Chương 4: Không thấy gì hết

Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở khu này giám sát không nghiêm, cũng bởi vậy nên ở tiệm net có rất nhiều học sinh tiểu học giống như Phó Hạo ở đây chơi game.

Ánh đèn bên trong rất tối.

Trì Hạ tìm rất lâu mới thấy thân ảnh của Phó Hạo đứng ở quầy thu ngân, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, trên đầu treo đầy lô uốn tóc.

Lúc nhìn thấy Trì Hạ, Phó Hạo giống như nhìn thấy cứu tinh, chỉ vào cô nói với người phụ nữ trung niên: “Kia chính là chị của cháu, cháu đã nói là chị ta sẽ sớm tới mà.”

Người phụ nữ trung niên ồ một tiếng, nhìn Trì Hạ đang đi tới: “Đây là em trai cô?”

Trì Hạ do dự rồi gật đầu.

Nương theo ánh sáng tối tăm từ màn hình máy tính trong tiệm net nhìn qua, người phụ nữ trung niên cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ trước mặt, lẩm bẩm một câu: “Chị em ruột?”

Không giống lắm nhỉ, chị gái xinh đẹp thế này, mà đứa em trai lại kém quá nhiều.

Phó Hạo nói: “Chị ta là chị họ cháu, dù sao thì cô cứ tìm chị ta đòi tiền là được rồi.”

Người phụ nữ lên tiếng: “Cô gái nhỏ, em họ cô chơi net ở chỗ chúng tôi, tiêu hết 300 đồng, cô trả hộ chứ?”

“… Sao lại nhiều như vậy?”

“Nợ vài ngày rồi, tôi đang nói tổng số tiền đấy.”

Trì Hạ sờ sờ túi, trên người mình chỉ có hai trăm đồng mà trưa nay lại làm rơi mất rồi.

Cô có chút quẫn bách nói: “Có thể mai đưa không?”

Người phụ nữ cười cười: “Không phải dì không châm chước đâu nhé, cô nói xem em trai cô nợ tiền chỗ chúng tôi bao lâu như vậy rồi. Như vậy đi, cô đưa đồ gì đắt đắt chút để lại đây làm tiền thế chấp, ngày mai đưa tiền thì tôi trả lại cho cô?”

Đồ vật đắt tiền.

Trì Hạ cúi đầu nhìn bản thân.

Suy tư một lát, cô ngồi xổm người xuống gỡ sợi dây tơ hồng trên mắt cá chân xuống.

Trên sợi dây mỏng treo một viên ngọc nho nhỏ, trên ngọc viết tên của cô.

Là món quà mà lúc sinh thời cha cô đưa cho cô.

Cũng là món đồ đáng giá nhất mà cô có.

Trì Hạ nắm chặt vòng ngọc hồi lâu, mới tiến lên: “Cái này được không? Ngày mai cháu tới lấy.”

“Đương nhiên có thể.”

Trên đường về.

Phó Hạo vẫn luôn nghẹn không nói lời nào, lúc sắp về tới nhà mới bày ra tư thế hù dọa người khác: “Dám nói chuyện tôi đi net cho mẹ tôi biết, chị chết chắc.”

Trì Hạ nhìn thằng nhóc còn không cao bằng mình: “Em có thể nghe lời chút được không, đừng trộm đi net nữa.”

“Ai cần chị lo.”

“Vậy tối nay chị sẽ nói việc này cho cô nhỏ.”

Trì Hạ có chút tức giận, còn nhỏ như vậy mà đã đi net chơi game, cô sợ nó sẽ học xấu.

Mắt thấy Trì Hạ cũng không hề quay đầu lại mà bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh, Phó Hạo khẽ cắn môi đuổi theo: “Chị đồng ý không nói cho mẹ tôi đi, tôi đảm bảo sau này không đi nữa là được chứ gì?”

Nếu như mẹ nó biết nó trộm đi net, còn nợ nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ hung hăng đánh nó.

Trì Hạ dừng chân nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.

Ngày tiếp theo, sau khi tan học.

Trì Hạ lại tranh thủ tới tiệm net.

Cô đã đồng ý với Phó Hạo là không nói chuyện này cho cô nhỏ, cho nên cũng không thể tìm cô nhỏ lấy tiềm trả nợ được. Nhưng trên người cô lại không có nhiều tiền tiêu vặt như thế, cô chỉ có thể đi nhờ bà chủ tiệm net thư thả cho mình vài ngày.

Trì Hạ đứng trước quầy thu ngân, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên cái vòng ngọc trên kệ thủy tinh, qua thật lâu mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn bà chủ tiệm net.

