Đăng vào: 12 tháng trước
"Gì cơ?!" Thẩm Trường An kinh ngạc nói, "Đây là......!Đây là lời mà người tặng hoa bảo anh nói sao?"
"Đương nhiên......"
Ánh mắt của tất cả mọi người trong Bộ Dân chính đều tập trung vào anh trai giao hoa và Thẩm Trường An.
"Đương nhiên không phải." Anh trai giao hoa thở ra một hơi dài, "Cửa hàng hoa Bách Niên Hảo Hợp của chúng tôi, đối xử chân thành với mọi khách hàng.
Niên tiên sinh đã hào phóng đặt 99 bông hồng, ngài ấy là khách quý trong những vị khách quý, vì vậy chúng tôi rất hy vọng ngài ấy và người yêu của mình có thể bách niên hảo hợp(*)."
"Khoan đã, ý của anh là......!Tiên sinh á?!" Trần Phán Phán rất giỏi bắt lấy trọng điểm, cô nhìn anh trai giao hoa, "Anh nói người tặng hoa cho Trường An là một vị tiên sinh sao?"
"Đúng vậy." Anh trai giao hoa mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trần Phán Phán ngẩn ngơ nhìn Thẩm Trường An cùng với bó hoa hồng trong tay anh trai giao hoa, hơn nửa ngày mới nhìn Thẩm Trường An một cách nghiêm túc: "Trường An, có chuyện gì đừng đè nén trong lòng, chúng ta là bạn bè, chúng tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu, cũng tôn trọng tình yêu của cậu, chúc cậu hạnh phúc."
Thẩm Trường An: Tôi không phải, tôi không có......
"Người anh em, tuy con đường này không dễ đi, nhưng chúng tôi rất khâm phục dũng khí của cậu." Đinh Dương đi tới vỗ vỗ vai Thẩm Trường An, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giữ bí mật này cho cậu."
Từ Trạch cũng trịnh trọng gật đầu.
"Ngài cứ yên tâm, sự riêng tư của khách hàng còn quan trọng hơn mạng sống của chúng tôi nữa, chúng tôi cũng tuyệt đối không để lộ ra đâu." Anh trai giao hoa nhét bó hoa nặng trĩu vào trong ngực Thẩm Trường An, "Mối tình đẹp nào cũng đáng được người khác chúc phúc."
"Anh trai à, thật tuyệt khi anh có ý nghĩ như vậy đấy." Trần Phán Phán vỗ tay bộp bộp bộp bộp.
Anh trai giao hoa có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Nào có nào có."
Thẩm Trường An: "......"
Không đúng, có phải đang có hiểu lầm gì trong chuyện này không?
"Chẳng trách cậu từ chối Tằng Di kiên định như vậy, tôi có thể hiểu được." Trong ánh mắt Trần Phán Phán nhìn Thẩm Trường An có thêm vài phần trách nhiệm, "Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ bảo vệ bí mật và tình cảm này của cậu thật tốt."
Thẩm Trường An xụ mặt nói: "Đừng quậy nữa, tan làm hết đi."
Cậu nhanh chóng ký tên mình xuống đơn nhận hàng.
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh." Anh trai bỏ đơn nhận hàng đã được ký vào túi áo khoác của mình, sau đó nói với Thẩm Trường An: "Hoan nghênh ngài đặt hoa tại cửa hàng Bách Niên Hảo Hợp của chúng tôi ngay bây giờ để gửi lại cho Niên tiên sinh, chúng tôi có thể cho cậu giá của khách VIP, giảm 12% và giao hàng miễn phí trong thành phố."
"Không, không cần đâu, cảm ơn." Sau khi Thẩm Trường An nói ra những lời này, anh trai giao hoa không có dây dưa thêm, ngay cả nụ cười cũng không có thay đổi, nhưng Thẩm Trường An không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt mà đối phương nhìn cậu, giống như đang nhìn một một tên cặn bã vậy.
Ôm bó hoa lớn xuống lầu, Thẩm Trường An nghe thấy cách đó không xa có tiếng lẩm nhẩm lầm nhầm.
"Làm người, trên chuyện tình cảm phải chung tình."
