó xin xỏ được nhìn bằng tốt nghiệp của anh.
"Anh cũng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, đâu còn giữ."
"Không chịu, anh cũng phải cho em xem một tấm hình, như vậy mới công bằng."
Đàm Yến Tây cười một tiếng bất đắc dĩ, đành phải lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, vào xem vòng bạn bè của Vệ Thừa.
Kéo xuống thật lâu mới tới post ảnh nhóm kia, đưa cho cô.
Tổng cộng chín tấm hình, Đàm Yến Tây chỉ chiếm một tấm, còn là chụp chung với Vệ Thừa, nhìn khung cảnh là trong khuôn viên trường uPenn.

Anh là kiểu người mặc áo cử nhân cũng có thể toát ra vẻ cao quý, nhất là thần sắc anh trong bức hình này quá lạnh nhạt, cách màn hình cũng có thể cảm thấy khí chất trong trẻo lạnh lùng, trăng trên trời, tuyết núi cao, những ẩn dụ hoa mỹ này đều là dành cho anh.
Chu Di đang bận rộn gửi tấm hình này vào Wechat của mình, chợt nghe giọng nói thanh lãnh mà hơi trầm trầm của Đàm Yến Tây: "Di Di, anh có chuyện muốn nói với em."
Ngón tay của Chu Di dừng lại trong nháy mắt sắp ấn xuống nút gửi hình, bỗng nhiên nhớ tới, lần trước trước khi ngủ hình như Đàm Yến Tây còn có lời muốn nói, nhưng vì cô đã quá kiệt sức mà ngủ mất tiêu nên chưa tiếp tục được.
Cô tỉnh tảo trong khoảnh khắc.
Đàm Yến Tây tỏ ra nghiêm trọng như vậy, lại còn tìm tình huống chỉ có hai người.

Điều anh muốn nói, sẽ là gì đây?

Cô hoang đường mà nghĩ, hoàn cảnh bố trí này cũng hợp nếu anh muốn cầu hôn.
Nhưng cô so với bất kỳ ai khác đều biết điều này tuyệt đối không có khả năng.
Cô cười một tiếng, "Em có thể hỏi trước một câu không, có phải anh muốn nói lời gì đó sẽ làm em không vui?"
Ánh mắt Đàm Yến Tây nhìn cô chỉ có sâu thẳm, không lên tiếng.
Chu Di đưa điện thoại trả lại cho anh, "Nếu như là lời không vui vẻ thì đừng nói hôm nay.

Nơi này mang lại cho em những ký ức rất tốt đẹp, anh đừng làm hỏng."
Đàm Yến Tây nói: "...!Được."
Chu Di hơi cúi người, lại nhặt về nhành cây kia, khơi lên một chút lửa than, sau đó ánh lửa bùng cháy lên.
Cô ngửi được từ áo khoác gió màu đen trên người Đàm Yến Tây bên cạnh một mùi sương đêm lành lạnh, giống như hơi thở mang theo sự lạnh băng tới tận đáy lòng cô.
Mặc dù không ôm hy vọng gì, nhưng cô lại ước gì Đàm Yến Tây phủ nhận lời cô: Đâu phải lời không vui.
An tĩnh một lúc lâu, Đàm Yến Tây lên tiếng hỏi cô: "Em có lạnh không? Vào nhà nghỉ ngơi nhé?"
Chu Di lắc đầu, "Còn sớm mà, ngồi tán gẫu một chút?"
"Em muốn trò chuyện gì?"
"À..." Chu Di bị hỏi ngẩn người ra.
Lần lần lượt lượt, cô cơ bản đã kể hết những năm chưa đủ trải đời của mình cho Đàm Yến Tây, hôm nay dưới bầu không khí này, Đàm Yến Tây lại chưa từng kể cho cô điều gì về gia đình cũng như thân thế của anh, vậy nên thật ra cũng không cần phải hỏi nữa.
Đại loại là anh sẽ không nói.
Đây cũng là lý do vì sao từ đầu đến cuối Chu Di đều cảm thấy, dù là những lúc anh ở đây rất gần, cô cũng thấy thật xa.
Chu Di ném nhánh cây đi, vươn người một chút hoạt động thân thể, "Thôi trở vào nhà đi."
Sau khi vào nhà rửa mặt, việc khó tránh khỏi, cũng là thuận lý thành chương - lên giường.
Chu Di không cởi mở được như Cố Phỉ Phỉ có thể không thấy xấu hổ mà chia sẻ chuyện giường chiếu với bạn bè, nhưng nếu như nhất định phải dùng một từ nào đó để đánh giá Đàm Yến Tây, cô sẽ không chút do dự mà dùng từ: Parfait (hoàn hảo).
Dịu dàng hay mạnh mẽ, anh đều tự điều chỉnh được tiết tấu, cô chỉ cần thả lỏng, lại thấy hoàn toàn tin tưởng.