“Dì ơi, dì đừng bán nó đi được không, qua mấy ngày nữa cháu nhất định sẽ quay lại chuộc nó nhé?”

Bà chủ tiệm net nhìn qua rất dễ nói huyện: “Được rồi, cô gái nhỏ sớm tới trả tiền nhé.”

“… Dạ.”

Ra khỏi tiệm net, Phó Hạo liếc mắt nhìn Trì Hạ.

Cô rũ mắt trầm mặt đi trước.

Phó Hạo giống như tùy tiện hỏi: “Thứ đồ trang sức kia đắt như vậy sao?”

Trì Hạ lắc đầu: “Không.”

“Vậy mà chị còn coi nó như bảo bối,” Phó Hạ chẹp chẹp miệng, “Chưa hiểu sự đời.”

Trì Hạ không nói chuyện.

Cô thật sự coi cái vòng ngọc đó là bảo bối.

Có đắt hay không không quan trọng, bởi vì cái vòng ngọc đó là thứ sẽ thay cha cô ở bên cô cả đời này.

Phó Hạo cũng rất tuân thủ lời hứa, liên tiếp mấy ngày tan học đều về nhà ngay, không có tới tiệm net nữa.

Đại khái cũng là sợ Trì Hạ sẽ thật sự tìm Trì Nhạn Lan mách lẻo.

***

Nhất Trung là trường cấp ba tốt nhất ở Giang Thành, để cổ vũ học sinh phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ, mỗi năm đều sẽ tổ chức thi đấu văn nghệ. Về để khuyến khích học sinh mới tham gia, trường quy định mỗi một ban ở khối 10 đều cần chọn ra một người dự thi, lớp 11, lớp 12 thì chỉ cần tự nguyện đăng kí là được.

Là ủy viên văn nghệ của lớp, Trịnh Dung Dung đi một vòng lớp thăm hỏi.

Sau đó lại suy sụp gục xuống bàn, vẻ mặt đau khổ, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Trì Hạ: “Hạ Hạ làm sao bây giờ nhỉ? Chẳng có ai tham gia cả.”

Trì Hạ nắm búi cúi đầu nhìn sách bài tập, cây cối ngoài cửa sổ đung đưa theo gió cắt qua vài quang ảnh hình thoi đong đưa trên mặt bàn, sườn mặt cô an tĩnh nhu hòa, có loại vẻ đẹp siêu phàm thoát tục.

Trịnh Dung Dung nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần: “Hay là, Hạ Hạ cậu đăng kí đi?”

Trì Hạ dừng bút nhìn qua.

Trịnh Dung Dung nói: “Lần trước ở KTV cậu hát rất êm tai nha, nhất định là từng học thanh nhạc đúng không?”

“Từng học một chút.” Trì Hạ nói thật.

Trịnh Dung Dung nghe xong rất hưng phấn, ôm cánh tay cô: “Vậy cậu tham gia có được không? Hơn nữa tớ nói cho cậu nghe, thi đấu này có tiền đó, giải thưởng khuyến khích nhất cũng được 300 đồng lận đó.”

Trì Hạ đang phiền não xem nên làm sao mới chuộc được vòng ngọc, cuộc thi này vừa vặn có thể giải trừ mối lo lắng của cô.

Cô lập tức đồng ý: “Được nha.”

“Tớ yêu cậu quá đi bảo bối!”

Trịnh Dung Dung vui vẻ muốn chết.

Tuy rằng lớn lên ở trấn nhỏ, nhưng mẹ cô luôn bồi dưỡng cô không thua kém gì so với những đứa trẻ ở thành phố, lúc còn học cấp hai, Trì Hạ đã học đàn cello hai năm ở huyện. Lần thi đấu này, cô muốn lấy được giải thưởng nên tính sẽ biểu diễn đàn cello sở trường.

Giữa trưa cơm nước xong, Trịnh Dung Dung liền muốn mang cô đi mượn đàn cello.

Cô ấy một đường thần thần bí bí, nhìn qua còn rất khẩn trương, tựa hồ như người tham gia thi đấu là cô ấy chứ không phải là Trì Hạ.

Rất nhanh đã tới tòa nhà của học sinh lớp 12, Trịnh Dung Dung mới nói: “Hạ Hạ, đợi lát nữa tới đưa cậu đi xem Giang Trực Trụ trường chúng ta nhé, cậu đừng khẩn trương nhó.”

“Giang Trực Trụ?” Trì Hạ không hiểu gì.

