Đăng vào: 12 tháng trước
Lớp mười
Ta tự nhận ta không phải là một học sinh giỏi, có thể ngồi ở trong lớp thực nghiệm hoàn toàn là dựa vào quan hệ của cha. Ta không thích học lớp này, áp lực rất lớn, ngày nghỉ cũng bắt đi học thêm, vì thế mà ta vừa học liền sinh chán ghét môn lý, hóa. Mà mỗi lần đến giờ tự học, nhìn người ta tấp nập ở trên lớp và phòng làm việc cùng lão sư thảo luận, ta hoàn toàn không biết ta ngồi ở chỗ này làm cái gì?
Cho đến khi gặp Cẩn!
..................
Người ta đụng phải trong hành lang.
Học tiết thứ nhất, Cẩn đứng trên bục giảng, ta bất an ngồi bên dưới. Nhớ tới lúc ở trên hành lang mình đụng phải vị lão sư này, trong lòng có chút khẩn trương... Chắc không phải là nàng sẽ cảm thấy đả kích mà trả thù ta đi...Ai, nói xin lỗi ta cũng nói rồi, thật xin lỗi ta cũng nói rồi, dù sao ta cũng không phải là cố ý!
Suốt một tiết ngồi ở đấy khẩn trương.
Bất quá, khóa học của vị lão sư này thật quá tuyệt vời, đúng là lão sư cấp cao có khác a! 10 năm đi học, đây là lần đầu tiên ta thấy một vị lão sư lại đem giáo án thuộc làu như cháo vậy. Nàng ở trong lớp đã nói, nàng đã dạy văn rất nhiều năm, thoạt nhìn đúng là kinh nghiệm đầy mình!
Ta nghe đến xuất thần, một tiết rất nhanh liền trôi qua, lần đầu tiên cảm thấy thì ra 45 phút có thể trôi qua nhanh như vậy, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dõi theo bóng Cẩn dần xa, lần đầu tiên ta lại cảm thấy tò mò về một người nhiều như vậy.
Bạn học bên cạnh cũng nghị luận ầm ĩ, phần lớn học sinh ở đây là từ cấp hai trực tiếp chuyển lên cho nên mọi người rất thân với nhau. Bạn học ngồi bên cạnh ta cũng từng là học trò cưng của các lão sư, đang cảm thán ngữ văn lão sư lần này thật đúng là không đơn giản, trình độ quá chuyên nghiệp đi...
Xem ra, cảm thấy Cẩn lợi hại không chỉ có mình ta!
Nói là quái vật cũng đúng, đi tới chỗ nào cũng nghe thấy tiếng than thở.
Ta cười, người được khen chính là Cẩn, ta rất cao hứng, điều kì lạ chính là ta nhưng lại vì nghe nàng được khen mà cao hứng!
Ánh mắt của ta bắt đầu dõi theo Cẩn, trong lớp, hết tiết, bài tập Cẩn giao ta luôn cố gắng hết sức hoàn thành tốt nhất, câu văn Cẩn viết ta nhất định sẽ dùng bút mực thật nghiêm túc chép lại,
thậm chí ngay cả một lỗi chính tả cũng không xuất hiện. Thinh thoảng lại ôm một đống vấn đề tìm Cẩn nhờ giảng giải---mặc dù những vấn đề đó ta đều đã có đáp án.
Cuối cùng, ta nhận ra rằng Cẩn sẽ không chú ý tới ta, nàng vĩnh viễn là tiêu sái như vậy, tấm lòng bao dung có thể chứa cả thế giới, mà ta ở trong thế giới của nàng, vĩnh viễn cũng thật là nhỏ bé, nhỏ đến nỗi nàng không thể chú ý tới ta!
Nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ chỉ có một biện pháp chính là dùng thành tích tốt dẫn đến sự chú ý của nàng. Rốt cuộc học ngữ văn trở thành chuyện dễ nhất trên đời. Ai, phải nói rằng chuyện học tập này đúng là khiến cho việc dẫn dụ sự chú ý của người cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thi giữa học kỳ, ta biết điểm lý hóa của ta rất kém nhưng ta không nghĩ nó kém đến nổi chỉ có một con số, ta thật không cố ý, nhìn đáp án bài thi tràn đầy những con số cùng công thức, chỉ còn lại hai chữ : đầu hàng!
