Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Ảnh đuổi tới phòng hóa trang, đúng lúc các lão sư của tổ hóa trang đi bổ trang cho diễn viên, bên trong phòng hóa trang cũng không có người.
Bạch Dã ngồi ở trên ghế, nửa nằm sấp trước bàn trang điểm, tay phải còn đang che ở phía sau eo, hãy còn tiêu hóa đau đớn.
"Ngươi vẫn tốt chứ?" Trần Ảnh tiến lên hai bước, muốn dời ra tay nàng kiểm tra một chút.
"Không có chuyện gì, chỉ là thắt lưng xiết quá chặt, có chút đau." Bạch Dã lắc đầu một cái, cười với nàng một cái.
"Ngươi là ngốc thật hay là ngốc giả hả! Đau của xiết và đau của bị đâm ngươi là không phân rõ sao?" Trần Ảnh cũng rất hết biết nói gì, trực tiếp đem thắt lưng cho nàng xem.
Khi thấy được cây đinh dù kia nhuốm máu, Bạch Dã có chút ngớ ra, mở ra tay phải vừa nhìn, trên tay quả nhiên cũng dính vào một chút vết máu, Bạch Dã cảm thấy đầu óc có chút không xoay chuyển được, "Đây là.."
"Ta cũng không nói được, nhưng ta cảm thấy không phải ngoài ý muốn, nói là ngoài ý muốn, cũng có chút quá gượng ép rồi, nhiều người như vậy dùng qua quần áo dây cap này, làm sao chỉ có đến ngươi thì không biết từ đâu chui ra cây đinh dù này? Ngươi.. Cùng người trong tổ phim này có thù?"
Bạch Dã lắc đầu một cái, làm sao có, nàng đều vào tổ hơn nửa tháng, cùng tất cả mọi người của đoàn kịch rất hợp nhau, nàng cũng không có từng đắc tội ai a.
"Chuyện này ta cảm thấy vẫn là nói một chút với đạo diễn đi." Trần Ảnh đem thắt lưng thả xuống.
"Cám ơn ngươi." Bạch Dã cầm lấy thắt lưng, do dự một chút, đem cây đinh dù kia nhổ xuống.
"Ơ ngươi! Đây chính là chứng cứ!"
"Đây chính là ngoài ý muốn, không phải chuyện lớn gì." Bạch Dã yên lặng tính toán một hồi, nàng cũng không cảm thấy đây là ngoài ý muốn, thế nhưng quần áo dây cap này qua tay quá nhiều người, một cây đinh tròn nhỏ, căn bản là không có cách xác minh chỉ về người nào, cho dù nói ra, cũng rất khó điều tra, lỡ nhất làm ồn ào nữa đến mọi người nghi kỵ lẫn nhau, cũng quá chuyện nhỏ xé to rồi.
"Ta thực sự là phục ngươi rồi, ngươi đây là đang dung túng người kia, lỡ như nàng cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, lần sau lại lén lút làm chút thủ đoạn gì nhằm vào ngươi, vậy làm sao?"
"Ta.." Cái này Bạch Dã không nghĩ tới, không từng có nghĩ tới phương diện này, nhưng mà lời này đúng là nhắc nhở nàng, để nàng nhớ tới, tựa hồ có một người như vậy, đối với mình biểu hiện ra địch ý quá rõ ràng!
Bạch Dã chau mày, bỗng nhiên đứng dậy, "Hí.." " Lại bị đau nhói trên eo giật mình một cái.
"Ngươi xem ngươi, thì biết cậy mạnh, ngươi đây bị cây đinh đâm tới trong da thịt, phải tiêm uốn ván, đi bệnh viện, không thể kéo dài."
"Ta biết rồi, cám ơn ngươi!" Bạch Dã chỉ lo nghĩ tâm sự, cũng không có quá để ý Trần Ảnh, mà là đang nỗ lực nhớ lại trước sau chính mình lấy được quần áo dây cap này.
Nếu có người muốn động tay chân, cũng chỉ có thể là sau khi người trước cởi ra, cách khoảng đưa cho chính mình, trong thời gian này có ai từng qua tay bộ y phục này? Người trước đó mặc áo quần này là ai đây?
