Chương 1: Vân Lí Vụ Tri

Ái Thật Lâu Bằng Hữu

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Vân Thành, tháng bảy.
Ở trung tâm thành phố cách hai mươi km ở vùng ngoại ô, quán nghệ thuật chính thức mở triễn lãm nhiếp ảnh.
"Các ngươi nói, Vân Lí Vụ Tri vì cái gì muốn ở chỗ này mở triển lãm nhiếp ảnh a? Các nàng làm nghệ thuật còn không phải là dựa vào khai triển tăng mức độ nổi tiếng sao? Này vùng dã ngoại hoang vu, còn không bằng mở ở trung tâm thành phố, trừ bỏ người thật thích tác phẩm của nàng, có thể có mấy ai nguyện ý tới chỗ này xem triển lãm."
"Nàng nếu là nghĩ tăng lên mức độ nổi tiếng thì phương pháp rất nhiều, tôi xem nàng cái này triển lãm thuần túy chính là bởi vì tưởng mở mà thôi, hơn nữa tôi và cậu ý kiến vừa lúc tương phản, tôi cảm thấy cái này vùng dã ngoại hoang vu rất thích hợp chủ đề hôm nay."
Người cãi lại đối phương vung tay lên hướng chữ phía trên trung tâm triển lãm ảnh, sau đó tiếp tục nói, "Ve minh giữa hè.

Phụ cận không phải đều là thanh âm ve minh sao, ngươi ở trung tâm thành phố có thể nghe rõ ràng ve minh sao?"
Chung quanh mấy người nghe vậy sôi nổi nín thở, liền nghe thấy được từng đợt dễ nghe rõ ràng thanh âm ve minh.

Lúc trước người đưa ra nghi vấn cũng đồng nhận gật gật đầu, nhưng lại nghĩ tới cái gì, nhíu mày hỏi: "Kia Vân Lí Vụ Tri người ở đâu? Tôi chính là vì thấy cô ấy mới đến xem triển lãm, ai biết mấy ngày nay cô ấy thế nhưng liền mặt cũng chưa lộ."
Lời này vừa nói ra mấy người sôi nổi liền trầm mặc.
Vân Lí Vụ Tri nổi danh với một tổ cực quang đồ vào bốn năm trước, lúc ấy video ngắn thịnh hành, có người liền đem tác phẩm Vân Lí Trụ Tri nguyên khuôn mà đăng lên tài khoản chính mình thu được một lượng lớn fans, cũng từ giữa thu lợi.
Nhưng cuối cùng giấy không thể gói được lửa chân tướng bại lộ, sự tình lấy trộm tác phẩm bác chủ xin lỗi lui võng, khổng lồ quần thể fans chú ý nguyên sang giả kết thúc.
Từ đầu đến cuối Vân Lí Vụ Tri không có xuất hiện nói một câu, mặc kệ là đối với không hề có điểm mấu chốt ăn cấp tác phẩm hay vẫn là đối đột nhiên dũng mãnh vào quần thể khổng lồ fans.
Mấy năm gần đây, Vân Lí Vụ Tri tài khoản ổn định đổi mới hình ảnh, mới đầu chỉ là bởi vì hot search đi chú ý các fan, cũng dần dần bị Vân Lí Vụ Tri máy quay phim cảnh vật thế giới thuyết phục.
Bị chiến hỏa oanh tạc khu dân nghèo, nguy hiểm mọc thành cụm đại hẻm núi, thần bí nhiều màu cực quang thế giới......!Dùng fans nói tới chính là nương nàng camera xem thế giới.
Lúc sau lại có người nói ra sớm tại bảy năm trước Vân Lí Vụ Tri liền đạt được quốc tế nhiếp ảnh giải thưởng lớn, những năm gần đây dùng "Vân Lí Vụ Tri" tên này đạt được nhiếp ảnh giải thưởng nhiều đếm không xuể.

Nhưng bản nhân lại thập phần điệu thấp, bởi vậy tháng trước khi truyền ra Vân Lí Vụ Tri sắp mở nhiếp ảnh triển lãm khiến cho không nhỏ oanh động.
Có người loạn nói Vân Lí Vụ Tri mua danh chuộc tiếng, đại V cuối là vớt tiền lời đồn.