Một ngày vào phòng làm việc tới 3 chuyến, bị ba lão sư thay phiên nhau thẩm vấn, các lão sư thân ái, không phải là ta không muốn học giỏi, chẳng qua là...ta thật sự học không vô.
Cuối cùng, môn văn đã có điểm, có một loại ảo giác từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng----cả khối chỉ có mình ta trên 130.
Ta vui vẻ, điểm toán, lý, hóa không làm ta mất hứng,chuyện khiến ta lo lắng rốt cuộc đã có kết quả, ta liền yên tâm.
Nhìn Cẩn ở trên bục giảng tổng kết kết quả thi ngữ văn của chúng ta, trong lòng ta đắc ý nghĩ thầm...hắc hắc, lần này ngươi tổng nên chú ý ta đi!
Hăng hái bừng bừng chờ đợi tiết ngữ văn.
"Ta muốn nói đến bạn Chu Minh! Làm văn rất tốt, kiến thức căn bản trước mắt nắm rất vững, nếu muốn học giỏi môn văn, phải nghiêm túc. Bình thường, trong lớp chúng ta, Minh học văn là nghiêm túc nhất, nghe nói giờ lý hóa đều rất nghiêm túc lấy văn ra học..."
Sụp đổ...Có kiểu khen ngợi như vậy sao?
Vốn là ta đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo, ưỡn ngực thẳng lưng. Bây giờ thì tốt rồi, bao nhiêu chết tâm đều có, ủ rũ cúi đầu!
Bạn cùng bàn vẫn đang liều mạng đè nén tiếng cười... nhìn hắn vặn vẹo khuôn mặt ta thật muốn đạp hắn một phát!
Phần tổng kết phía sau ta cũng không còn hứng thú nghe lọt...Ta cảm thấy đây là sự trả thù..... Nữ nhân nhỏ mọn, ngươi nhất định là đang trả thù chuyện ta đụng ngươi...
Bài thi phát xuống, cũng không có ý định nhìn qua, ai, vốn là muốn thi thật tốt để cho Cẩn chú ý tới ta, lần này tốt lắm, mọi người đều chú ý!
Cầm bài thi trong tay, ta sợ hết hồn, điểm ta không tệ a, thế nào lại rậm rạp chằng chịt lời phê đỏ chót thế này...
"Chu Minh, ngươi viết văn rất tốt, nhưng giọng văn luôn lộ ra một tia u buồn, văn phong như vậy không phải là cái tuổi của ngươi bây giờ nên có, viết văn cũng phải có cảm giác tích cực một chút, có gì thắc mắc tới phòng làm việc tìm ta..."
"U buồn"..Ta đường đường là một nụ hoa tắm ánh mặt trời a, ta mà u buồn?...
Bất quá, Cẩn cho ta một lý do đi tìm nàng, hảo, nếu ngươi nói ta u buồn, kia, u buồn của ta liền giao cho người giải quyết!
Ta quyết định, liền theo ý ngươi đi!
Phòng làm việc, lại là phòng làm việc, nếu như có một ngày cửa phòng làm việc bị sụp đổ, nhất định không thể không có công lao của ta!
Vừa hướng phòng làm việc đi vừa suy nghĩ Cẩn muốn nói gì với ta, con người của ta từ nhỏ đã có thói quen đi bộ nhưng lại cúi đầu, khom người xuống, từ xa nhìn lại giống như đang tìm gì đó, vì vậy cha không ít lần cằn nhằn ta!
"Phanh!" Trước mắt một thân nước ướt nhẹp, ―Ba!Một chén nước rơi trên mặt đất!
Xoa xoa cái trán mơ hồ phát đau, mới vừa trừng mắt chuẩn bị mở miệng đả thương người...
"Ngươi thật đúng là đánh chết cái nết chẳng chừa...!" Vang lên thanh âm quen thuộc. Âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu của ông trời!
Cẩn nhìn ta bất đắc dĩ!
"Ngươi người này, đụng một lần không đủ, muốn đụng tiếp?"
Lạy trời, chuyện như vậy một bàn tay vỗ không vang có được hay không? Nếu ngươi không cầm cái ly đi tới đi lui ta có thể đụng ngươi sao? Ta âm thầm suy nghĩ, đáng tiếc không dám nói.
"Vào đây!"
