Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Nụ cười tươi trên mặt Bạch Hoài Ngọc hơi hơi sượng lại, ngay lập tức khôi phục bình thường: "Anh Chiêu Chu vẫn nghiêm túc như ngày nào nhỉ, không bằng em mời anh một bữa rồi mình cùng ôn chuyện cũ, dù sao cũng đã không gặp một thời gian rồi."
Bùi Chiêu Chu lạnh nhạt từ chối: "Không cần."
Bạch Hoài Ngọc nhướng mày, từ sau khi cậu trở thành thiếu gia Bạch gia, lâu lắm rồi mới có người dám ở bên ngoài không chừa cho cậu mặt mũi, cậu đã sớm đoán được tính cách cao lãnh của Bùi Chiêu Chu nhưng không nghĩ tới qua lâu vậy rồi vẫn không thay đổi… Thật khiến người ta chán ghét.
Kéo lên một nụ cười trong trẻo mềm mại, đôi mắt hạnh trong trẻo của Bạch Hoài Ngọc cong lên, ái muội nhìn về phía Bùi Chiêu Chu, nói: "Lần sau có dịp lại gặp, anh Chiêu Chu."
Bùi Chiêu Chu ý tứ sâu xa nhìn cậu một cái, nhíu mày không nói chuyện.
Bạch Hoài Ngọc chậm rãi rời đi, nhân viên công tác xung quanh đều chào hỏi cậu, thoạt nhìn nhân duyên rất tốt.
Chu Văn Gia bên cạnh xem đến mặt đầy khó hiểu.
Bạch Hoài Ngọc cũng coi như Omega nổi danh Đế Đô, thanh danh tốt, tướng mạo bậc nhất, trong giới giải trí nổi danh là thế gia quý công tử, cũng là Omega hàng đầu, được rất nhiều Alpha săn đón, tuy rằng nghe nói Bạch Hoài Ngọc giao lưu thân thiết với một số Alpha quyền quý hàng đầu nhưng nó cũng chỉ là tin đồn.
Tại sao bạn tốt Bùi Chiêu Chu lại đối với cậu ta càng lãnh đạm bài xích, dù sao thì Bạch Hoài Ngọc cũng là Omega cấp A sắp lên tới cấp S.
Tuy rằng không cùng cấp bậc với Bùi Chiêu Chu nhưng nghe nói pheromone của Bạch Hoài Ngọc có độ xứng đôi rất cao với bất kỳ Alpha nào, đây cũng là nguyên do cậu ta được nhiều người săn đón.
Chu Văn Gia lo lắng chứng rối loạn pheromone của bạn tốt Bùi Chiêu Chu sẽ khiến tình trạng của anh càng tồi tệ, nếu tìm được một Omega có độ xứng đôi cao dùng pheromone an ủi thì bệnh tình có khả năng tốt hơn, mà có quan hệ tốt với Omega cấp bậc như Bạch Hoài Ngọc vô cùng quan trọng.
Chu Văn Gia lo lắng sốt ruột nhìn bạn tốt, nóng vội nói: "Bùi đại tổng tài, cậu thật sự muốn từ bỏ hả? Khó khăn lắm mới có một Omega tới chào hỏi, cậu làm sao lại xa cách đuổi người ta đi?"
Bùi Chiêu Chu mày nhíu chặt: "Cậu ta không phải một Omega đơn giản."
Chu Văn Gia cho rằng bạn tốt lại làm ra tính khí bướng bỉnh, thở dài nói: "Gì mà đơn giản với không đơn giản.
Bạch Hoài Ngọc chỉ là một Omega, làm như cậu ta sẽ hại cậu không bằng."
Bùi Chiêu Chu thực trịnh trọng nói: "Cậu không hiểu đâu, Bạch Hoài Ngọc, cậu ta không phải người đơn giản như vậy, tôi khuyên cậu cách cậu ta càng xa càng tốt."
Chu Văn Gia cảm thấy kỳ quái, làm sao Bùi Chiêu Chu lại quen thuộc Bạch Hoài Ngọc này như vậy, liền hỏi: "Trước kia hai người có quen biết sao?"
Bùi Chiêu Chu gật đầu thừa nhận, chẳng qua vẻ mặt không quá tốt.
Chu Văn Gia kinh ngạc há miệng, mở to hai mắt nhìn bạn tốt một hồi, người này bình thường nhìn thấy Omega cũng không nói một câu lấy đâu ra thời gian quen biết Bạch Hoài Ngọc, còn là Omega nổi tiếng nữa chứ.