Nhưng làm người khác không nghĩ tới chính là, Vân Lí Vụ Tri nhiếp ảnh triển lãm không chỉ không có thu phí, còn mở ở dân cư thưa thớt vùng ngoại ô, không vì tài không vì danh, xem như dùng hành động đánh mặt người bịa đặt.
Nhiếp ảnh triển lãm lấy "Ve minh giữa hè" làm chủ đề, mở ba ngày.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng.
"Khả năng......!Không nghĩ bị quấy rầy đi." An tĩnh trong một chốc lát sau, trong đám người không biết ai toát ra như vậy một câu giải thích.
Lúc này, đối tượng bị thảo luận đang cúi đầu từ mấy người phía sau đi ngang qua, nàng đè xuống vành nón, đem khuôn mặt nhỏ tinh xảo giấu kín dưới vành nón.
Đứng ở phía trước chính là trợ lý Tiểu Bạch nhìn thấy nàng tới, hưng phấn mà triều nàng phất phất tay, vừa định chào hỏi thấy nàng làm một cái động tác ngón trỏ khẽ chạm cánh môi phát ra một tiếng "Hư".
Tiểu Bạch đột nhiên thu tay khẩn trương nhấp môi, dường như không có việc gì mà đi đến một bên vì người tới xem triển lãm mà giới thiệu.
Chờ đến giới thiệu đến không sai biệt lắm, Tiểu Bạch mới lặng lẽ trở về phòng nghỉ, liếc mắt một cái liền thấy đưa lưng về phía cửa đang ngồi Vân Tri.
Màu lam trắng in hoa tay ngắn thêm cập đầu gối váy dài, mới vừa rồi mũ lưỡi trai bị nàng để ở một bên lộ ra một đầu tóc đẹp, tay trái chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, tay phải đầu ngón tay nhẹ nhàng đánh màn hình di động, như là đang đợi tin tức, nhìn qua có chút thất thần.
"Chị Vân Tri?" Tiểu Bạch gõ gõ cửa, sau đó đi đến trước mặt nàng nhắc nhở, "Còn một giờ nữa nhiếp ảnh triển lãm liền kết thúc."
Vân Tri hơi hơi nâng cằm, không chút để ý mà ừ một tiếng.
Mặc dù ngữ điệu tùy ý nhẹ nhàng, nhưng Tiểu Bạch vẫn là từ động tác đầu ngón tay của nàng không ngừng nhẹ gõ trên màn hình thấy được nàng giờ phút này tâm tình không tốt lắm, lại nhớ đến sáng sớm lời nàng nói, Tiểu Bạch thấp giọng nhược nhược hỏi: "Nam Kiều hôm nay còn tới sao?"
Khi Tiểu Bạch nói ra tên Nam Kiều rõ ràng nhận thấy được ngón tay Vân Tri hơi tạm dừng một chút, lại không có nghe thấy nàng trả lời.
Tiểu Bạch mắt nhìn đồng hồ do dự hỏi: "Muốn hay không liên hệ người phụ trách lùi lại thời gian một chút?"
Thời gian mượn quán có lưu trình nghiêm khắc cùng quy định, dựa theo hợp đồng mà làm, ký ba ngày chính là ba ngày, nhiều một phút đều không được.
"Không cần." Vân Tri rũ mắt.
Ở nghe được Vân Tri trả lời, Tiểu Bạch mắt sắc mà thấy được nàng trên màn hình di động tin tức.
【 xin lỗi Tri Tri, trên đường có việc trì hoãn, có thể chờ mình một giờ sao? 】
Nhiếp ảnh triển mở ba ngày, Nam Kiều ở Vân Thành lại chậm chạp không tới, thẳng đến trước khi kết khúc một giờ cuối cùng còn gọi Vân Tri chờ.