"Ngươi có đọc tin mấy ngày trước không, có một người đàn ông ngoại tình, cuối cùng hắn bị bạn gái chém 24 nhát, nhát nào cũng tránh chỗ hiểm hết."
Thẩm Trường An dừng bước, nhìn thụ yêu đang lải nhải: "Câm miệng, giữ yên lặng đi!"
"Cây cối chúng tôi nói chuyện, loài người mấy người cũng đâu nghe thấy, có ầm ĩ gì đâu chứ?" Thụ yêu quan sát Thẩm Trường An lên xuống hằng ngày, thấy cậu cũng không có hành động gì là thật sự làm hại nó, lá gan cũng dần dần to lên, "Ngươi không nằm trong phạm vi của người bình thường, cho nên không tính."
"Ngày mai ta sẽ đi cưa ngươi."
"Làm hại cổ thụ là phạm pháp." Thụ yêu dào dạt đắc ý.
"Trên ta có người." Thẩm Trường An hừ nhẹ, "Xử lý ngươi."
"Có ấu trĩ quá không vậy?" Thụ yêu đúng là có chút sợ, chiều nay Diêm Vương tới rồi đi, mà Thẩm Trường An cũng không có chút vấn đề nào cả, điều này đã chứng minh cái gì?
Chứng minh Thẩm Trường An vẫn có chút thể diện để nể nang.
Nó......!Không đủ khả năng để đắc tội.
Nghĩ vậy, thụ yêu hậm hực ngậm miệng lại, một lúc sau mới nói: "Mấy người thích ngươi, nếu biết ngươi có thể thông âm dương, có thể nói chuyện với yêu ma, liệu có coi ngươi như người không cùng giống loài không?"
"Những người có thể làm được mấy điều này mà còn làm hại con người, mới có thể bị coi như người không cùng giống loài." Thẩm Trường An nhấn mạnh, "Ta sẽ không như vậy."
Thụ yêu: "......"
Sao nó lại quên loài người là một loài sinh vật rất thực tế chứ, chỉ cần có ích thì mặc kệ xấu hay đẹp bọn họ cũng sẽ khen.
Người có tài nhưng lại lãng phí nó, không có ích gì cho loài người, kiểu này mới có thể bị loài người bài xích.
Nói về tốc độ trở mặt vô tình, có chủng tộc nào vượt trội hơn con người chứ?
99 bông hồng có hơi nặng, mà hôm nay Thẩm Trường An cũng không lái xe qua, cho nên cậu ôm hoa đứng ở cổng, chuẩn bị lấy điện thoại gọi taxi.
"Trường An." Từ Trạch đậu xe bên cạnh cậu, "Lên xe đi, tôi đưa cậu về."
Nếu là ngày thường, Thẩm Trường An cũng ngại làm phiền đồng nghiệp như vậy, nhưng hôm nay thì khác, cậu ôm một bó hoa to như thế này đứng ở cổng chưa được hai phút mà tỉ lệ quay đầu đã lên tới một trăm phần trăm rồi.
"Cảm ơn." Thẩm Trường An đặt hoa xuống ghế sau, còn mình thì đến ghế phụ ngồi xuống, "Đi......!Đi đến biệt thự của bạn tôi."
Tuy rằng không biết Đạo Niên bị thứ gì kí.ch thích, đột nhiên bắt đầu tặng hoa cho cậu, nhưng bởi vì việc nhỏ này mà không thể hiểu được không quay về, như vậy việc nhỏ này sẽ lập tức biến thành chuyện xấu hổ.
"Hoa......!Là người bạn kia của cậu tặng à?" Từ Trạch không ngạc nhiên chút nào.
"Ừm." Thẩm Trường An gật đầu.
Hoa hồng được tô điểm bằng những giọt nước nhỏ, làm cho nó trở nên tươi đẹp hơn, Thẩm Trường An cảm thấy mình nên từ chối nhận, nhưng một bó hoa lớn như vậy cũng không rẻ, vả lại đây còn là tấm lòng của Đạo Niên nữa......
Cậu theo bản năng xem nhẹ, khi Tằng Di tặng hoa cho mình, cậu từ chối thì hoàn toàn không cảm thấy tiếc.
Từ Trạch cười một tiếng.
Thẩm Trường An thở dài trong lòng, loại tình huống này cậu đi giải thích thì giống như quá mức cố ý, mà nếu không giải thích, thì lại có chút không thích hợp.
