Chương 2-8

Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Biết hay không?

A Lục là một cô gái kén ăn. Cô không ăn gừng, tỏi, không ăn hành hoa, không ăn cá, không ăn thịt dê, không ăn tất cả các loại sò. A Lục rất kén chọn trong việc lựa chọn thức ăn, kiên quyết chỉ ăn những thứ mình thích. Nhưng điều này không ngăn cản được cô cảm thấy hạnh phúc, cô có thể ăn những gì mình thích và từ chối ăn những món không thích.

A Lục từng bàn đến chuyện đám cưới với bạn trai A Chấn, hai năm chung sống hòa thuận, không xoi mói gì tật xấu của nhau, dường như kết hôn là lẽ đương nhiên. Ngày A Chấn cầu hôn, A Lục hơi do dự, nghiêm túc nói: “Em không cần anh cho em bất cứ thứ gì, chỉ hi vọng anh có thể hiểu được sở thích của em”.

A Chấn vội vàng gật đầu, A Lục lấy chiếc nhẫn nghe nói là của bà nội A Chấn để lại đeo vào tay.

Mọi chuyện đã quyết định như vậy, A Lục và A Chấn bắt đầu xem nhà và chọn ngày cưới, ra mắt cha mẹ hai bên, tất cả mọi thứ đều giống y như trong tưởng tượng. Nhưng A Lục vẫn hơi lo lắng. Vào một đêm, bỗng nhiên cô bị đánh thức bởi một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, A Lục đứng tại một căn phòng đang được sửa chữa, cô vô cùng hoảng hốt, muốn sửa lại những vết sơn ngay lập tức, nhưng A Chấn chỉ khoanh tay đứng bên cạnh, dẫu A Lục có cố gắng như thế nào thì tông màu vẫn xấu. Cô tức giận nhìn về phía A Chấn rồi hét lên: “Mau đến giúp đỡ chút đi.”

Nhưng A Chấn chỉ lạnh lùng nói: “Anh đâu biết em thích màu gì.”


A Lục tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh, A Chấn vẫn yên tĩnh ngủ bên cạnh cô. Cô ngơ ngác nhìn A Chấn, lắng nghe những tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra từ anh, cuối cùng nằm xuống và tiếp tục ngủ.

A Lục không thể quên giấc mơ này, cô hi vọng là do mình quá nhạy cảm, nhẫn cũng đã nhận, A Chấn đối xử với cô rất tốt, tại sao lại cứ suy nghĩ về những chuyện không đâu.

A Lục cười gượng, coi như không có chuyện gì. Ngày cưới đã được quyết định, mỗi ngày có A Chấn ở bên, còn có chuyện gì mà không yên lòng. Cô nhớ tới lúc cầu hôn, A Chấn gật đầu, anh đang cố gắng để hiểu được cô. A Lục liên tục nhủ với chính mình như vậy.

Hôm đó, bố mẹ A Chấn gọi hai người về nhà ăn cơm, trên bàn đặt cá kho và canh trứng gà rau hẹ, A Lục không nói gì, mình kén ăn nên không thể trách hai ông bà. Cô chỉ gắp một ít cải xanh, muốn nhanh chóng ăn cho xong cơm. Bố mẹ A Chấn vô cùng nhiệt tình, nói với A Lục: “Ăn nhiều một chút, con cá này rất ngon.”

Sau đó A Chấn gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong chén A Lục, nói: “Ăn đi.”

A Lục sững sờ, nhìn miếng cá kho lớn trong bát, lần đầu tiên cảm thấy choáng váng, thậm chí hơi sợ hãi.

A Chấn chau mày nhỏ giọng nói: “Đừng ngẩn người, mau ăn cơm.”

Mũi A Lục cay xè, cuối cùng cô vẫn phải ăn, cô rất sợ mùi này, vừa tanh vừa nhão nhoẹt. A Lục thậm chí không dám nhai, cô không thể làm gì khác hơn là trộn vào cơm, há miệng thật to, trực tiếp nuốt vào trong bụng. Nhưng mà mùi vị của cá trào lên, khiến A Lục cảm thấy buồn nôn.

A Chấn không quan tâm, anh và bố mẹ đang bàn bạc chuyện nên gửi thiệp mời cho những ai. A Lục chủ động lau bàn rửa bát, trong khi đang rửa bát cô cảm nhận được miếng cá kho kia đang mỉa mai mình.