Bạch Dã nhíu chặt lông mày, trong đầu lại chỉ còn dư lại cảm giác đau mãnh liệt và hoảng sợ bị treo lên, có chút vụn vặt.
"Được rồi, mọi người hôm nay đều cực khổ rồi, đám tiểu gia hỏa cũng cực khổ rồi, kết thúc công việc thôi!" Tô Dự ở bên ngoài cầm loa nhỏ hô một tiếng, đem Bạch Dã từ bên trong suy nghĩ của mình thức tỉnh, kết thúc công việc rồi! Nên trở về nhà chuẩn bị bữa tối cho Lâm a di rồi!
"Việc này ngày mai rồi nói đi, ta phải đi trước."
"Hắc, lòng ngươi đây thật to lớn, cư nhiên còn có thể cười ra?" Nhìn Bạch Dã dáng vẻ tựa hồ tâm tình rất tốt, Trần Ảnh cũng rất đứng hình.
Khà khà, Lâm a di hai ngày nay đối với nàng đặc biệt tốt, nàng đương nhiên cũng phải cố gắng báo đáp Lâm a di rồi!
"Ta đi thay quần áo trước."
"..."
Trần Ảnh cầm lấy quần áo dây cap này, gãi gãi đầu, do dự nửa ngày, vẫn là quyết định tiết lộ với đạo diễn đi, nàng trước đó từng ở những đoàn kịch khác, chuyện như vậy có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, huống hồ nếu như ngươi cả lý cũng không nói lý, chính mình ăn ngậm bồ hòn, vậy không thể nghi ngờ là nối giáo cho giặc a, lần sau khó tránh khỏi càng dữ tợn hơn cái náy.
* * *
Lâm Úc Thanh và Hạ Tiểu Tử vốn là cũng đã đi rồi, kết quả bởi vì quên lấy quần áo ướt sũng hôm nay thay xuống, Hạ Tiểu Tử lại quay lại phòng hóa trang, chưa kịp đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng kinh hô của Tô Dự, "Cái gì? Bị thương đến người rồi sao?"
Hạ Tiểu Tử tay ngừng lại, mơ hồ cảm giác mình tựa hồ muốn nghe trộm bí mật lớn gì!
"Ngươi xác định không?"
"Trên đồ hóa trang nàng thay xuống còn có máu đó, ta nhìn nàng rửa sạch, nàng còn đem cây đinh dù kia lấy đi, không muốn nói cho ngươi biết, lo chuyện làm lớn, thế nhưng ta lo lắng lần này không quản còn có thể có lần sau."
"Ta biết rồi, chuyện này ngươi tạm thời đừng nói với người khác trước, ta sẽ điều tra, ta nhất định sẽ không để cho người ở bên trong đoàn kịch của ta làm loại thủ đoạn nhỏ này."
"Được, vậy ta đi trước."
"Ừm."
Hạ Tiểu Tử vội lùi tới chỗ rẽ bên cạnh, làm bộ dáng vẻ chính mình mới vừa đi tới, nếu như bị người phát hiện nàng đường đường đại trợ lý ở đây nghe trộm, đây không phải là thật không có mặt mũi sao!
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Tiểu Tử tiến vào phòng hóa trang, nhìn thấy Tô Dự nhíu chặt mày nhìn chằm chằm một quần áo dây cap.
"Hả? Không có chuyện gì, tại sao ngươi lại trở về."
"Quần áo Thanh tỷ quên lấy, vậy ta đi trước."
Thấy Tô Dự cũng không muốn nhắc đến, Hạ Tiểu Tử cũng thức thời không hỏi nhiều, cầm quần áo liền đi.
"Ừm."
* * *
Trong xe, hai người tán gẫu.
"Tiểu Dã lá gan là thật nhỏ a, khi treo dây cap, chân vừa mới cách mặt đất, nàng liền bắt đầu nhắm mắt lại hét to." Hạ Tiểu Tử cười nói, hôm nay khi mấy đứa trẻ treo dây cap nàng cố ý đi quan sát.
"Nàng sợ độ cao sao?"