Muốn nàng nói, thật muốn tới cũng không đến mức chờ tới bây giờ.
Tiểu Bạch làm trợ lý của Vân Tri ba năm, cũng biết Vân Tri có bao nhiêu để ý Nam Kiều, trái lại Nam Kiều, mỗi lần không phải đến trễ chính là lỡ hẹn, nàng thấy được nhiều nhất chính là Vân Tri chờ bóng dáng Nam Kiều, nghĩ vậy Tiểu Bạch không khỏi có chút căm giận bất bình.
"Nam Kiều này nói chuyện không giữ lời, hôm trước nói ngày hôm qua tới, ngày hôm qua nói hôm nay tới, hôm nay lại nói làm chị chờ một chút, phía trước nàng khai triển lãm tranh chị chính là cái thứ nhất đi, còn dùng chính mình tài khoản cho chị ta tuyên truyền, kết quả chị ta hiện tại......"
Nói đến một nửa, Tiểu Bạch lại cảm thấy chính mình có chút xen vào việc người khác, Nam Kiều lại thích lỡ hẹn, nàng tức giận nhưng chung quy Nam Kiều mới là Vân Tri bạn tốt, chính mình nói như vậy Vân Tri không chừng còn sẽ tức giận.
Tiểu Bạch dừng một chút chờ tới không phải Vân Tri đáp lại mà tiếng chuông di động, khi thấy tên người gọi Tiểu Bạch có một loại quẫn bách nói xấu người khác bị người bắt được.
Vân Tri cũng không có chú ý cảm xúc của nàng biến hóa, thậm chí lời nói của nàng vừa nói không có nghe vào, điện thoại gọi tới đây, Vân Tri đôi mắt xẹt qua nhè nhẹ phức tạp cảm xúc, khi tiếng chuông sắp kết thúc mới bắt máy.
Mới vừa bắt máy, liền truyền tới giọng nữ kiều mị ——
"Tri Tri, cậu tức giận sao? Thực xin lỗi, mình bảo đảm một giờ sau liền đến được không, cậu lại chờ mình trong chốc lát, mình hôm nay thật sự có việc vội."
"Tri Tri —— tốt Tri Tri, đừng nóng giận nha."
Nam Kiều làm nũng, trong thanh âm mang theo rõ ràng dụ hống, cô biết rõ Vân Tri ăn nhất bộ dạng này, chỉ cần cô xin lỗi thêm thái độ tốt, dù thực tức giận cũng sẽ tiêu.
Quả nhiên, Vân Tri sau khi nghe xong cô xin lỗi, cảm xúc nháy mắt buông lỏng, nhẹ thanh âm trả lời cô: "Mình không tức giận."

"Cậu còn nói không tức giận, vậy cậu vì cái gì làm mình đừng đi? Cậu không nghĩ thấy mình sao?"
"Không phải, thời gian mượn quán sắp tới rồi, cậu hiện tại tới cũng sẽ không nhìn thấy triển lãm." Từ bắt đầu nhận thức Vân Tri liền không nói nặng cô, cũng không thích trở nên mâu thuẫn gay gắt, nàng tính cách thói quen tránh nặng tìm nhẹ, cấp đối phương lưu lại đường sống.
Càng đừng nói đối phương là người nàng thích.
"Thực xin lỗi a, mình rõ ràng đã sớm đáp ứng cậu, kết quả lại bởi vì công tác vẫn luôn kéo dài tới hiện tại."
Nam Kiều thanh âm càng ngày càng nhỏ, trong lời nói áy náy tự trách càng thêm rõ ràng, làm cho Vân Tri cũng cảm thấy không hề dễ chịu, nàng cười cười nói: "Không có việc gì, một cái triển lãm mà thôi."
"Tri Tri, tuy rằng mình khả năng không đến kịp triển lãm của cậu, nhưng mình có thể bồi cậu ăn sinh nhật a, ở đằng kia chờ mình được không, mình đây liền tới đón cậu về nhà sau đó chúng ta cùng nhau ăn sinh nhật."
Vân Tri vốn muốn nói nàng có thể chính mình trở về, rốt cuộc từ nơi này hồi nội thành muốn hơn một giờ đi xe, qua lại càng muốn gần ba giờ.

Nhưng bị Nam Kiều một câu "Cậu có phải hay không còn ở tức giận" nuốt trở về.
Treo điện thoại lúc sau, Vân Tri lặng im giây lát, tâm tình cũng không giống lúc trước như vậy không tốt.