Chu Văn Gia không ngăn được tính nhiều chuyện, mở miệng hỏi: "Cậu quen biết Bạch Hoài Ngọc khi nào, nhìn dáng vẻ hai người hình như còn có chút giao tình, không giống phong cách của cậu đâu."
Bùi Chiêu Chu: "Không thể coi là giao tình gì, chẳng qua khi trước Bạch Hoài Ngọc là hàng xóm của tôi, trước kia cậu ta không phải họ Bạch mà theo họ mẹ."
Bạch Hoài Ngọc lúc trước tên là Tống Hoài Ngọc, sống ở nhà trệt tại ngoại ô phía tây Đế Đô.
Cái địa phương kia có đủ loại nhân vật sinh sống trị an kém lại thường xuyên xảy ra cướp bóc.
Tệ nạn ăn cắp nhiều cũng được coi như khu ổ chuột.
Thân thế Bùi Chiêu Chu vốn rất phức tạp.
Năm bảy tuổi, sau khi cha hy sinh trong chiến tranh, mẹ anh thân là người Liên Bang bị trục xuất trở về Liên Bang, để lại một số tiền cùng thư từ rồi chẳng tiếng động biến mất.
Cha anh còn có người thân sống ở Đế Đô, Bùi Chiêu Chu đại khái biết người đó là ai, thậm chí còn có thể là người thuộc tầng lớp quý tộc, nhưng anh vẫn ngoan cố không muốn trở về, tình nguyện ở lại khu ổ chuột một mình sinh sống.
Bởi vì anh mơ hồ phát hiện việc mẹ bị trục xuất trở về Liên Bang có sự nhúng tay của bậc cha chú kia, bọn họ chán ghét thân phận bình dân thấp hèn người Liên Bang của mẹ, còn muốn bức anh trở về gia tộc.
Trùng hợp là hàng xóm cách vách của anh là Bạch Hoài Ngọc, nhưng mà khi đó Bạch Hoài Ngọc còn chưa phân hóa thành Omega.
Bởi vì thân thế Bạch Hoài Ngọc không rõ, không cha, mẹ còn là một người phụ nữ yếu đuối bị cắt mất tuyến thể, Bạch Hoài Ngọc bị coi là con ngoài giá thú, hơn nữa từ nhỏ thể chất của cậu ta gầy yếu, tính cách u ám luôn là đối tượng bị đám côn đồ khinh thường bắt nạt đánh đập.
Khi còn nhỏ, Bùi Chiêu Chu ở khu ổ chuột giống như một con sói đơn độc mạnh mẽ không ai dám chọc, còn chưa thành niên đã có thể đánh ngã Alpha đã thành niên, thường đi vào sân đấu ngầm tiêu hao tinh lực tuổi trẻ xao động không chỗ phát tiết của mình.
Chỉ là sau khi vào quân đội Đế Quốc mới dần dần thu thân dưỡng tính.
Thỉnh thoảng bởi vì mẹ của Bạch Hoài Ngọc thân là một người phụ nữ thiện lương nên anh có đuổi những kẻ bắt nạt đó giúp Bạch Hoài Ngọc vài lần.
Nhưng khu ổ chuột là nơi cá lớn nuốt cá bé, Bạch Hoài Ngọc không tự mình mình đứng lên thì chỉ vó thể bị ức hiếp vũ nhục mãi mãi.
Nhưng sau khi Bạch Hoài Ngọc phân hóa thành Omega liền thay đổi hoàn toàn, cả người như thoát thai hoán cốt trở thành một người khác.
Người xung quanh ban đầu luôn khi dễ cậu ta trở nên điên cuồng mê luyến cậu ta, vì tranh giành tình cảm của cậu ta mà ẩu đả đánh nhau, thậm chí loạn đến chết người…
Lúc trước có thằng nhóc côn đồ Alpha khi dễ Bạch Hoài Ngọc tàn nhẫn nhất bây giờ ngược lại thành có điên trung thành si tình nhất, chỉ cần Bạch Hoài Ngọc hạ mệnh lệnh, con chó điên đó đến việc gì cũng dám làm.
Trong nháy mắt Bạch Hoài Ngọc kiếm được rất nhiều tiền, dọn ra khỏi khu ổ chuột.
Mà con chó điên của cậu ta vào một ngày nọ nổi điên trên đường, chém chết không ít người từng xúc phạm Bạch Hoài Ngọc, cuối cùng ngã xuống vũng máu rồi bị còng tay bắt đi, bị kết tội cố ý giết người, bị tống vào nhà ngục nghiêm mật nhất Đế Quốc.