Cô nghe miếng cá kia nói với cô: “Đầu tiên tôi được làm sạch, sau đó rán giòn lên, lại cho thêm hành tây, gừng, nước tương rượu Thiệu Hưng, đường trắng, tiêu vào, ướp một lát rồi tiếp tục nấu, nhưng bản chất của tôi vẫn là một con cá, cô biết điều đó không?”

A Lục thật sự không thể chịu được, cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra toàn bộ bữa tối.

Đêm đó, A Chấn ở lại nhà bố mẹ, A Lục về nhà tự nấu cho mình một bát mì tôm, thái nửa quả cà chua, một vài lát dưa leo và thêm một quả trứng gà chiên lòng đào nữa. Thức ăn phòng phú tràn đầy trong bát. Cô mở nhạc, chọn một bài hát nhẹ nhàng, tiếng húp mì vang dội, cuối cùng A Lục cũng cười lên.

Cuối cùng, A Lục không gả cho A Chấn.


Canh đầu cá đậu phụ

Mạc tiên sinh có một ngôi nhà vô cùng tuyệt vời, bên cạnh sườn núi yên tình. Biệt thự nhỏ ba tầng, sau bóng râm che giấu sự sâu xa mà thần bí. Đó là tài sản của tổ tiên.

Sau khi bố mẹ qua mẹ đời, Mạc tiên sinh càng thích sống ở đây hơn, từ thành phố đến nơi này khoảng nửa tiếng lái xe, chỉ nửa tiếng là có thể trở về thiên đường của chính mình. Phần lớn hàng xóm bên cạnh vì ngại di chuyển khó khăn nên đều đã chuyển đi. Mạc tiên sinh rất vui vẻ vì đây là một nơi yên tĩnh hiếm có.

Mạc tiên sinh đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn rất phong độ, gia đình khá giả nhưng vẫn chưa lấy vợ. Bạn bè và họ hàng đều lo lắng cho anh, vội vàng giới thiệu cho anh những cô gái trẻ tuổi, từ nữ tiếp viên hàng không đến giáo viên, từ cô chủ nhà giàu đến con gái một, nhưng Mạc tiên sinh chẳng thích một ai.

Có người bạn tò mò, sau khi say rượu liền hỏi Mạc tiên sinh, rốt cuộc mẫu phụ nữ như thế nào mới có thể lọt vào mắt anh. Do Mạc tiên sinh say rượu nên cũng lộ ra ba phần điên khùng. Anh đỏ mặt, cầm ly rượu một lúc lâu, chợt nói, là một người phụ nữ không giống phụ nữ. Mọi người cười ầm lên, sau đó cũng cho qua.

Một thời gian sau, trong những ngày thường xuyên tụ tập bạn bè uống rượu, nói chuyện, có người phát hiện đã lâu không thấy Mạc tiên sinh xuất hiện. Hàng ngày Mạc tiên sinh đều vội vàng kết thúc công việc để trở về ngôi bên sườn núi của mình, mọi người đoán rằng Mạc tiên sinh đang giấu người tình trong nhà.

Mạc tiên sinh không phụ suy đoán của mọi người, anh đã gặp một cô gái, mái tóc màu đen dài đến eo, dày như rong biển. Cô gái kia có một làn da trắng trong như vỏ sò, đôi mắt sâu như đáy biển, khiến Mạc tiên sinh bị hút vào trong đó. Cô ấy không nói nhiều, chỉ ngồi lặng lẽ trong sân của biệt thự, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạc tiên sinh rồi mỉm cười. Mỗi lúc như thế Mạc tiên sinh sẽ cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.

Điều thú vị nhất là cô gái kia là một đầu bếp giỏi, đặc biệt là món canh đầu cá đậu phụ rất ngon. Đậu đen, tỏi trắng, ớt đỏ xào trong chảo dầu, rán cho đầu cá vàng óng ánh, đổ vào một bát nước, hầm với sữa trắng, đảo nhanh sau đó cho thêm một ly rượu gạo nhỏ, khéo léo cắt những miếng đậu hủ, rắc lên một ít tỏi băm. Nồi canh đầu cá này chỉ cần nhìn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngon, dụ dỗ người ta muốn ăn ngay lập tức. Nếm thử một miếng, không tanh không béo, mùi vị đậm đà.