Ngay khi Thẩm Trường An chuẩn bị tìm chủ đề để Từ Trạch và mình đều xem nhẹ chuyện này thì Đạo Niên gọi điện thoại lại đây, cậu do dự chưa đến ba giây đã nhấc máy.
"Đạo Niên?"
"Trường An." Đạo Niên đã kết thúc cuộc cãi vã về vấn đề Thẩm Trường An và cô gái được cứu kia có phải một đôi trời sinh hay không với cư dân mạng, y dựa vào sô pha, vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu nhận được hoa tôi tặng chưa?"
"Nhận được rồi."
"Nhận được là tốt rồi." Nét mặt Đạo Niên trở nên nặng nề hơn, "Cậu phải nhớ kỹ, đừng tin vào những người tùy tiện tặng hoa cho mình, chỉ cần cậu thích thứ gì, tôi đều có thể tặng cho cậu, tránh xa mấy người không biết sâu cạn này một chút."
Thẩm Trường An: "......"
"Anh tặng cho tôi một bó hoa to như vậy là vì cái này á hả?" Thẩm Trường An dở khóc dở cười.
Tếng thở của Đạo Niên truyền vào trong tai nghe của cậu, Đạo Niên không nói gì cả.
Thời gian như đã trôi qua rất lâu, nhưng trên thực tế cũng chỉ trôi qua mười mấy giây, Thẩm Trường An đã nghe thấy Đạo Niên khẽ "ừm" một tiếng ở đầu dây bên kia.
"Anh nói anh lãng phí số tiền này làm chi vậy, có gì cần nói thì cứ nói trực tiếp cho tôi là được mà." Thẩm Trường An bất đắc dĩ bật cười, hỏi Niên, "Anh có muốn ăn cái gì không, tôi mang về cho anh."
"Cậu trở về là được." Đạo Niên, "Tôi sẽ chờ cậu ở nhà."
"Đạo Niên?" Thẩm Trường An nhíu mày, "Chiều nay xảy ra chuyện gì thế, sao lúc anh nói chuyện kỳ lạ quá vậy?"
Đạo Niên: "......"
"Sao không nói chuyện rồi?"
"Không muốn nói." Đạo Niên mặt không cảm xúc, "Chờ cậu về nhà ăn cơm."
Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, Thẩm Trường An khó hiểu nghiêng đầu, vừa rồi cậu nói gì sai sao?
"Tiên sinh?" Thần Đồ và lão Triệu thấy Đạo Niên mặt mày sa sầm cúp điện thoại, liền quan tâm hỏi, "Là Trường An không thích hoa mà ngài tặng sao?"
"Cậu ấy nói lãng phí tiền bạc."
"Thực dụng là tốt, cho thấy biết chăm lo cho gia đình." Đây là lão Triệu nói.
"Trường An của chúng ta là một thanh niên tốt đầy kiên định." Đây là Thần Đồ nói.
Đạo Niên ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Ý của mọi người là tôi không xứng với Trường An đúng không?"
"Trên chuyện tình cảm, nào có cái gì xứng hay không xứng, trọng điểm là song phương có cảm tình với nhau." Lão Triệu nhanh chóng sửa miệng, "Tiên sinh ngài ưu tú như thế, Trường An nhất định sẽ thích ngài."
"Nếu không đủ thích thì sao?"
"Vậy thì nghĩ cách làm cậu ấy đủ thích là được mà." Thần Đồ nói, "Tôi được loài người tôn thờ là môn thần nhiều năm như thế, cũng nhìn thấy rất nhiều cách mà loài người dùng để theo đuổi người thương.
Tiên sinh, cách ngài vừa làm......"
"Thế nào?"
"Có chút xấu hổ á."
Sắc mặt Đạo Niên trở nên hơi nặng nề.
"Đương nhiên, ngài nhận thức được thích thì phải theo đuổi, đã là một tiến bộ rất lớn rồi." Thần Đồ sợ đả kích đến tính tích cực của Đạo Niên, vội vàng sửa lời, "Nhìn sơ thì có vẻ như Trường An không thông hiểu chuyện tình cảm, ngài lớn tuổi hơn cậu ấy, nên hãy bao dung, kiên nhẫn hơn với cậu ấy......"