Trịnh Dung Dung che miệng, xấu hổ cười: “Là đàn anh lớp 12, hồi cấp hai tớ có học chung một trường với anh ấy, lớn lên cực kỳ đẹp trai, hơn nữa còn là học bá nữa, cho nên lúc ấy bọn tớ đã ngầm lấy cho anh ấy cái biệt danh Giang Trực Trụ.”

“À à…”

Đứng ở cửa ban một lớp 12 đợi gần 10 phút.

Vị Giang Trực Trụ trong truyền thuyết kia mới về lớp học.

Trịnh Dung Dung vốn vô cùng biết ăn nói, sau khi nhìn thấy “Giang Trực Trụ” xong thì nháy mắt đã trở nên y như con chim cút nhỏ, ấp úng nói không nên lời.

“Giang Trực Trụ” có vóc người cao gầy, ngũ quan thanh tuyển, trên mũi cao thẳng là cặp mắt kính xứng với cái danh học bá, lúc rũ mắt nhìn người khác, ánh mắt nhàn nhạt mà ôn hòa.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Trịnh Dung Dung, hắn câu môi cười nhạt: “Anh là Cố Quyến, tìm anh có việc gì sao?”

Trịnh Dung Dung xấu hổ vô cùng, cuối cùng đành phải kéo kéo tay áo của Trì Hạ, nói: “Hạ Hạ, cậu nói đi…”

Ánh mắt Cố Quyến chuyển qua trên người Trì Hạ.

Trì Hạ đành phải nói lại mục đích của hai người tới đây tìm hắn.

“Học muội chuẩn bị tham gia thi đấu văn nghệ sao?”

“Dạ.”

“Hai ngày nay có rất nhiều người tới tìm anh mượn chìa khóa phòng nhạc, đều là để tham gia thi đấu văn nghệ.”

Cố Quyến lấy một cái chìa khóa từ trong túi áo đồng phục ra, đưa cho Trì Hạ, thanh âm trong trẻo, “Chìa khóa này đưa cho em đi, bên trong có đầy đủ nhạc cụ đấy, các em qua đó lúc nào cũng được.”

Trì Hạ nhận lấy chìa khóa, cô hơi ngửa đầu, cổ thiên nga trắng đến đáng chú ý: “Vậy nếu người khác cần…?”

“Đàn em học lớp nào thế?”

“Ban tám lớp 10.”

“Vậy lần sau anh sẽ bảo bọn họ tới ban 8 lớp 10 tìm…”

“Trì Hạ.”

“Được, bảo bọn họ tới ban 8 lớp 10 tìm bạn học Trì Hạ.”

“Cảm ơn đàn anh.”

“Là đàn anh phải cảm ơn em vì đã giúp anh giữ chìa khóa.”

Ngón trỏ Cố Quyến vuốt chóp mũi, trên mặt treo nụ cười ấm áp, “Như vậy anh mới có thể thanh tịnh chút.”

Nghe câu này, mặt Trịnh Dung Dung càng đỏ hơn.

Có quá nhiều nữ sinh giống như cô ấy, mượn chuyện mượn chìa khóa mà tới tìm Cố Quyến.

Sau khi rời khỏi tòa nhà của lớp 12, Trì Hạ với Trịnh Dung Dung cùng nhau quay về phòng học.

Lúc đi ngang qua khu dạy học của lớp 11, có mấy nữ sinh đi ngược lại với họ.

“Nam sinh vừa rồi đẹp trai ghê, còn đẹp trai hơn cả Cố Quyến nữa.”

Trịnh Dung dung còn đang hối hận vì không thể nói nhiều thêm hai câu với Cố Quyến, nghe được nữ sinh cách đó không xa nói chuyện liền lập tức ngẩng đầu.

Cô ấy không tin, sao có thể còn có người đẹp trai hơn Cố Quyến được chứ, hắn chính là giáo thảo* đó.

*Giáo thảo: Hotboy trường

Các nữ sinh liên tiếp quay đầu lại.

Theo ánh mắt các cô gái vọng qua, liền nhìn thấy trước cửa khu dạy học lớp 11, phía dưới cây hòe có một nam sinh rất cao đang đứng.

Anh mặc một cái áo thung màu xám đậm rộng thùng thình cùng với một cái quần ống thẳng có túi hộp, một tay đút túi rũ mắt nhìn điện thoại, đứng trong một đám người mặt đồng phục giống nhau có vẻ phá lệ khoa trương. Ánh nắng xuyên qua tán cây hòe rơi xuống những vụn quang nhỏ, đánh lên trên khuyên tai màu bạc của anh, giống như bầu trời lấp lánh ánh sao.

