Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi
Đăng vào: 12 tháng trước
-Rầm– Dường như Hạ Dĩ Tường đang tức điên lên mà vẫn không hiểu lý do vì sao, anh đi qua đi lại trước mặt Hạ Dĩ Niên trong khi hắn lại vô cùng nhàn nhã ngồi thưởng trà. Cuối cùng Hạ Dĩ Tường không nhịn được liền lên tiếng: “Anh thật không hiểu chú nổi mà, người đưa ra kế hoạch thu mua là chú, người nói hủy bỏ kế hoạch cũng là chú, chú xem mấy lão già cổ đông kia là cừu non không biết gì sao?”
Hạ Dĩ Niên im lặng, nhẹ nhàng thổi tách trà nóng trong tay. Hạ Dĩ Tường tức quá không còn từ nào để mắng liền chỉ biết chỉ tay về phía hắn, qua một lúc lâu mới hỏi: “Nói xem, chú lại có ý định gì nữa?”
Lúc này Hạ Dĩ Niên vừa thưởng thức xong vị đắng của trà, hắn đặt tách trà xuống.
“Khải Ca.”
Rất nhanh, Khải Ca bước vào: “Cậu hai.”
“Gọi Hà Duy Tâm vào đây.”
“Dạ.”
Khải Ca rời khỏi, Hạ Dĩ Tường lại đưa ánh mắt không hiểu gì về phía Hạ Dĩ Niên. Ngược lại thì hắn cũng không có ý định giải thích, Hà Duy Tâm đi vào, nhìn qua Hạ Dĩ Tường rồi bước tới: “Chủ tịch, cậu hai.”
Hạ Dĩ Tường gật đầu, định mời Hà Duy Tâm ngồi xuống thì Hạ Dĩ Niên là cất tiếng ngắt ngang: “Hà Duy Tâm, kể từ nay cậu chính thức trở thành quản đốc của tập đoàn Hoàng Thịnh, phụ trách giám sát tiến độ thi hành của bộ sưu tập thu đông sắp tới.”
Hà Duy Tâm ngạc nhiên không thôi, đây chính là một cơ hội cực kì tốt. Lần này anh đến là để xin trợ cấp vốn cho công ty ZI thế mà giờ lại từ một trưởng phòng quan hệ công chúng nhỏ nhoi mà trở thành quản đốc hơn nữa còn là quản đốc của công ty đầu não như Hoàng Thịnh. Cơ hội này, có nằm mơ cũng khó mà thấy được.
Nhưng Hà Duy Tâm vẫn còn chưa tin hẳn, anh nhìn sang Hạ Dĩ Tường, Hạ Dĩ Tường lại chật lưỡi một cái rồi xua tay: “Cậu nhìn tôi làm gì, cậu hai nói sao thì là vậy, còn không mau trở về thu xếp, hai ngày nữa đến nhận chức.”
Hà Duy Tâm vui mừng quá đỗi, không ngừng cảm ơn hai người rồi rời đi. Hạ Dĩ Tường dường như đang cực kì tò mò, như bị dẫn đi trong sương mù không thấy đường ra, anh đưa mắt yêu cầu Hạ Dĩ Niên giải thích thế nhưng Hạ Dĩ Niên chỉ nhẹ nhàng nói: “Em đang lười, không muốn giải thích.”
“Chú…”- Dù gì anh cũng là chủ tịch, sao lại không cho anh biết những việc làm này của chú là có ý gì chứ?
Lời chưa kịp nói, Hạ Dĩ Niên đã ngắt lời: “Nghe nói người mẫu Katty hủy hợp đồng rồi?”
“Đúng vậy, nghe nói cô ta tìm được một dự án phim truyền hình khá ngon.”
Hạ Dĩ Niên nhướng mày, nghĩ một lúc rồi đứng lên định rời đi, trước khi đi thì nói: “Em đã tìm được một ứng cử viên mới thế vào vị trí của Katty, thân hình cũng khá chuẩn, lát nữa cô ta sẽ đến.”
Hạ Dĩ Tường nheo mắt, nghi ngờ hỏi: “Chú hợp đồng với người ta rồi à?”
“Vẫn chưa, nhưng cô ta sẽ đến.”- Hạ Dĩ Niên nhếch môi đứng lên rời khỏi để lại Hạ Dĩ Tường ngồi trên chiếc ghế chủ tịch mà y như bù nhìn, chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra. Chỉ khoảng nữa tiếng sau, thư kí riêng gọi đến nói cô người mẫu Katty kia bị bên phía nhà sản xuất bộ phim hủy bỏ tư cách nữ chính, bây giờ cô ả đang đau khổ đứng dưới tập đoàn Hoàng Thịnh cầu xin. Hạ Dĩ Tường chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nhỏ mọn nhất không phải em trai anh thì là ai.
