Đăng vào: 12 tháng trước
“……?”
Tô Mạc Mạc khó hiểu ngửa đầu, không chớp mắt nhìn Thương Ngạn.
Hiển nhiên, cô không lý giải ra hàm nghĩa chân chính trong lời này của Thương Ngạn.
Thương Ngạn bị đôi mắt thuần khiết bình tĩnh không lẫn tạp cất nhìn chằm chằm vài giây, không khỏi tự giễu cười nhạt.
Anh duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô gái.
“Nhóc con, sau này em cứ ngoan ngoãn đi sau lưng sư phụ đi.”
Tô Mạc Mạc rụt cổ, càng thêm mơ hồ.
“Vì sao?”
Ánh mắt Thương Ngạn đen tối.
Anh cắn môi dưới, khóe miệng phát ra tiếng cười rè rè khó chịu.
“Sợ em…… Bị sói ngậm đi.”
——
Kéo vào ổ.
Ăn sạch không để lại chút thịt thừa.
Tô Mạc Mạc: “??”
Trầm mặc thật lâu sau, thật sự không nghĩ ra, do đó cô yên lặng gật đầu.
“…… À.”
Hầu kết Thương Ngạn nhúc nhích, đứng thẳng dậy.
Anh đổi đề tài.
“Có hiểu phần anh vừa giảng không?”
Tô Mạc Mạc gật đầu, lại lắc đầu, buồn rầu nhăn ấn đường (phần giữa hai chân mày).
“Vòng tuần hoàn này viết vào tuần trước, quên mất vài chỗ rồi.”
*(Xin nhắc lại lần nữa, tất cả những kiến thức, từ ngữ,… về lập trình là do mình bịa, hoặc ít nhất là chị Google nói vậy, xin đừng ném đá, nếu bạn nào có kiến thức về lĩnh vực này thì có thể bình luận giúp mình)
Đề cập đến đây, Thương Ngạn cũng nhớ đến một chuyện ——
“Tuần trước trước khi vào lớp, anh nói em chờ anh ở Tổ Huấn Luyện, tại sao không để lại tin tức gì đã chạy mất.”
Tô Mạc Mạc nhớ lại, “Là Ngô Hoằng Bác nói, anh cùng ——”
Tiếng nói chuyện im bặt.
Một hồi lâu không nghe thấy cô nói tiếp, Thương Ngạn rũ mắt nhìn cô.
“Anh cùng cái gì?”
“……”
Tô Mạc Mạc mím môi, có chút không chắc chắn có nên nhắc đến cái tên đó bây giờ không.
Thương Ngạn híp mắt.
“Nhóc con, nói chuyện, anh cùng ai?”
Tô Mạc Mạc cúi đầu, thật cẩn thận nói:
“Cậu ấy nói, anh cùng Thư Vi…… Tay cầm tay đi ra ngoài trường.”
Vừa dứt lời, Tô Mạc Mạc lén xem phản ứng của Thương Ngạn.
Tức khắc thấy được ý cười trên mặt anh bỗng dưng trầm xuống.
…… A.
Quả nhiên không thể nhắc.
“Vậy nên, em liền tin?”
Tô Mạc Mạc: “…… Hả?”
Thương Ngạn kiềm nén tính tình, tạm dừng rồi lặp lại một lần, “Em tin lời Ngô Hoằng Bác?”
Tô Mạc Mạc rối rắm, “Ừm.”
Thương Ngạn: “Sao không hỏi thẳng anh?”
“Em…… Lúc đó không liên hệ được với sư phụ.” Tô Mạc Mạc nhỏ giọng nói.
Thương Ngạn hơi giật mình.
Anh nhíu mày.
…… Có lẽ Bạc Ngật nói đúng, anh nên lấy một cái điện thoại di động?
——
Lúc này Thương Ngạn đã hoàn toàn không nhớ rõ, vài phút trước anh còn khịt mũi coi thường việc này.
“Sư phụ,” Tô Mạc Mạc do dự thật lâu, vẫn cẩn thận hỏi: “Anh còn giận Thư Vi sao?”
Thương Ngạn hiếm khi có ý muốn thở dài.
