Đăng vào: 11 tháng trước
Ánh mắt Lương Duyệt Nhan sáng ngời như đại dương, dọc theo khe gạch trên mặt đất kéo dài đến tủ thấp cạnh bồn rửa bát, cô đi tới trước tủ thấp ngồi xổm xuống, chậm rãi mở ra.
Cô thường đặt đồ sinh hoạt hằng ngày bên trong, theo thói quen, ngoại trừ axit hydrofluoric có thêm một chai thì chất tẩy trắng và chất khử bên trong thiếu mất một chai.
Cô đếm lại, thấy không sai.
Cô cúi đầu, tập trung tinh thần đánh giá nơi này, trong nháy mắt cảm thấy xạ lạ đến hoảng hốt.
Lúc này cô thấy bên trong thành tủ có hai dấu ngón tay màu nâu sẫm, là màu sắc cuối cùng sau quá trình oxy hóa, máu khô lại, ngay cả dấu vân tay cũng không rõ ràng.
Cô đưa ngón tay ra, so ngón trỏ và ngón giữa của mình vào dấu ngón tay, dài hơn ngón tay cô.
Cô giống như chạm vào vết máu thật, đột nhiên rụt tay lại, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng và nặng nề.
Cô luôn không thể lau sạch máu trên tay anh.
Rõ ràng đã cố gắng lau đi rồi nhưng vẫn làm cho bàn tay anh dính càng nhiều máu hơn.
Lương Duyệt Nhan hít sâu một hơi, lấy ra chai chất tẩy trắng và một chai tẩy rửa khác.
Trộn theo tỷ lệ, rồi lau sạch dấu hai ngón tay.
Cách âm của khu nhà cũ không tốt, ở trong nhà vẫn nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang.
Khi tiếng bước chân dừng lại ở cửa nhà, Lương Duyệt Nhan thẳng lưng lên như một con mèo bị uy hiếp, cô nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại, đứng lên lưng dán vào tường phòng tắm, lấy trạng thái săn mồi gần như theo bản năng mà lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa.
Lỗ khóa phát ra âm thanh ma sát kim loại, không khó để phân biệt được nó không phải chìa khóa.
Lúc này khóa cửa đã muộn, Lương Duyệt Nhan xoay nắp chai thuốc tẩy, bước ra khỏi phòng tắm, cảnh giác chờ đợi phía sau cửa.
Lương Duyệt Nhan giống như một cây cung căng dây, trong nháy mắt cửa được mở khóa, cô chống tay lên tay nắm cửa, chuẩn bị hắt chất tẩy lên mặt người bên ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa, cô lập tức thu hồi động tác cực nhanh, quán tính làm cho miệng chai văng ra một ít chất lỏng, nhỏ lên chân cô.
Kinh Tố Đường đứng yên tại chỗ, thậm chí không nhận ra sợi dây sắt trong tay rơi xuống đất.
Anh nhìn cô không chớp mắt, từ kinh ngạc đến khiếp sợ, lại không thể nào tin nổi.
Lương DUyệt Nhan đưa tay kéo anh vào cửa, anh như con rối gỗ lấy cô làm điểm tựa để đứng vững.
"Sau anh biết mở khóa?" Lương DUyệt Nhan nhẹ nhàng mở miệng, không giống câu hỏi mà giống như cảm thán, cô ngăn giữa anh và cửa, nhanh chóng đóng cửa rồi khóa lại.
SAo anh lại biết mở khóa.
Câu này lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Khi nhìn ánh mắt anh, linh hồn cô như lìa khỏi cơ thể, lơ lửng trên mái nhà, từ địa ngục nhìn lại.
Kinh Tố ĐƯờng từ cửa bước vào, băng qua biển máu núi lửa, làm mờ đi ranh giới địa ngục và thiên đường, giải cứu cô và hồi sinh cô.
Anh làm nhiều hơn thế nữa, có lẽ đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, bởi vì xác chết và vết máu không thể tự nhiên biến mất.
Mặc dù cô không muốn chấp nhận.
Anh đã hoàn toàn trở thành đồng phạm của tôi.
Nhưng không cần phải lo lắng anh sẽ bị xét xử.
Bởi vì không có thượng đế, không có ma quỷ, chỉ có có anh cứu vớt cô.