Thành phố Bạch Nhật, đây chính là nơi ở trước kia của Dương Anh Thi. Giờ đây, vẫn là nét đẹp cổ kính như thế nhưng cô lại cảm thấy nơi này dường như không còn thuộc về mình nữa. Trước kia cô chính là người đứng đầu tầng lớp thượng lưu ở thành phố này, nhưng giờ đây…chỉ mới hai tháng, cô quay trở lại với thân phận xa lạ như vậy. Dương Anh Thi thẫn thờ bước ra từ sân bay, cô rất muốn đi đến Yunus thăm mẹ, thăm mọi người, rất muốn nhìn thấy thú cưng Mặt Trắng của mình…
Nhưng bây giờ cô không phải Dương Anh Thi chủ tịch của Yunus nữa, cô là Trân Trân, một cô gái đã mất hết kí ức về bản thân.
Dương Anh Thi tự hỏi, tại sao, tại sao mọi thứ vẫn thế, chỉ có lòng người là thay đổi?
Triệu Trường Bách vừa làm xong thủ tục ở phòng hành chính, lúc quay trở lại thi thấy Dương Anh Thi đang đứng ngẩn người nhìn mọi thứ xung quanh. Anh bước tới gọi cô: “Nhìn gì thế.”
Dương Anh Thi lắc đầu, đi theo Triệu Trường Bách ra xe. Lần này cô đến đây là vì thôn Hương Lâm, cũng là vì bản thân mình. Hạ Dĩ Niên đã đưa ra yêu cầu để cô trả giá vì dám tạt sơn vào người hắn, yêu cầu đó chính là cô phải trở thành người mẫu đại diện cho bộ sưu tập thu đông sắp tới của Hoàng Thịnh. Chị gái cô từng dạy cô rằng, nếu không muốn cùng một người nào đó dây dưa vậy thì dứt khoát phải rạch ròi ngay từ phút đầu.
Chiếc xe trở Triệu Trường Bách và Dương Anh Thi chạy nhanh lướt qua một con phố sầm uất của thành phố. Đồng thời lúc đó một người phụ nữ cũng từ trên một chiếc xe màu trắng sang trọng khác bước xuống, bà ta mặc vest trắng quý phái, từng một cử chỉ nhỏ đều thể hiện mình là người thượng lưu.
Một người hầu thân cận bước tới gọi bà: “Phu nhân, bà nhìn gì vậy?”
Người phụ nữ nhìn về một phía, phía đó chính là hướng chiếc xe của Dương Anh Thi vừa chạy qua. Nhưng giờ đây lại chẳng thấy gì nữa, ánh mắt bà có chút đau đớn tìm kiếm: “Hình như…ta vừa cảm nhận được, Anh Thi nó vừa ở đây.”
Người hầu thân cận nghe thấy thế thì bất giác nổi da gà: “Chắc do phu nhân quá nhớ thương đại tiểu thư đó thôi.”
Dương Cẩm Vân gật đầu, con gái bà đã chết rồi…chính bà đã nhìn thấy thi thế lạnh lẽo của nó. Làm sao nó có thể xuất hiện một lần trong cuộc đời bà nữa…
…
Tập đoàn Hoàng Thịnh chính là biểu tượng thời trang của Châu Âu từ xa xưa, nghe nói bề dày lịch sử của tập đoàn đã có từ thời vua Louis 14 của Pháp. Trải qua biết bao nhiêu thế hệ, cho đến hôm nay Hoàng Thịnh chính là tập đoàn dẫn đầu trong giới thời trang, song song đó cũng là tập đoàn sở hữu khối bất động sản khổng lồ trên toàn thế giới.
Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy, đứng bên dưới của Hoàng Thịnh nhìn lên, tòa nhà 15 tầng kia chẳng khác nào một cung điện trong mơ của nhiều người. Toàn bộ kiến trúc được làm từ kính cao cấp, biển hiệu ghi chữ Hoang Thinh Fashion được thiết kế vô cùng độc đáo và được đặt ở vị trí trung tâm nhất. Nhân viên trong Hoàng Thịnh chiếm hết bảy mươi phần trăm là những sinh viên xuất sắc tốt nghiệp các trường đại học nổi tiếng của Hoa Kỳ, nghe nói hàng năm Hoàng Thịnh nhận được hơn ba ngàn hồ sơ xin việc, thế nhưng mức độ tuyển dụng của tập đoàn chỉ chiếm 0,75% mà thôi. Lý do rất đơn giản, Hạ Dĩ Niên không đủ kiên nhẫn duyệt hết từng hồ sơ.
Dương Anh Thi và Triệu Trường Bách vẫn chưa kịp bước vào cửa thì Khải Ca đã bước ra, anh lịch sự đưa tay ra dấu mời vào. Khải Ca dẫn đường, Triệu Trường Bách và Dương Anh Thi đi theo. Suốt dọc đường đi, các cô nhân viên văn phòng kia luôn ném ánh mắt kì quái nhìn về phía Dương Anh Thi, nói những câu kiểu như.
“Cô gái kia là ai thế? Ăn mặc quê mùa như vậy.”
“Suỵt. Cô không thấy sao, Khải Ca đích thân xuống dẫn đường, chắc chắn cô gái đó là người quen của cậu Hai.”