Anh kéo ghế của cô qua, hai tay chống hai bên tay vịn, cúi người ——
“Nhóc con, anh chỉ nói một lần.”
“……?” Tô Mạc Mạc rụt người về phía sau, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe, có vẻ bị bất ngờ.
“Thư Vi và anh, không có bất kì quan hệ gì.”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, phản bác theo bản năng: “Nhưng lúc đó Ngô Hoằng Bác nói, chị ấy là sư nương* của em, là ——”
*(Sư nương: Vợ của sư phụ)
Thương Ngạn nhấc tay phải lên, nắm nhẹ cằm cô gái.
Lời còn lại bị chặn đi.
Tô Mạc Mạc giật mình ngẩng mặt nhìn Thương Ngạn.
Vốn dĩ chỉ muốn ngăn cô nói tiếp, nhưng lúc này bị đôi mắt ướt dầm dề tràn đầy kinh hoảng nhìn, Thương Ngạn cảm thấy nếu mình không làm gì thì thật đáng tiếc.
Có lẽ là ma xui quỷ khiến, anh dùng ngón cái vuốt nhẹ.
Cảm xúc dưới lòng bàn tay vô cùng mềm mịn.
Cặp mặt Thương Ngạn càng tối đen.
Vài giây sau, anh bỗng dưng hoàn hồn, bỏ tay ra và xoay người ——
“Em chỉ cần tin lời anh nói.” Hầu kết anh lăn nhẹ, có chút không được tự nhiên dời mắt đi, “Anh chỉ nói một lần, nếu bắt anh lặp lại, đánh ——”
“Em biết.”
Cô gái nhỏ giọng mở miệng, hai mắt đen láy linh động.
“Đánh gãy chân.”
Thương Ngạn: “……”
Cô hoàn toàn không biết nguy hiểm mà ngửa mặt cười với anh ——
“Sư phụ, uy hiếp của người không có chút thực tế nào.”
“……”
Thương Ngạn rũ mắt quan sát cô.
Một lát sau, gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo dần khôi phục biểu tình uể oải.
Khóe môi lộ ra ý cười, đôi mắt nhiễm phải dục vọng nào đó càng thêm thâm trầm
——
“Thực tế?”
“Chờ khi anh thật sự đổi cách trừng phạt…… Có tin là anh làm em giận đến khóc luôn không?”
Cái liếc mắt này mang theo ý nghĩa sâu xa.
“…………”
Tô Mạc Mạc ngẩn ngơ.
Qua vài giây, xuất phát từ bản năng của sinh vật, cô chậm rãi lui lại.
Bên ngoài, tiếng bước chân và nói chuyện của các thành viên còn lại truyền đến.
Thương Ngạn nhích mắt.
“Em vừa nói, là Ngô Hoằng Bác nói cho em những thứ đó.”
Tô Mạc Mạc chép miệng, rất có nghĩa khí mà im lặng.
Nhưng Thương Ngạn cũng không cần nghiệm chứng, anh nhếch khóe miệng, lạnh lẽo lan tràn trong mắt, một tay cắm túi quần xoay người đi ra ngoài.
Cửa văn phòng rộng mở, tiếng động vọng vào từ hành lang ——
“Qua đây với tôi.”
“Hả……? Cha Ngạn, cậu tìm tôi làm gì, có chuyện gì—— ngao ô!!”
“Nói nhảm tiếp?”
“Tôi không nhiều lời ngao ngao —— Cha Ngạn, cậu xuống tay nhẹ chút——”
“……”
Nghe động tĩnh dần cách xa mình, Tô Mạc Mạc đồng tình nhìn lướt qua cửa phòng rồi cúi đầu đọc sách.
……
Ngô Hoằng Bác xám xịt quay về Tổ Huấn Luyện.
“Có sao không?” Trong tổ có người vui đùa nhìn cậu ta, “Tôi còn tưởng cậu sẽ mang mặt mũi bầm dập quay về đấy.”
Ngô Hoằng Bác tức giận đến hừ hừ vài tiếng.
“Cậu còn vui vẻ khi người gặp họa……”
“Vậy nên tại sao cha Ngạn muốn xử lý cậu? Hai ngày này cậu rất an phận mà.”
“……” Đằng sau bàn làm việc, Tô Mạc Mạc chột dạ ngẩng đầu.