"Không a, hơn nữa cũng không treo cao bao nhiêu. Đoán chừng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm đó."
Lâm Úc Thanh cũng bất đắc dĩ cười cười, nhớ tới thể chất của tiểu gia hỏa này dễ dàng bị dọa dẫm phát sợ, cũng là bình thường trở lại.
"Đúng rồi Thanh tỷ, đoàn kịch hình như có người giở trò, cũng không biết là nhằm vào ai, phải nhắc nhở tiểu Dã một chút." Hạ Tiểu Tử vẫn là không nhịn được đem chuyện nghe trộm ở phòng hóa trang nói ra.
"Làm sao?"
"Cụ thể ta cũng không biết, ta thì nghe được Trần Ảnh nói với Tô Dự có người gây sự, hình như làm bị thương người rồi, thế nhưng người kia không nói."
"Bị thương đến ai rồi?" Lâm Úc Thanh chau mày, có loại dự cảm không tốt.
"Không nghe rõ, dù sao không phải là tiểu Dã, vừa rồi tiểu gia hỏa còn vui cười hớn hở hỏi ta buổi tối muốn ăn cái gì đó."
"Ừm." Lâm Úc Thanh gật gù, tạm thời yên tâm.
"Ta phát hiện hai ngày nay khuôn mặt tươi cười của tiểu Dã nhiều rồi, càng thích nở nụ cười." Lão mẫu thân của Hạ Tiểu Tử vui mừng cười.
Điểm này Lâm Úc Thanh cũng phát hiện, hơn nữa suy nghĩ đương nhiên đem tất cả những thứ này quy công cho chính mình, là chính mình buổi tối ngày hôm ấy sau khi trò chuyện với nàng, cái tên này thì rõ ràng buông lỏng rất nhiều, không câu nệ như vậy rồi, Lâm Úc Thanh đang đắc ý, đột nhiên nhíu mày, "Ngươi vừa rồi nói nàng hỏi ngươi buổi tối muốn ăn cái gì?" Làm sao không có hỏi ta chứ!
"Đúng vậy!" Hạ Tiểu Tử vừa muốn cười, đột nhiên ý thức được không tốt, "Ạch cũng không phải, nàng hỏi ta Lâm a di của nàng tối hôm nay muốn ăn cái gì~~~" Hạ Tiểu Tử cố ý phát ra thanh âm rất điệu, nỗ lực học âm sắc của tiểu Dã, còn một mặt nịnh nọt cười, Lâm Úc Thanh nhìn một trận phát tởm, trực tiếp khinh thường trừng nàng, học một chút cũng không giống!
* * *
Hai người lúc về đến nhà, vừa nhìn trước tiên nhìn thấy đĩa trái cây bày trên khay trà, bày quả dưa hấu cắt thành khối nhỏ.
"Ya ya ya, về đến nhà thì có hoa quả, thật hạnh phúc đó!" Hạ Tiểu Tử tuốt ống tay áo tiến vào nhà bếp, nhìn thấy tiểu Dã đang cúi người nhìn lửa, hình như đang nấu súp đó.
"Tiểu di, hí.. Các ngươi trở về rồi." Bạch Dã quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tiểu Tử, khi xoay người lại trong lúc lơ đãng thở nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, đúng rồi tiểu di, con mua đậu xanh, sáng sớm ngày mai để con nấu canh đậu xanh đi, dì mang một chút cho Lâm a di, có thể giải nóng."
"Được, nhưng mà, ngươi bây giờ làm việc cũng rất cực khổ rồi, những chuyện này vẫn để cho ta làm đi."
"Không sao, con thích làm đồ vật cho dì và Lâm a di ăn, nhìn hai người ăn vui vẻ, con cũng rất thỏa mãn!"
"Ngươi cũng là mạng bận tâm rồi, người nào đó thì hạnh phúc rồi, mạng hưởng phúc a!" Hạ Tiểu Tử nói xong mới phát hiện người nào đó đang tựa ở cửa phòng bếp không có ý tốt nhìn nàng, ngượng ngùng le lưỡi một cái, ta không nói!
Hạ Tiểu Tử hỗ trợ đem đồ ăn bưng lên bàn.