Lúc này, Bạch Hoài Ngọc đã được Bạch gia ở Đế Đô nhận về, đổi lại tên thật, còn được gia chủ nắm thực quyền nhận làm con nuôi, trở thành tiểu thiếu gia Bạch gia.
Bùi Chiêu Chu không biết Bạch Hoài Ngọc làm thế nào nhưng một loạt chuyện này thôi cũng đủ để anh kiêng kị cảnh giác với người này.
"Bạch lão sư, cậu tới rồi! Tôi đưa cậu tới địa điểm khai máy, đạo diễn Lâm ở bên kia chờ cậu đó." Tiểu Lý, trợ lý đoàn làm phim nhiệt tình tiếp đón.
* Lão sư là danh xưng kiểu kính trọng chứ không phải gọi thầy.
Bạch Hoài Ngọc nở nụ cười thêm thiết nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Trợ lý Tiểu Lý từng tiếp đãi không ít minh tinh bề ngoài tỏ vẻ rất tốt nhưng trên thực tế lại ngầm kiêu căng không hợp tác, vốn cho rằng Bạch Hoài Ngọc thân là Omega thì ít nhiều cũng sẽ khó ở chung, không ngờ tới đối với một trợ lý nhỏ như gã cũng khách khí, không hổ là người được sinh ra trong thế gia có giáo dưỡng.
Trợ lý Tiểu Lý hơi kích động nói: "Cậu khách khí quá, đây là điều tôi phải làm thôi."
Bạch Hoài Ngọc đối với việc tiếp nhận tầm mắt kích động nhiệt tình của người khác cũng tập mãi thành quen, trong lòng nhất thời cảm thấy phiền chán, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tư Hoài Tây, người nhận vai nam chính trước kia đi đâu rồi?"
Tiểu Lý nhớ lại một chút, nịnh nọt lấy lòng nói: "Tôi nhớ vừa rồi Tư Hoài Tây còn ở đây, nhưng mà hiện tại diễn viên chính không phải Tư Hoài Tây, hắn chỉ là một nam phụ không quan trọng thôi, Bạch lão sư mới có tư cách diễn vai chính."
Ngoài mặt, Bạch Hoài Ngọc cau mày như không đúng, những thực tế lại âm thầm đắc ý kéo khóe miệng, ra vẻ khiêm tốn nói: "Đây là quết định chung của đạo diễn với nhà đầu tư, không có ai có tư cách hơn ai cả."
Tiểu Lý vội vàng cúi đầu: "Đúng, đúng! Bạch lão sư nói có lý."
Đại học Đế Đô tọa lạc tại khu đông phồn hoa nhất, cách đó không xa chính là hoàng cung Đế Quốc, tập hợp những giáo viên hàng đầu cùng nhân tài, vô số nhân tài về phương diện khoa học kĩ thuật và quân sự đều xuất thân từ trường học này, là trường đại học hàng đầu Đế Quốc.
Học sinh đi ở nơi này đều là đội ngũ nhân tài tương lai của Đế Quốc, nhưng học sinh ưu tú cũng không phải không được truy tinh.
* Truy tinh: theo đuổi thần tượng.
Nhìn thấy có minh tinh đã đến, không ít học sinh trên diễn đàn post bài, náo nhiệt chạy tới xem.
"Là minh tinh Bạch Hoài Ngọc kìa, tôi rất thích cậu ta trong show tống nghệ gần đây, bộ dạng học làm món ăn cổ thật ưu nhã, là hình mẫu Omega lý tưởng trong lòng tôi đó!"
"Tôi có xem qua bộ phim thần tượng【Túy lý hoa khai】, cậu ta đóng vai nam hai dịu dàng trong đó, trông rất quyến rũ!"
Bạch Hoài Ngọc rất hưởng thụ cái nhìn chắn chú của học sinh Đế Quốc, hiếm khi chủ động chụp ảnh ký tặng.
Lương An Đồng là sinh viên ưu tú năm hai đại học kinh tế Đế Quốc, cô cũng có truy tinh, nhưng mà cô lại là một đứa cẩu nhan không đầu không đuôi, chỉ cần ai đẹp liền thành fan, mới qua một học kỳ thôi đã trèo bảy tám tường.
Gần đây bởi vì còn vướng phải kỳ thi giữa kỳ, cô đã phải buông bỏ internet cô yêu quý, hoàn toàn hòa mình vào biển tri thức mênh mông, nói tóm gọn lại là bỏ internet để học tập.
* Trèo tường: chỉ trường hợp chuyển sang làm fan của một người khác.