Ngô Hoằng Bác: “Cha Ngạn nói nghe thấy người khác nghe tôi đồn rằng cậu ấy và Thư Vi —— nhưng có trời đất chứng giám, tôi thật sự chỉ dám nói vậy trong tổ của tôi, sao có thể truyền đi được!”
“Ha ha ha ha…… Cháu trai cũng thật xui xẻo!”
“Gọi ai là cháu trai vậy.” Ngô Hoằng Bác khiêu khích.
“Gọi cậu là cháu trai chứ ai.” Nam sinh đó không bị mắc lừa, vẫn ôm bụng cười ha ha ha.
Ngô Hoằng Bác nhìn thẳng cậu ta vài giây, cười lạnh, “Tôi gọi cha Ngạn, cậu gọi tôi cháu trai —— cậu được lắm, gan lớn chán sống rồi hả.”
Tiếng cười trong văn phòng như bị ấn nút tạm dừng.
Nam sinh kia như gà trống bị bóp cổ, nghẹn cả buổi mới vội vàng cười làm lành ——
“Úi tôi sai rồi Ngô ca, Ngô ca đừng nóng giận mà Ngô ca!”
Đám người đang vui vẻ cười đùa bất ngờ dừng lại vì cửa văn phòng bị đẩy ra.
Người mở cửa không đi vào, chỉ đảo mắt qua đám Ngô Hoằng Bác đang im như thóc, sau đó lười biếng dựa vào cửa.
Tầm mắt Thương Ngạn dời xuống sau bàn làm việc.
“Nhóc con.”
“……”
Tô Mạc Mạc ló khuôn mặt nhỏ từ sau máy tính ra.
Thương Ngạn liếc qua đồng hồ thạch anh đối diện, “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà.”
“À, vâng.”
Tô Mạc Mạc nghe lời khép quyển sách lập trình trước mặt, ôm nó vào lòng, đi ra cửa.
“Cha Ngạn, còn chúng tôi……”
Ngô Hoằng Bác cười nịnh nọt.
Thương Ngạn nhìn bọn họ.
Trầm mặc hai giây, anh cong môi, thấp giọng xùy một tiếng.
“Sắp xếp cho các cậu một đề, làm xong rồi hẵng đi.”
Mọi người: “………………”
Vai Thương Ngạn chống cửa, nhìn cô gái vừa nuốt nước bọt vừa đi qua dưới mắt mình.
Đáy mắt anh xẹt qua tia cười.
Nhưng khi giương mắt lên, ý cười đó cũng đã lạnh xuống ——
“Thứ hai ngày mai, tôi đến thu bài.”
Anh đứng thẳng người.
Dưới cái nhìn giãy giụa của mọi người, Thương Ngạn tạm ngừng, nhấc mí mắt.
Đám Ngô Hoằng Bác thấy có động tĩnh, mấy cặp mắt sáng ngời nhìn anh ——
“Cha Ngạn?”
“Đúng rồi.”
Thương Ngạn cười lười nhác, ngữ khí không chút để ý.
“Nếu để tôi phát hiện, trong số các cậu có người đi đường tắt …… Vậy cuối tuần của các cậu, rất có thể sẽ chết ở Tổ Huấn Luyện.”
Nói xong, Thương Ngạn đóng cửa.
Vài giây sau, toàn bộ hành lang đều nghe được tiếng kêu rên tê tâm liệt phế bắt nguồn từ Tổ Huấn Luyện ——
“Cha Ngạn đừng mà…… Buông tha cho mấy đứa con trai này đi!!”
“……”
Tô Mạc Mạc đứng ở hành lang kinh ngạc ngây ra nhìn đằng sau.
Cô do dự duỗi tay chỉ qua, “Bọn họ……”
Ngón tay trắng nõn đó bị kéo về.
Thương Ngạn cười khàn, không nhịn được nhéo ngón tay mềm mại như không xương của cô gái trong lòng bàn tay mình ——
“Mặc kệ bọn họ.”
Thương Ngạn rũ mắt.
“Đưa em về nhà.”
Dứt lời, nam sinh thả tay ra trước, xoay người đi đến cầu thang.