"Đúng rồi tiểu Dã, ngươi có biết hôm nay đoàn kịch xảy ra chuyện gì hay không?" Hạ Tiểu Tử vẫn là rất tò mò, "Hình như là quần áo dây cap trục trặc rồi? Chắc là mấy tiểu gia hỏa các ngươi bên đó, nghe nói còn thương tổn đến người rồi?"
"Hả?" Tay Bạch Dã bưng canh ngừng lại, hơi do dự một chút, việc này nếu để tiểu di biết, nàng nhất định sẽ làm ầm ĩ đến Tô đạo bên đó, sẽ nghĩ cách giúp mình lấy lại công đạo, lỡ như lại bị Tô đạo nhận ra được quan hệ của mình và nàng..
"Không rõ lắm a." Bạch Dã không dám nhìn Hạ Tiểu Tử, cúi đầu nhìn bát đựng súp trong tay, cầm chén đưa tới trước mặt Lâm Úc Thanh, "Ăn cơm thôi."
Lâm Úc Thanh lại là chau mày, vẻ mặt của tiểu gia hỏa vừa rồi có chút không tự nhiên cô nhìn rất rõ ràng.
"Ừm, vậy bản thân ngươi chú ý một chút a, có người bắt nạt ngươi thì nói với ta, xem tiểu di làm sao trừng trị bọn họ!"
"Được rồi, cn biết rồi, con sẽ chú ý, ngài cứ yên tâm đi!"
"Lâm a di, canh cá này dì nếm một chút, xem thử có hợp khẩu vị hay không."
"Ừm." Lâm Úc Thanh đáp một tiếng, ở dưới ánh mắt mong chờ của Bạch Dã múc một muỗng canh đưa tới bên miệng, nhấp một miếng, "Rất ngon, có tiến bộ."
"Ơ, ngài rốt cuộc biết khen ngợi người một chút rồi?"
"Thì ngươi nói nhiều?" Lâm Úc Thanh lườm nàng một chút, Hạ Tiểu Tử lập tức câm miệng.
* * *
Cơm nước xong, Bạch Dã không có ở phòng khách bồi Lâm Úc Thanh xem sách, mà là rất sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Úc Thanh lật trang sách, có chút tâm thần không yên không tên, trong đầu không tự giác nhớ tới sắc mặt không tự nhiên trên bàn ăn vừa rồi của tiểu Dã, cô luôn cảm thấy tiểu gia hỏa này có chuyện gì đang gạt cô.
Nghĩ xong, Lâm Úc Thanh khép sách lại, đứng dậy đi thẳng đến phòng ngủ của Bạch Dã.
Trong phòng, Bạch Dã đang cầm cái gương nhỏ kiểm tra vết thương sau thắt lưng, chỉ là bị đâm một lỗ nhỏ, xung quanh vết thương có chút sưng đỏ, xem ra cũng không có cái gì quá đáng lo, nhưng không biết tại sao, luôn đau kéo dài, rất khó chịu, lúc trở lại cũng đã đã khử trùng, làm sạch qua vết thương rồi, còn về cây đinh dù kia, phía trên cũng không có loại rỉ sắt gì, hẳn là sẽ không cảm nhiễm đến đâu.
Bạch Dã đang lo lắng đến, cửa phòng bị người đẩy ra, sợ đến tay nàng run lên, gương suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Ngươi đang làm gì?" Lâm Úc Thanh chau mày, khi mở cửa chỉ nhìn thấy tiểu Dã đột nhiên xoay người lại.
"Hả? Con.. Không làm gì a.." Bạch Dã lúng túng cười cười, "Có chuyện gì sao Lâm a di?"
Lâm Úc Thanh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bạch Dã một hồi, càng thêm khẳng định nàng có việc, vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Theo cái cửa bị đóng chặt, trong lòng Bạch Dã hơi hồi hộp một chút.
"Ngươi, có chuyện gì gạt ta hay không?"
Nhìn Lâm a di từ từ áp sát, Bạch Dã không tự giác lùi về sau, không cẩn thận đụng trúng bàn học phía sau, "Hí.."
Nguy rồi..
Hết chương 27