Mạc tiên sinh bị cuốn hút, anh nghĩ rằng anh cần tìm một người yêu hoàn hảo cho mình. Cô ấy bí ẩn và xinh đẹp, yên tĩnh và nhẹ nhàng, món canh đầu cá đậu phụ cô làm rực rỡ lại không đơn giản. Mỗi ngày Mạc tiên sinh đều say rượu, mơ mơ màng màng như thể mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không giống thật.

Mạc tiên sinh nghĩ rằng anh đã trúng tiếng sét ái tình, cô gái này vừa xinh đẹp vừa ấm áp khiến trái tim anh run rẩy y như mới yêu lần đầu.

Anh đối xử với cô vô cùng cẩn thận, mỗi đêm anh ôm cô, thậm chí không dám dùng sức, vì sợ không chú ý sẽ làm cô gái này vỡ tan như giấc mơ.

Qua một thời gian dài, Mạc tiên sinh cũng dần an lòng. Anh cho rằng tất cả những chuyện này đều là may mắn, điều này nhất định là do trời cao ưu tiên cho anh, mới mang đến cho anh một cô gái ưu tú như vậy.

Mạc tiên sinh tự hào thông báo với mọi người rằng anh sắp kết hôn. Mọi người đều bất ngờ, thì ra Mạc tiên sinh thực sự yên lặng làm chuyện lớn, lặng lẽ đi tìm cô dâu của chính mình.


Đêm trước khi kết hôn của những con người độc thân, Mạc tiên sinh uống say, anh vô cùng vui vẻ nói với mọi người muốn tìm một cô gái không giống với những người khác, và anh đã làm được. Với sự kích thích của rượu, Mạc tiên sinh cảm thấy vô cùng hài lòng, cảm thấy thực sự rất tốt.

Sau khi cưới, cuộc sống rất tốt, sau khi trở thành vợ Mạc tiên sinh, cô gái ấy vẫn giống như trước, mỗi ngày đọc sách về các loại hoa, thỉnh thoảng xuống bếp làm cho Mạc tiên sinh một bát canh đầu cá đậu hủ.

Ban đầu Mạc tiên sinh rất hài lòng, nhưng dần dà trong lòng anh cảm thấy có cái gì đó không đúng. Mạc phu nhân rất yên lặng, tuy hai người có nhiều thời gian cá nhân hơn nhưng lại khiến không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Mạc phu nhân vẫn rất thần bí, cho đến bây giờ cô vẫn không nói với Mạc tiên sinh quá khứ của mình. Mạc tiên sinh ngạc nhiên phát hiện ra rằng anh thậm chí không biết cô đến từ đâu. Mạc phu nhân làm canh đầu cá đậu phụ vẫn rất ngon, nhưng cô lại không làm những món ăn khác, lâu dần cũng không ngon như lúc đầu.

Cuối cùng vào một buổi tối, Mạc tiên sinh làm thêm giờ về nhà muộn, anh vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, mở cửa ra thì chỉ thấy một ngôi nhà tối thui, lạnh như băng. Mạc phu nhân đã ngủ từ sớm, cô nằm trên chiếc giường lớn của bọn họ, hai mắt nhắm lại, dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Mạc phu nhân vẫn rất đặc biệt song Mạc tiên sinh bắt đầu nghi ngờ, có phải anh đã sai lầm rồi hay không?

Mạc tiên sinh mất ngủ cả một đêm, anh ngẩn người trong phòng khách chợt nhớ đến những cô gái ồn ào lúc trước. Họ đều bình thường, nói chuyện liên tục và sẽ không khiến người khác cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm như thế này.

Mạc tiên sinh nghĩ rằng mình đã sai lầm rồi, anh là một người bình thường, sao phải cố chấp vào những thứ đặc biệt không thực tế kia?

Mạc phu nhân thức dậy, cô mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn Mạc tiên sinh, sau đó rời khỏi phòng sách. Cô không hỏi gì, cô rất đặc biệt, nhưng Mạc tiên sinh cảm thấy mệt mỏi.

Giống như bát canh đầu cá đậu phụ, ăn lâu thì mãi chỉ là canh đầu cá đậu phụ mà thôi.