Cô chần chừ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của anh, chậm rãi giơ tay lên.
Năm ngón tay phải mảnh khảnh khẽ nhếch, số còn lại đều bình thường, duy nhất chính là đầu ngón trỏ đỏ rực, dường như vừa bị chà đạp xong.
Vậy nên……
Tô Mạc Mạc khó hiểu đi theo.
Cô cũng coi như là bị sư phụ…… “Dùng cách xử phạt về thể xác” sao?
*
Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn ngồi vào một chiếc taxi ngoài cổng Tam trung, thẳng một đường đi về biệt thự Văn gia.
Trên đường, trong xe hoàn toàn im ắng.
Thương Ngạn đặt một tay lên bệ cửa sổ, cổ tay áo sơmi tùy ý xắn lên, lộ ra đường cong sắc bén xinh đẹp. Tầm mắt anh dừng trên quang cảnh ngoài cửa sổ, dường như đang thất thần nhìn những cảnh sắc xẹt qua.
Tô Mạc Mạc quay đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh.
Tầm mắt như thanh đao làm từ loại ngọc xinh đẹp và tinh xảo nhất ở lần mài dũa cuối cùng, thận trọng sượt qua từng đường trong trên cơ thể trước mắt.
Cô yên lặng nhìn.
Dường như mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng không tìm được bất kì tì vết……
Chói mắt mà phóng túng, tùy ý lại tản mạn*, không chút để ý hơn ai hết, cũng thong dong bình tĩnh hơn tất cả. So sánh với bộ dáng chật vật hoang mang rối loạn vào thời kì thanh xuân của người khác, dáng vẻ chỉ có dáng vẻ hào sảng không kìm chế được, coi mọi thứ là vô vị như anh……
*(Tản mạn: Không có liên kết, rời rạc, mất tập trung. Nguồn: Wikipedia)
Cũng khó trách, như Tề Văn Duyệt đã nói, có nhiều nữ sinh xinh đẹp như Thư Vi, Văn Tố Tố thích anh……
Tô Mạc Mạc cảm khái trong lòng, chuẩn bị quay đầu.
Nhưng trước khi cô kết thúc công việc âm thầm quan sát này, nam sinh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ bỗng nhiên cười một tiếng.
Anh nghiêng người nhìn lại.
“Nhóc con. Ở cổ đại, nếu em nhìn chằm chằm sư phụ như vậy sẽ bị nhốt vào lồng heo.”
Tô Mạc Mạc sợ hãi.
Thấy cô gái trừng to hai mắt, có vẻ như hoảng sợ không ít nhìn mình, Thương Ngạn bật cười.
Anh nâng bàn tay phải đang đặt cạnh cửa sổ, gõ nhẹ lên tấm kính thủy tinh ——
“Em không thấy trên đây có ảnh phản chiếu sao?”
“……”
Tâm lý xấu hổ khi đi làm ăn trộm bị chủ nhà bắt được trong nháy mắt bao phủ Tô Mạc Mạc.
Cô cúi đầu.
Một lúc lâu sau, Thương Ngạn mới nghe thấy thanh âm nhỏ như muỗi kêu vang lên.
“Thật xin lỗi…… Sư phụ.”
——
Y như động vật nhỏ bị người ta bắt nạt đến lông cũng héo hết.
Thương Ngạn nhịn hai giây, rốt cuộc vẫn thấy bại.
Anh khẽ cười, duỗi tay xoa mái tóc dài của cô.
“Thật xin lỗi cái gì?”
“Ừm…… Không nên nhìn sư phụ.”
Chàng trai cười rộ lên.
“Có thể nhìn.”
“……?” Tô Mạc Mạc giương trông về phía anh.
Thương Ngạn hạ tầm mắt, cười như không cười ngó qua.
Nghĩ nghĩ, tay trái anh đỡ lấy chỗ dựa của ghế, áp đến cạnh tai cô gái ——
“Không phải đã nói ở hội sở rồi sao…… Vì là sư phụ, cho nên…… Mặc em làm gì cũng được.”
Tô Mạc Mạc: “?”
Tác giả có lời muốn nói: Ngạn ca: Ý trên mặt chữ.
Tô Miêu:????
Hết chương 25
#xanh