Khi ngẩng đầu lại phát hiện Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào xem nàng, nhận thấy được nàng ánh mắt mới chớp chớp mắt, chỉ chỉ cửa sổ phòng nghỉ: "Lạnh quá, em đóng một chút cửa sổ."
Chậm chạp không nghe thấy được động tĩnh Vân Tri, Tiểu Bạch đóng cửa sổ động tác chậm lại, mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống.
Ngoài cửa sổ gió lớn nhiệt độ không khí sậu hàng, làm người ta trong lúc nhất thời phân không rõ sắc trời tối tăm là bởi vì mau tới chạng vạng hay vẫn là bởi vì mưa to buông xuống.
"Nhìn qua khả năng sẽ có một tràng mưa to, phía trước dự báo thời tiết không phải nhiều mây chuyển tình sao?" Tiểu Bạch nói thầm một câu.
Vân Tri ngước mắt nhìn mắt ngoài cửa sổ, vào phần mềm thời tiết xem kỹ, liền thấy nhắc nhở mưa to.
Nội thành đến nơi đây lộ tuy rằng còn tính bình thản, nhưng cũng khó tránh khỏi cũng sẽ có chỗ trũng nơi, hơn nữa trời mưa sương mù đại, tình hình giao thông tương đối nguy hiểm.
Vân Tri cấp Nam Kiều phát tin nhắn nói cho cô trên đường nguy hiểm, bằng không đừng tới, được đến trả lời lại là đang ở trên đường.
"Chị Vân Tri, các chị thật sự không có đang yêu đương sao?" Tiểu Bạch đưa lưng về phía Vân Tri, kéo bức màn động tác một chậm lại chậm, khi hỏi câu này thanh âm cũng thật cẩn thận, phảng phất chỉ là thuận miệng vừa hỏi.
Thật lâu không có nghe được câu trả lời, Tiểu Bạch hoàn toàn đem bức màn kéo lên lúc sau xoay người đi đến bên cạnh nàng sô pha ngồi xuống, vui cười ý đồ thu hồi vừa mới nói: "Em liền tùy tiện hỏi một chút, ha ha ha coi như em không hỏi."
"Là chị làm cái gì làm em sinh ra ảo giác chuyện này sao?" Vân Tri lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn nàng dò hỏi.
Tiểu Bạch cũng không phải người thứ nhất hỏi nàng loại vấn đề này, ngay cả cộng đồng bạn tốt cũng sẽ thường thường hỏi nàng lời nói đồng dạng như vậy.
Vân Tri tuy rằng thích Nam Kiều, nhưng cũng sẽ không dùng loại này hiểu lầm làm người khác cho rằng các nàng là người yêu.
"Không có không có, em chính là nhớ tới phía trước chị không vui Nam Kiều hống chị thời điểm, liền rất giống hống bạn gái, còn có ngày thường thường xuyên sẽ cho chị tặng lễ sự vật, liền cảm thấy các chị thực thân mật." Tiểu Bạch rốt cuộc đem lời nói nghĩ tới nói ra, thở phào nhẹ nhõm.
"Nhận thức rất nhiều năm, bạn tốt mà thôi." Vân Tri rũ mắt nhẹ giọng trả lời.
Từ đại học đến bây giờ, người nhận thức nàng giống như đều sẽ hỏi không ít lời nói.
—— hai người có phải hay không đang yêu đương.
—— Nam Kiều là bạn gái ngươi đi, nàng khẳng định thích ngươi, bằng không vì cái gì đối với ngươi tốt như vậy.
—— Nam Kiều là bạn gái ngươi sao? Ngươi như thế nào đối với nàng tốt như vậy.
Mỗi người đều cảm thấy các nàng đang yêu đương, nhưng chỉ có lẫn nhau trong lòng biết rõ ràng, các nàng chỉ là quan hệ bạn tốt.
Đến nỗi nguyên nhân, Vân Tri cũng không biết.
Cùng nàng làm bạn trong mười ba năm, Vân Tri hướng Nam Kiều thổ lộ rất nhiều lần, nhưng đều bị cự tuyệt.
Cự tuyệt nguyên nhân không có chỗ nào mà không phải là cùng bạn có quan hệ.
—— đừng như vậy, chúng ta còn phải làm bạn.
—— làm bạn không tốt sao?
Nghe được nhiều, Vân Tri cũng liền không hề chấp nhất với một tầng quan hệ kia, chỉ cho rằng Nam Kiều không nghĩ luyến ái, hai người vẫn duy trì ở bên ngoài xem ra "Ái muội" quan hệ, thẳng đến hai năm trước.
-
Lúc rời đi Vân Tri cũng không có cùng mặc khác thành viên phòng làm việc ngồi chung chiếc xe, mà lựa chọn theo Nam kiểu tìm một nơi ngồi chờ nàng.
Đi đến vị trí sân ga giao thông công cộng, trên bầu trời đã rơi lắc rắc mưa phùn, Vân Tri đè xuống vành nón, sờ soạng một chút treo trước ngực camera.
Đem dù chưa mở ra đặt trên ghế dựa ở sân ga giao thông công cộng, lại lấy ra trong túi khăn giấy lau chùi nước mưa ở bên rìa camera.
Chà lau xong lúc sau, nàng mở ra camera đối với không trung chụp một tấm, ngồi ở trên ghế dài lật xem ảnh chụp chụp mấy ngày này.
Mười phút qua đi, Nam Kiều bên kia còn không có hồi âm.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, rơi một giọt lại một giọt xuống từng chỗ trũng nước.
Vân Tri giơ camera đối với không trung, một đốn giọt nước chụp loạn, sắc trời tối tăm, sương mù mưa to, chụp ra tới ảnh chụp cũng không đẹp, chỉ cho là tống cổ thời gian.
Vân Tri híp lại mắt trái, lấy camera xem kỹ cảnh vật thế giới dưới mưa bụi, chậm rái từ trên xuống, đột nhiên ánh mắt nàng đình trệ, ngước mắt nhìn đầu mắt kính.
Một người cầm ô ôm một phủng vụn băng lam cao gầy nữ nhân đột nhiên xuất hiện trong kính, chậm rãi bước hướng nàng đi tới.

