Chương 6: 6: Bảo Bối Ngoan

Ăn Trộm

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Buổi tối, Hứa Trì  từ trong buồng tắm đi ra, mặc quần đùi và áo ngắn tới ngực, tóc ướt sũng, trên mi có vài giọt nước nhỏ đọng lại, đôi mắt như nai tơ, long lanh sáng lấp lánh, ngây ngô cười nhìn Trình Nhạn.
Hắn nghĩ thầm, đôi mắt này có thể đẹp hơn, là khi đang khóc ở trên giường, khóe mắt sẽ có chút đỏ ửng, trong mắt chứa đầy nước mắt, vừa ngây thơ vừa gợi tình, sau đó chìm vào bể dục, rơi xuống sảng khoải đến mức tận cùng nước mắt.
Nghĩ đến đây, Trình Nhạn cảm thấy mình thật sự tẩu hoả nhập ma, gần đây trong đầu hiện lên trăm cách chơi khóc Hứa Trì, hình ảnh cực kỳ không thích hợp với trẻ con.

Trình Nhạn lắc lắc đầu, đi tới giúp Hứa Trì lau khô tóc, kết quả khăn tắm vô tình rơi ra, đối phương cúi xuống nhặt lên, lộ ra một mảng da ngực tuyệt đẹp, đầu v* nhỏ lắc lư trước mắt hắn vài giây.
Trình Nhạn tự nhủ bình tĩnh lại, hắn cảm thấy phải tắm nước lạnh ngay lập tức, giúp bé ngoan Hứa Trì sấy tóc xong mới cầm hai bộ quần áo đi vào trong phòng tắm.

Nước lạnh mùa hè không lạnh lắm, vừa vặn có thể làm cho hắn bình tĩnh lại, ngâm nga một chút điệu rồi trở về ký túc xá bật điều hòa.

Vừa lúc nhìn thấy Hứa Trì dẩu cái mông nhỏ của mình tìm đồ vật, đường vòng cung, cái mông đầy đặn, Trình Nhạn đột nhiên cảm thấy mình tắm nước lạnh vô ích, Hứa Trì cố tình chạy tới nhờ hắn giúp.
“Anh ơi, giúp em xem có cuốn sách luyện chữ cấp 4 của em có trên nóc tủ không.”
“Cái có bìa đỏ?”
“Dạ vâng.”
Trình Nhạn với tay lấy quyển sách chữ xuống, hai tay đầy bụi, Hứa Trì nhanh chóng vươn tay vỗ về lớp bụi trên tay hắn, Trình Nhạn cảm thấy hai tay trắng nõn nà kia thủ dâm cho mình, nhất định sẽ rất thoải mái.
Mười một giờ rưỡi, đèn trong toàn bộ khu ký túc xá đều phải tắt, Trình Nhạn ngăn Hứa Trì trở lại giường tầng trên.
Dưới sự cọ xát của Trình Nhạn, núm vú nhỏ của Hứa Trí lớn hơn một chút, cậu nhẹ giọng nói có chút đau, Trình Nhạn xoay người cậu lại, cởi quần đùi và quần lót bên trong, đầu Hứa Trì vùi trong lòng ngực Trình Nhạn, tay hắn nhào nặn mông nhỏ, nhào tới nhào lại như nhào bột.
“Ừm … oa … anh nhẹ chút, họ sẽ phát hiện.”

“Bọn họ đều đang chơi game, không chú ý đến chúng ta.”
Lúc sau Trình Nhạn sờ từ trên xuống, cực kỳ thoải mái, hắn mặc quần áo cho Hứa Trì rồi vòng tay ôm cậu ngủ.

Bảy giờ sáng hôm sau, Hứa Trì thức dậy đúng giờ làm kinh động Trình Nhạn bên cạnh, hắn không tình nguyện mở mắt, chính là không chịu thả người đi, tay chân giam trụ Hứa Trì.

Đồ vật đang “chào cờ” bị ép vào giữa hai chân cậu.
Hứa Trì nhúc nhích một chút liền cọ vào thứ đó, Trình Nhạn cảm thấy rất thoải mái, thần trí cũng tỉnh táo lại, liền đứng dậy đưa đối phương vào toilet.

Đầu tiên hắn giúp cậu xuất tinh, sau đó cầm tay Hứa Trì giúp mình ra, cuối cùng mỹ mãn quay lại giường ngủ bù, không quên nói với Hứa Trình mình muốn ăn cơm gà gạo nếp ở căntin.
Hứa Trì ngoan ngoãn đáp lại, giúp Trình Nhạn đắp chăn trước khi đi ra ngoài, sau khi ăn sáng xong, cậu quay lại với gà nếp đặt trên bàn hắn, cuối cùng dọn dẹp bàn ăn một chút, rồi ngồi vào chỗ học thuộc bài.