Ngây ngốc đứng bên cạnh Cẩn, nhìn Cẩn chằm chằm.
"Sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy, không đền cho ta cái ly sao." Một cuộn giấy bay tới.
"Mau lau người đi!"
"Ách...lão sư, ngươi uống cái này là...?"
"Mật ong nga! Lau lẹ đi!"
Ta hoàn toàn hỏng mất, buổi tối cởi quần áo nếu thấy da còn một lớp dính dính ta sẽ không ngạc nhiên chút nào!
"Lão sư, ta sao lại u buồn a?" Ta cảm thấy có chút mơ hồ với cái nhận xét này của nàng! Cẩn không để ý tới ta, nàng để cho ta có cảm giác là một mình tự biên tự diễn!
"Lão sư!" Ta có chút bất đắc dĩ....không cần phải ngó lơ ta như thế chứ...
"Lau xong chưa?"
"Ân!"
Cẩn nhìn ta một cái, không ngừng cười vang!
Ta tự cúi đầu nhìn, hảo một món áo sơ mi, phía trên cũng đã đầy vụn giấy, hừ, giấy vệ sinh chất lượng thật tốt!
Thật là bị đùa bỡn đủ rồi...Lão sư này đúng là khắc tinh của ta, không phải là oan gia thì không đụng đầu.
"Chu Minh, lần đầu ta nhìn thấy ngươi liền đặc biệt muốn hỏi ngươi một vấn đề. Biết là gì không?"
Đề tài chuyển đổi có chút mau, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Ngây ngốc nhìn...
"Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là con trai của lão sư nào a...?" Sụp đổ...Đầu óc suy nghĩ thật nhanh...
"Ân, lão sư, lúc đấy ta cũng muốn hỏi ngươi, ta muốn hỏi ngươi -ngươi là học sinh lớp nào đây đồ....đồ quỷ!"
Thật vất vả lấy dũng khí đem từ cuối nói xong, nhìn sắc mặt Cẩn một chút, hoàn hảo, không có tức giận!
"Ha ha, nhìn ta trẻ như thế sao?" Cẩn liếc mắt nhìn nhìn ta, nàng muốn biết trong lời của ta có bao nhiêu phần nịnh bợ.
"Bây giờ nhìn lại mới thấy không phải!" Chính là muốn đem Cẩn tức chết, báo thù cho cái áo sơ mi của ta!
Cẩn cười, cười thật sảng khoái, tiếng cười này khiến cho lòng ta có chút nhộn nhạo.
"Ngươi viết văn rất tinh tế, đọc lời văn của ngươi tuyệt đối không nghĩ tới cái này là do ngươi viết..."
"Vậy lão sư cảm thấy ta có thể viết ra cái gì đây?"
"Phải là thứ văn không đầu không đuôi đi, thoạt nhìn ngươi rất giống một đứa nhỏ vô tâm, nhìn xem, tổng điểm ba môn không tới 100 cũng chẳng thấy ngươi buồn bực, giống một người vô lo vô nghĩ, không gì có thể khiến ngươi bận tâm..."
"Vậy bây giờ ngươi cảm thấy ta không phải là người như thế sao?"
"Chu Minh, trên thế giới này có một thứ sẽ không gạt người, chính là những tình cảm lơ đãng toát ra, tình cảm thực sự của ngươi bộc lộ qua từng câu chữ, có chút tịch mịch, đây chính là chỗ sâu nhất trong nội tâm của ngươi, theo góc độ văn học mà nói, ta cho ngươi giữ lại, nhưng với tư cách là một lão sư, ta cũng nói cho ngươi biết, có chút gút mắc, thử tự mình mở ra...!"
Ta có chút kinh ngạc, ta không nghĩ tới, ngươi lại hiểu ta như vậy, vẫn là muốn thu hút sự chú ý của nàng nhưng lại không để ý đến bản thân!
Bất quả, Cẩn, ngươi thật là đáng sợ, tại sao ngươi có thể thấy rõ chỗ sâu nhất trong nội tâm ta!
"Còn nữa, Chu Minh!"
Ta nhìn Cẩn, ánh mắt nàng lóe ra, nhìn chằm chằm ta không chớp mắt...
"Ngươi quả là một người có thiên phú về nghệ thuật...!" Ta sụp đổ...đốn cảm khí tuyệt bỏ mình...