Nữ nhân thân xuyên một bộ màu đỏ váy dài, dáng người cao gầy mảnh khảnh, trang dung tinh xảo.
Vào lúc này thế giới xám xịt, trước mắt đột nhiên xuất hiện nữ nhân duy nhất lượng sắc, bắt giữ đén màn ảnh này Vân Tri tâm bỗng chốc nhảy lên một chút, liền ấn chụp vài cái.
Nàng vừa mới chụp mấy tấm tuyệt hảo đồ.
Vân Tri dường như không có việc gì mà đem màn ảnh dời về phía nơi khác, yên lặng mà tắt đi camera, ánh mắt lại không tự giác mà nhìn về phía bên cạnh ghế dài vị trí.
Nữ nhân động tác thong thả mà thu dù, đem nó gác lại ở một bên, ở ghế dài ngồi xuống, trong lòng ngực như cũ ôm vụn băng lam.

Cô hơi hơi ngửa đầu, mặt mày thanh lãnh, nhẹ nhấp môi đỏ vào lúc này xem ra nhiều vài phần lãnh diễm, cũng tăng thêm vài phần khoảng cách.
Vân Tri thu hồi ánh mắt, nhìn về phía chính mình trong tay camera, xem xét lúc trước chụp mấy tấm hình, rồi sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân.
Cô rũ mắt nhìn trong lòng ngực vụn băng lam, ánh mắt biểu tình ôn hòa rất nhiều.

Vân Tri đột nhiên thất thần, nàng nghĩ tới nếu trong lòng ngực cô lúc này là hoa hồng lửa đỏ cháy có lẽ sẽ càng thích hợp.
Một lát sau Vân Tri phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến việc chính mình muốn làm, trong lòng rối rắm một phen, nghĩ như thế nào mở miệng sẽ càng có lễ phép lại không đường đột còn có thể đủ đạt tới mục đích.
Trải qua một phen suy xét, Vân Tri rốt cuộc mới nghiêng thân qua, nhìn nữ nhân ôn hòa lễ phép ra tiếng: "Tiểu tỷ tỷ xin chào."
Nàng nhìn thấy đầu ngón tay của cô vuốt ve bó hoa dừng một chút, giây lát mới ngước mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt so vừa nãy càng thêm ôn hòa, khóe môi hơi cong.
"Chào em."
Tác giả có lời muốn nói: biubiu~ từ lại tới! Cùng nhau nghỉ mát đi Q_Q
Bình luận phát ba ngày bao lì xì cho mọi người, chúc mọi người xem văn vui vẻ!
Lời Editor: Đây là lần đầu mình edit, có sai sót gì mong các bạn thông cảm! Cám ơn..