Trên con đường xi măng có rất nhiều nữ sinh lui tới đều cúi đầu chào hỏi anh, mà anh chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ cũng khiến cho bọn họ rung động dạt dào.

“Ai thế kia? Sao lại không mặc áo đồng phục?”

“Bùi Sí bên Chức Cao đó, cậu không biết sao? Anh ấy rất nổi tiếng.”

Nghe được người bên cạnh nói, Trịnh Dung Dung liền kéo lấy Trì Hạ: “Thì ra đó là Bùi Sí sao?”

Cô ấy có chút tò mò, muốn đi tới gần nhìn xem.

Đám con gái đi ngang qua thấp giọng nghị luận.

“Sao Bùi Sí lại tới trường chúng ta thế?”

“Này còn phải nói sao, khẳng định là tới tìm Tưởng Sân Sân rồi, gần đây không phải Tưởng Sân Sân thường xuyên trốn học sang Chức Cao tìm Bùi Sí sao, tớ nghe nói hai người bọn họ hình như đã ngủ với nhau rồi.”

“Hả??? Không thể nào?”

“Có gì mà không thể chứ, nam sinh bên Chức Cao là hỗn loạn nhất còn gì.”

Vừa lúc Tưởng Sân Sân chạy ra khỏi khu dạy học lớp 11.

Trì Hạ liếc mắt nhìn những nữ sinh đang khe khẽ nói nhỏ, vội vàng giữ chặt tay Trịnh Dung Dung, nhẹ giọng nói: “Dung Dung, đừng qua đó.”

Trịnh Dung Dung lập tức dừng chân lại, thuận theo gật gật đầu.

Lúc sắp tới khu dạy học của lớp 10, Trịnh Dung Dung còn muốn đi mua đồ ăn vặt, Trì Hạ cùng cô ấy tới quầy bán hàng.

Bên trong có rất nhiều người, Trì Hạ đành phải đứng ở bên ngoài chờ.

Bên cạnh quầy bán đồ ăn vặt có một hoa viên nho nhỏ.

Giữa mùa hè, cỏ cây sum xuê, dây thường xuân bò trườn ở trên lan can hành lang.

Trịnh Dung Dung không biết chọn cái gì ở bên trong mà hơn mười phút rồi còn chưa ra, ánh mặt trời bên ngoài khiến làn da bỏng cháy đến phát đau, Trì Hạ liền đi tới chỗ hành lang ở hoa viên để tránh nóng.

Dây đằng chồng chất bao vây lấy hành lang, bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong.

Lúc Trì Hạ đi qua đó, không nghĩ tới bên trong lại có người.

Càng không nghĩ tới bên trong chỉ có hai người, là Bùi Sí và Tưởng Sân Sân…

Phía dưới bóng râm, Bùi Sí dựa lưng ở trên thân cây, khuỷu tay gác ở trên giàn trồng hoa, đứng rất lười biếng, nhìn ở một bên thấy được cột sống lưng hiện lên rõ ràng, Tưởng Sân Sân nhón chân câu lấy cổ anh, dán cả người qua, đang dâng môi mình lên môi anh.

Bốn phía giàn trồng hoa có mấy con bướm con ong bay múa, hình ảnh của Trì Hạ xâm nhập tới phá lệ đột ngột.

Hai người cách đó không xa đồng loạt nhìn qua.

Tầm mắt Trì Hạ bị cảnh tượng này làm cho nóng rần lên, đại não trống rỗng trong nháy mắt, quên mất nên làm ra phản ứng gì.

Cô ngơ ngác đứng ở tại chỗ, chân tay luống cuống.

Tưởng Sân Sân buông tay xuống lui về sau một bước, nhìn về phía Bùi Sí.

Bùi Sí lại không nhìn cô ta, quay đầu đi, tầm mắt xuyên qua vài chiếc lá che đậy rơi xuống trên người cô gái đang đứng ở hành lang phía sau.

Mặt Trì Hạ nghẹn đến đỏ bừng.

Cô chưa từng yêu đương, bình thường xem mấy bộ phim lãng mạn trên TV thôi cũng cảm thấy ngại ngùng, hơn nữa nơi này là trường học, hoàn cảnh đặc thù càng khiến cảm giác cấm kỵ tăng lên, nhớ tới không lâu trước đó, những lời nghị luận của mấy cô gái kia…

Chìa khóa trong tay bỗng dưng rơi xuống.