Cẩn chính là như vậy, nói một đống lớn rất cảm tình để cho ta cảm động, rồi lại dội cho ta một gáo nước lạnh, vĩnh viễn nghĩ không ra rốt cuộc dụng ý của nàng ở chỗ nào, vĩnh viễn để cho cuộc sống của ta tràn đầy cảm động và không biết nên làm sao!
Thích ở trong lớp nhìn Cẩn, lúc vẻ mặt nghiêm, lúc chuyện trò vui vẻ, lúc ra vẻ uyên bác, cũng rất thích lúc Cẩn không còn đứng trên bục giảng, vẻ mặt lúc trách móc, lúc cáu giận, Cẩn, tràn đầy cuộc sống của ta, khiến ta vốn dự liệu một cuộc sống bình thản nơi trường học nay lại tràn đầy ―ngoài ý muốn
"Lần đầu tiên gặp ngươi ta cứ tưởng ngươi là một đứa con trai, ngay khi ngươi mở miệng mới nghe ra là giọng con gái..." Không có gì đáng kinh ngạc, từ nhỏ hay bị nhầm thành con trai cũng không phải lần một lần hai.
"Lão sư..."Kêu ra miệng nhưng lại không biết muốn nói gì.
"Sao thế?"
"Không có gì, kêu vậy thôi..." Ai, ta thật cảm giác mình đầu đất chết đi được! Lời này nói đơn giản dễ hiểu chính là đang nói nhảm!
Thật ra thì ta chỉ muốn gọi nàng, ta chỉ muốn khiến nàng chú ý ta, chỉ muốn như vậy, không có thỉnh cầu khác. Ta chỉ muốn nói, lão sư, ta liều mạng học tốt ngữ văn bởi vì ta muốn làm cho ngươi chú ý tới ta, câu chữ của ta mang theo mâu thuẫn cùng giãy giụa là bởi vì ta không biết nên làm sao đem cảm thụ của mình nói cho ngươi biết, ta muốn nói, lão sư, ta không biết ta tại sao lại thích ngươi như vậy!
Nhưng ta nói không ra khỏi miệng, lão sư, làm như chính thời điểm ta kêu " lão sư", liền nhất định không thể nói ra khỏi miệng.
Ngươi hiểu ta như vậy, có thể hiểu được không?
"Chu Minh, bây giờ môn văn lớp các ngươi chỉ có một đại biểu, có chút vất vả quá, ta nghĩ, ta sẽ nói với chủ nhiệm lớp của các ngươi tăng thêm một đại biểu môn văn nữa, ngươi làm đi, được không?"
Ánh mắt Cẩn lóe lên, nhìn vào ánh mắt ấy ta có một cảm giác, ta cho rằng đó chính là cảm giác mong đợi và tín nhiệm.
"Được!" Ta không thích cho mình thêm chuyện vào người, từ nhỏ đã cảm thấy, không quan chức một thân thoải mái là hạnh phúc nhất đời!
"Về phần những môn khác, ta hy vọng ngươi có thể học tốt, ngươi là khóa đại biểu của ta, không thể để cho ta mất thể diện, khóa đại biểu của ta, mọi mặt đều phải ưu tú."
"Ngươi là khóa đại biểu của ta", lời Cẩn khiến ta cảm động, điều gì cũng đều tốt, chỉ cần có thể khiến Cẩn và ta có liên hệ với nhau, ta cũng nguyện ý!
"Ân. Ta sẽ cố gắng hết sức!" Ta có thể hứa hẹn cũng chỉ là hết sức, mặc dù ta thật không có lòng tin đối với môn lý hóa!
"Không ép ngươi, nhìn ra được, ngươi cũng khá thông minh, ha ha, thật may là có văn kéo điểm cho các môn, nếu không, ngươi liền thảm nữa...chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi! Đừng lấy việc học làm trò đùa hắc...!"
Cẩn cười nói, nháy mắt với ta một cái, ta lúc này mới phát hiện lý, hóa lão sư cũng đều ở đây.
"Ta hiểu rồi!" Ta cùng Cẩn nhìn nhau cười một tiếng!
Thời điểm đi ra khỏi phòng làm việc, tự nhiên có một loại cảm giác, chính là cảm giác bắt đầu lưu luyến nơi này!