Lại có thể buông thả không cần che giấu cảm xúc của mình, sự hưởng ứng nhiệt liệt của cô đều được bày ra trong động tác đáp lại.
Kết thúc thì đêm đã khuya, lau rửa sạch sẽ rồi về lại giường.
Cửa sổ nhà gỗ trên cao có thể nhìn được trăng sáng, sắc vàng nhàn nhạt, một vòng sáng quấn quanh, chỉ cảm thấy đẹp đến dịu dàng.
Chu Di nằm nghiêng, cũng bảo Đàm Yến Tây ngắm nhìn.
Đàm Yến Tây không nói lời nào, nhổm người lên từ phía sau kéo cô vào trong lồng ngực, cằm anh đặt trên vai cô, tiếng hít thở trầm trầm làm cô có ảo giác anh đang vô cùng mê luyến đắm chìm trong cô.
-
Hai người ngủ đến hơn nửa đêm, bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Điện thoại của Đàm Yến Tây, lại là số riêng tư của anh.
Anh vươn dài cánh tay, mò lấy điện thoại đặt trên ngăn tủ đầu giường, liếc mắt nhìn người gọi tới, là anh trai Đàm Khiên Bắc.
Cho tới bây giờ cách hai anh em sống với nhau là tôn trọng giới hạn xã giao của người kia, nếu không phải việc gấp thì sẽ không gọi điện tới lúc hai giờ sáng.
Đàm Yến Tây một bên nhận điện thoại, một bên xuống giường đi tìm dép.
Chu Di cũng tự nhiên tỉnh theo, nheo lại đôi mắt khô khốc, thấy Đàm Yến Tây ngồi ở mép giường.
Cũng không biết người ở đầu kia là ai, chỉ thấy anh nói hai câu, một là "Tình trạng như thế nào, hai là "Được, em lập tức tới ngay".
Cúp điện thoại, Đàm Yến Tây tìm quần dài mặc vào, quay lại ấn mở một ngọn đèn trong đêm.
Chu Di hỏi anh: "Sao vậy? Bây giờ anh phải về sao?"
"Ừ.

Ông cụ nhà anh mới được đưa đến bệnh viện, giờ đang nằm trong ICU* quan sát." Rõ ràng là tình huống nghe hết sức khẩn cấp, nhưng chỉ có động tác của Đàm Yến Tây nhanh nhẹn chứ cũng không hoảng hốt, còn có thể sắp xếp thay cho cô: "Em ngủ tiếp đi, anh sẽ bảo tài xế sáng mai tới đón em."
*Intensive Care Unit: Đơn vị điều trị tích cực.

Là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

(Wikipedia)
Trong lòng Chu Di hưởng thụ sự chu đáo của anh, nhưng suy nghĩ một chút lại không chịu được cảnh một mình đợi chờ ở trong rừng sâu núi thẳm, thêm nữa còn lo lắng cho anh nên cũng lập tức bò dậy, "Em cùng anh trở lại thành phố.

Anh tới lễ tân trả phòng trước, em thu dọn đồ đạc rồi đi tìm anh ngay."
Đàm Yến Tây nhìn cô một cái, không nói gì mà chỉ gật đầu, sau khi mặc quần áo tử tế thì đơn giản thu dọn đồ đạc của mình, rửa mặt rồi đi ra cửa.
Đồ đạc còn lại trong phòng không gọi là nhiều, chưa tới mười phút đã thu dọn xong hết.
Chu Di đẩy vali đến chỗ quầy lễ tân.
Đàm Yến Tây đã lái xe ra đến cửa, hai bóng đèn xe sáng lên trong đêm tối.
Anh xuống xe, giúp cô để hành lý vào cốp xe rồi trở lên.
Chu Di leo lên xe, lúc này mới cảm thấy sau gáy căng chặt --- tỉnh dậy giữa đêm khuya, nhiệt độ trong núi thấp đến mức có thể tỏa ra sương trắng.
Đường xuống núi yên lặng đến mức làm cho người ta có chút sợ hãi, hai bên đường được tàng cây rậm rạp che đậy đến không thấy sắc trời, chỉ có những nơi gần đèn xe mới có thấy được đường đi trong ánh sáng yếu ớt.
Chu Di cực kỳ chán ghét loại cảm giác bất an này, giống như con đường phía trước đang chạy tới một tương lai vô định.
Đàm Yến Tây bảo cô ở trên xe cứ ngủ thêm chút nữa, cô gật đầu nhưng từ đầu tới cuối chẳng buồn ngủ chút nào.
Một loại trực giác theo bản năng, làm cô không nhịn được phải quay đầu nhìn quanh.
Cho dù không thấy bất kỳ một cái gì cả, nhưng trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến đống lửa kia, mùi thơm và tiếng lách tách của củi gỗ cháy rực.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn không có được một đêm hoàn chỉnh, không bị quấy rầy, chỉ có hai người.