Cô hoàn hồn, nhanh chóng nhặt chìa khóa phòng nhạc lên, sau đó xẩu hổ vô cùng đổi người sang một hướng khác, tính làm như không thấy cái gì yên lặng rời đi.

“Đợi một chút.” Thanh âm Bùi Sí vang lên ở sau lưng.

Trì Hạ cứng đờ quay đầu lại.

Anh còn đang nhìn cô, ánh mắt mờ mịt không rõ: “Thấy gì rồi?”

Cánh môi Trì Hạ mím chặt.

Không khí đình trệ một lát, cô hoảng loạn đáp: “… Không thấy gì hết.”

Tưởng Sân Sân cũng liếc qua đồng phục của Trì Hạ: “Lớp 10? Khuyên cô tốt nhất đừng đi đồn lung tung, biết không?”

Môi Trì Hạ đã sắp bị cắn rách, nhanh chóng gật đầu, tiếp theo xoay người đi ra ngoài.

Tầm mắt Bùi Sí dừng ở trên bóng dáng rời đi của cô gái.

Cô đi rất nhanh, run run rẩy rẩy thiếu chút nữa té ngã, giống như là nhìn thấy chuyện kinh khủng lắm vậy.

Xung quanh an tĩnh lại, Tưởng Sân Sân còn muốn tiếp tục động tác vừa rồi, cô ta chậm rãi dựa qua, lại bị Bùi Sí giơ tay cản lại.

Cô ta giương mắt đối diện với tầm mắt của anh, suy đoán: “Muốn ra ngoài trường sao?”

“Ra ngoài làm cái gì?”

Ra ngoài còn có thể làm cái gì.

Tưởng Sân Sân cảm thấy anh biết rõ mà còn cố hỏi: “Em không tin anh không hiểu.”

“Thuê phòng?” Bùi Sí nhàn nhạt nói, “Ông đây không có hứng thú với cô.”

Tưởng Sân Sân chưa từng bị người nào từ chối trực tiếp như vậy, cô ta nhịn lại: “Hôm nay không phải anh tới tìm em để hợp lại sao?”

Đôi con ngươi đen như mực của Bùi Sí nhìn cô ta, không trả lời vấn đề của cô ta mà là không cảm xúc nói: “Ai mẹ nó bảo cô bịa đặt. Ông đây ngủ với cô khi nào?”

Tưởng Sân Sân sửng sốt.

Thì ra Bùi Sí tới đây tìm cô ta để nói cái này.

Sau khi chia tay, cô ta từng tới Chức Cao tìm anh mấy lần, cũng nháo mấy trận, nhưng anh chính là không muốn hợp lại, cho nên cô ta mới nghĩ ra cái chủ ý này. Mọi người đều nói như vậy, chân tướng không quan trọng, Bùi Sí nhất định phải chịu trách nhiệm.

Nhà có tiền cũng cần phải có mặt mũi.

“Lời đồn không phải do em truyền đi.” Cô ta cắn môi, cũng không nguyện ý thừa nhận.

Bùi Sí bỗng nhiên trở nên cực kỳ mất kiên nhẫn: “Cô cảm thấy có thể lừa gạt tôi? Sau này đừng để cho ông đây lại nghe mấy lời kia nữa. Nghe hiểu không? Cút.”

Tưởng Sân Sân bị dọa sợ rồi.

Vài lần trước, bất luận cô ta tới Chức Cao náo loạn thế nào, anh cũng chưa từng nói chuyện như thế này với cô ta cả. Cô ta không rõ, vì cái gì mà Bùi Sí lại đột nhiên tức giận như vậy.

Tưởng Sân Sân lau nước mắt, loại người như Bùi Sí này, tàn nhẫn lên hẳn là đến cả con gái cũng đánh.

Cô ta mím chặt môi lui về sau, nhân lúc trước khi anh nổi bão nhanh chóng chạy mất.

Bùi Sí mặt vô biểu tình rút ra một điếu thuốc châm lửa.

Trong đầu lóe lên bộ dáng hoảng sợ của cô gái không lâu trước đó, cô lắp bắp nói: “… Không thấy gì hết.”

Mù sao, còn nói cái gì mà không thấy gì hết.

Tin cô có mà có quỷ.

Vết sẹo ở hổ khẩu ẩn ẩn đau, Bùi Sí rũ mắt, búng tàn thuốc rơi trên mặt đất.

Đầu lưỡi chống ở hàm sau, anh bực bội đem bao thuốc lá trong tay siết thành một cục ném vào trong thùng rác.