"Vậy lỡ cậu ấy không thích tôi thì sao?" Thiên Đạo đại nhân, người quanh năm đều sẽ không sầu lo, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, "Tôi không nỡ ép buộc cậu ấy, cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy cùng những người khác ở bên nhau."
Thần Đồ: "......"
Lão Triệu: "......"
Vấn đề này, bọn họ đúng là chưa từng nghĩ tới.
Trường An và tiên sinh trao đổi chìa khóa nhà cho nhau, ra vào cũng thường xuyên ở bên nhau, không phải người yêu lại hơn hẳn người yêu, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng giữa hai người họ, đột nhiên có thêm một người là cảnh tưởng như thế nào.
"Tôi cảm thấy, khả năng này không lớn." Thần Đồ nhỏ giọng nói, "Cô gái theo đuổi Trường An kia, dựa theo tiêu chuẩn của loài người thì đã là một bạch phú mỹ hiếm có, nhưng Trường An vẫn không dao động trước sự theo đuổi của cô ấy, bởi vậy có thể chứng minh, Trường An là một người đàn ông không dễ động lòng với người khác."
"Cho nên, cậu ấy cũng không dễ động lòng với tôi, phải không?"
Thần Đồ: "......"
Cái này muốn hắn phải trả lời như thế nào đây?
"Tiên sinh, sao ngài có thể lấy bản thân so sánh với những người thường đó chứ, tốt xấu gì thì ngài cũng có chìa khóa nhà Thẩm tiên sinh, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ ngài ra thì còn ai có thể có được chìa khóa nhà Thẩm tiên sinh đây?" Chú Triệu thấy Thần Đồ bị tiên sinh hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, vì thế bản thân nhanh chóng bước lên chịu trận.
"Ngài so sánh bản thân với những người khác, không chỉ làm giảm phẩm cách của bản thân, mà còn lãng phí tấm lòng chân thành của Trường An đối với ngài nữa."
"Ý của ông là chắc chắn Trường An sẽ thích tôi, đúng không."
Thần Đồ lấy dư quang ở khóe mắt trộm nhìn lão Triệu, xem ông trả lời như thế nào.
"Đúng vậy, ngài phải tin rằng, ở trong lòng Trường An, ngài chắc chắn là đặc biệt nhất." Lão Triệu cắn răng một cái, buộc lòng, gật đầu xuống.
Thần Đồ: Lão Triệu đúng là một kẻ tàn nhẫn mà, chẳng trách lại là người đầu tiên đi theo tiên sinh trong mấy người bọn họ.
"Vậy lỡ như là do tôi nghĩ nhiều thì sao?" Đạo Niên lắc đầu, "Có cách nào để xác định rằng tôi đối với cậu ấy mà nói là đặc biệt không?"
Lão Triệu: "Nhìn thấy chân tình trong thời khắc khó khăn?"
Đạo Niên: "Trường An đã cứu không ít người, những người đó đối với cậu ấy mà nói, đều rất đặc biệt sao?"
Lão Triệu: "......"
Sao ông lại quên cái này này chứ?
"Nhưng tiên sinh à, ngài đã quên mất một điều." Lưu Mao nhỏ giọng nhắc nhở, "Đến bây giờ, Trường An vẫn nghĩ rằng ngài chỉ là một người bình thường đấy."
Ngay khi những lời được thốt ra, cả không gian đều trở nên yên tĩnh.
Đúng vậy, không cần biết Trường An có đối xử đặc biệt với tiên sinh hay không, thì theo như Trường An thấy, tiên sinh chỉ là một người bình thường cần cậu làm bạn, chăm sóc mà thôi.
Nếu một ngày nào đó, Trường An phát hiện tiên sinh không chỉ không bình thường, mà còn vô cùng lợi hại thì sao đây?
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo Niên, người muốn người khác nói Trường An đối xử với mình là đặc biệt nhất, lại còn muốn thể hiện đủ loại sợ sệt dối trá để cãi lại: = =
____ ____ ____
Chú thích:
*Bách niên hảo hợp (百年好合): Thường dùng làm lời chúc tụng vợ chồng mới cưới, cầu mong tình cảm tốt đẹp lâu dài..