Bận rộn một thời gian dài cuối cùng cũng thi xong, trước khi thi, Lương An Đồng là fan của Bạch Hoài Ngọc, người kia có vẻ đẹp trong sáng, tuyệt thế dung nhan trắng nõn như ngọc thật sự làm cô mê mẩn một thời gian, đến cả ảnh đại diện đều là ảnh của Bạch Hoài Ngọc.
Khi còn chưa thay lòng đổi dạ, trên diễn đàn trường, cô nghe được thông tin Bạch Hoài Ngọc đến quay chụp ở đại học Đế Đô, lập tức kéo Khâu Di, bạn cùng lớp ký túc cũng là bạn thân đi.
Bạn thân Khâu Di đẩy mắt kính lên, uể oải bước đi nói: "Thôi được rồi, đi cùng cậu xa tới vậy rồi, ngủ trưa còn chưa ngủ, tớ muốn một chai thuốc dinh dưỡng vị trà sữa cơ! Là loại giới hạn trong nhà ăn!"
Thuốc dinh dưỡng vị trà sữa ở nhà ăn dù sao cũng là một món ngon, cho dù thành phần dinh dưỡng tương đối thấp nhưng vẫn là một món ăn ngon trong đám sinh viên.
Nhà ăn mỗi ngày hạn chế chỉ bán một trăm chai, không dậy sớm mua không được.
Lương An Đồng đi phía trước, nắm tay nhỏ của bạn thân kéo đi, nhìn xung quanh tìm giọng nói của minh tinh Bạch Hoài Ngọc, lẩm bẩm nói: "Biết rồi, biết rồi! Ngày mai dậy sớm mua cho cậu!"
Trong ký túc xá, Lương An Đồng nổi tiếng về việc truy tinh, Khâu Di nổi tiếng về việc sành ăn, hai người có sở thích khác nhau bất ngờ hợp tính nhau rồi trở thành bạn thân nhất của nhau.
Thật ra nếu Lương An Đồng không mua thuốc dinh dưỡng vị trà sữa, Khâu Di cũng sẽ đi cùng cô, nhưng mà bạn thân thấy sắc quên bạn, vốn dĩ ước định thi xong rồi sẽ đến nhà ăn ăn mừng, kết quả liền biến thành một chai thuốc dinh dưỡng chống đói.
Khâu Di u oán nhớ tới nhà hàng mình đã đặt, chỗ kia phải đặt trước một tuần, nghe nói món tỏi nhuyễn cải trắng đầu bếp nhà hàng kia làm rất ngon.
Đang đi, Khâu Di đột nhiên dừng bước chân, Lương An Đồng bị kéo về phía sau, tức giận quay đầu nhìn bạn thân: "Sao cậu không đi nữa? Còn không nhanh lên thì thần tượng của tớ chạy mất!"
Khâu Di bình tĩnh chỉ tay về hướng Tư Hoài Tây đi ngang qua, ánh mất kiên định nói: "Cậu khỏi đi tìm nữa, trèo tường đi!"
Dưới bóng cây thổi qua làn gió nhẹ, một chàng thiếu niên tuấn mỹ một mình đứng đó xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt xanh biển trong vắt lại thần bí giống như một viên di châu tuyệt mỹ của biển cả, đuôi lông mày đen hơi lạnh ngăn chặn khóe mắt hiện lên chút đỏ ửng, môi mỏng hồng hào sáng bóng, kinh diễm như đá cẩm thạch khắc ra, như hải yêu Siren hòa cùng với gió biển kêu gọi người rơi xuống vực sâu biển cả, mạnh mẽ kinh diễm mà chấn động nhân tâm, bị tiếng ca của hải yêu mê hoặc, giống thuyền viên vật lộn với nhau mà đâm thuyền nhảy xuống biển.
Lương An Đồng bị kiếp sợ đến mặt đỏ như táo, tay chân hoảng loạn khẩn trương, đôi mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn mỹ kia không rời.
Tôn nghiêm của nhan cẩu khiến cô tim đập như sấm, đè nén tiếng thét chói tai bị đè xuống trong cổ họng, hận không thể ngay lập tức nhào vào vòng tay của mỹ nhân, cho dù đó là một thiếu niên hải yêu thần bí có chút nguy hiểm.
Cuối cùng, cô chậm rãi nói ra chữ: "Trèo!"
======
Tác giả có lời muốn nói: Đặt flag, tôi muốn sáu ngày! Xem xem tôi có thể kiên trì bao lâu!
Lời editor: Gặp bạn Bạch rồi là sau này có thêm mấy chương về bản với mấy anh công, nói thật mấy chương đó nặng nề lắm luôn, kiểu dảk dảk bủh bủh lmao ý, làm mình không muốn ngồi edit miếng nào..