Triệu Trường Bách nghe thấy mấy lời này thì bất giác quay qua nhìn Dương Anh Thi, lại thấy cô không mấy để tâm tới thì nói: “Xin lỗi, anh quên mất không dẫn em đi mua bộ đồ thay vào.”
Dương Anh Thi bước vào thang máy, lạnh nhạt nói: “Sao cũng được, chỉ cần không khỏa bóng dáng hưởng tới thuần phong mỹ tục là được.”
Triệu Trường Bách cười nhẹ, không nói gì thêm.
Thang máy mở ra ở tầng 15, Khải Ca đi vào bên trong một căn phòng khoảng năm phút sau đó trở ra bảo hai người có thể vào trong. Triệu Trường Bách đi trước, Dương Anh Thi theo sau, càng lúc cô càng không mấy thoải mái. Cánh cửa phòng mở ra, Triệu Trường Bách đi tới trước mặt Hạ Dĩ Niên, lịch sự lên tiếng: “Tôi đã theo yêu cầu của cậu rồi.”
Hạ Dĩ Niên chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn trên nón tay áp út của mình, chiễm chệ ngồi đó đưa mắt nhìn thẳng về phía Dương Anh Thi đang đứng phía xa, đánh giá qua cô một lượt từ đầu tới chân rồi nhếch môi.
Từng đường nét trên gương mặt đều như được tập hợp từ những thứ tuyệt vời nhất đẽo gọt mà thành, một gương mặt tiêu chuẩn bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không có góc chết.
Dương Anh Thi phải thầm công nhận, không biết cha mẹ của hắn có phải là người ưu tú nhất hay không mà lại có thể sinh ra thằng con trai yêu nghiệt như vậy. Chỉ một cử chỉ nhỏ trên gương mặt cũng có thể khiến cho bất kì người nào, ngay cả là đàn ông cũng đều phải ca thán vài câu.
Dương Anh Thi bị hắn nhìn tới mức đầu tóc xém tí nữa là dựng cả lên, cô chợt nhớ tới lời mà Triệu Trường Bách căn dặn cô cách đây vài tiếng…
“Hạ Dĩ Niên trước giờ có rất ít tin đồn tình cảm, ngoại trừ một cô gái tên là Âu Giãn Tình ra thì hắn đều phủ nhận mọi tin đồn với các minh tinh nổi tiếng. Còn nữa, Hạ Dĩ Niên là người rất thích chỉnh người khác, vậy nên lúc gặp hắn em nhất định phải tỏ ra thật lễ phép, vậy mới có thể hy vọng qua ải này.”
Dương Anh Thi vội vàng hơi cuối người: “Chào cậu hai.”
Hạ Dĩ Niên gật đầu, giọng nói chứa chút ý mỉa mai: “Tốt lắm, xem như cũng học được chút lễ nghĩa rồi.”
Dương Anh Thi thầm nghiến răng, lễ nghĩa như thế đối với Dương Anh Thi cô chính là lịch sự lắm rồi, xem thái độ của hắn không lẽ còn muốn cô ba quỳ chính lạy hay sao?
Hạ Dĩ Niên đưa mắt quét sang Triệu Trường Bách, bày ra vẻ mặt khỏ hiểu: “Không biết cậu Triệu đây còn việc gì nữa không? Người cũng đã đưa tới rồi, cậu cũng có thể đi rồi.”
Nét mặt Triệu Trường Bách lại có chút không thoải mái, vừa rồi nếu anh không nhìn lầm thì cái loại ánh mắt Hạ Dĩ Niên nhìn Trân Trân của anh thật không bình thường chút nào.
“Trân Trân cô ấy không hiểu lễ nghi là mấy, tôi lo cô ấy sẽ khiến cậu hai không vui, nên cứ để tôi đi theo nhắc nhở cô ấy.”- Triệu Trường Bách nói rồi còn gật đầu vài cái, y như rằng đã tìm được lý do hợp lý lắm vậy.
Dương Anh Thi lườm anh một cái, anh nói ai không hiểu lễ nghi?
Hạ Dĩ Niên cũng không phản bác, chỉ gật đầu một cái sau đó mới lên tiếng: “Có điều, tôi cũng không mấy chú trọng lễ nghi lắm, việc này cậu Triệu không cần bận tâm.”
Không cần bận tâm…ý là nói anh lo chuyện bao đồng chứ gì? Nhưng nếu Hạ Dĩ Niên đã nói đến mức này, nếu cứ tiếp tục ở lại chắc chắn mọi chuyện sẽ xấu đi chứ không tốt hơn. Triệu Trường Bách quay lại, ra hiệu với Dương Anh Thi, cô lại khẽ lắc đầu ý muốn nói anh đừng có đi, bỏ bạn như thế là không anh hùng chút nào…
Triệu Trường Bách khổ tâm: Anh không còn cách nào khác.
Dương Anh Thi bĩu môi: Không có nghĩa khí.
Hạ Dĩ Niên: “Hai người đấu tranh tư tưởng xong chưa?”- Có thể dễ dàng nghe ra sự không vui trong giọng nói Hạ Dĩ Niên.