"Duyệt Nhan..." Cuối cùng anh cũng tìm thấy giọng nói của mình.
"Đứng ngây ra làm gì? Không phải nên cùng nhau dọn sạch sao?" Lương Duyệt Nhan cúi người xuống, dùng vải lau đi chất tẩy bắn tung tóe dưới đất, vô cùng tự nhiên nói: "Anh biết găng tay ở đâu thì tự đi lấy đi."
...
"Nơi nào anh chạm qua phải lau sạch, anh có nhớ nơi nào không?" Giọng nói của cô vang lên lần nữa, có lẽ bởi vì đã lâu không nghe giọng cô nên bây giờ mỗi một chữ đều như nổ tung trong lỗ tai anh.
Anh nghĩ nếu đó là một hệ thần kinh thì khi nhìn thấy cô, khi nghe thấy giọng nói của cô, mạch hệ sẽ bắt đầu lây lan ra diện rộng, anh không thể nghĩ gì được, chỉ có thể làm theo lời cô nói.
"Ở đó." Kinh Tố Đường chỉ phòng tắm, thành thật đáp, lại chỉ vào phòng ngủ.
"Cả ở đó nữa."
Lương Duyệt Nhan gật đầu: "Bắt đầu từ phòng tắm đi."
Kinh Tố Đường lại hỏi: "Vậy em đã chạm vào đâu?"
"Nơi này là nhà tôi, anh nói xem?" Giọng nói của cô đột nhiên lộ ra ý cười.
Kinh Tố Đường đột nhiên bừng tỉnh à một tiếng.
Lương Duyệt Nhan vô thức đi theo phía sau anh, quan sát động tác của anh, thuốc tẩy trắng và chất tẩy rửa được đặt trong hai thùng chứa riêng, anh ngửi để phân biệt mùi của hai thùng, đầu tiên anh làm ướt miếng vải lau với chất tẩy trắng, sau đó làm ướt nó lần nữa với chất tẩy rửa, cả hai được để riêng.
Đôi chân dài của anh quỳ bên cạnh bồn tắm, nghiêm túc như người học việc.
Cô như nhìn thấy thứ mình đã học được trong nhà máy hóa chất nhiều năm trước.
Anh nghe lời cô như vậy.
Anh nhớ từng chữ cô viết cho anh.
Cô đưa tay nắm lấy mu bàn tay anh từ phía sau, hướng dẫn anh đặt miếng vải vào ống thoát nước của bồn tắm, cách găng tay cũng có thể cảm nhận được động tác của anh bắt đầu cứng ngắc.
Anh liên tục cọ lau cống thoát nước, vải xám trắng dính màu rỉ sét, một mảnh xương nhỏ bị mắc kẹt ở rìa bị họ nắm trong đầu ngón tay.
"À, cái này phải vứt ra ngoài." Kinh Tố Đường nói: "Cùng với những thứ khác."
"Được." Lương Duyệt Nhan nói bên tai anh, như một tiếng khen ngợi, sau đó đứng dậy lấy chất tẩy rửa, chậm rãi đổ xuống lỗ cống.
"Chất tẩy oxy rất quan trọng.
Bởi vì nó có thể loại bỏ hoàn toàn vết máu.
Các kỹ thuật điều tra hình sự cơ bản sẽ không kiểm tra ra được." Cô nói thêm, thời gian gấp rút, ghi chép không tránh khỏi có thiếu sót.
Lương Duyệt Nhan dừng động tác nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đen láy bình tĩnh chăm chú, trong đó hàm chứa ý tứ thâm thúy.
Kinh Tố Đường không thể đọc được hết nhưng lại vô cùng mê hoặc thần thái ấy.
"Nhớ kỹ phải làm gì chưa?" Lương Duyệt Nhan nhẹ giọng hỏi, như nói cho mình nghe, tốc độ nói rất nhanh, nhưng lại không có sức thuyết phục: "Đây không phải những gì mà anh nên biết.
Đồ ngốc, anh tự hủy hoại tương lai của mình.
Tôi hy vọng anh không nhớ chút gì.
Tôi..."
Họ nhanh chóng dọn dẹp xong.
Mỗi một góc chết trong phòng tắm đều được dọn sạch, sau đó đến lượt phòng bếp, trong yên tĩnh, Kinh Tố Đường đột nhiên mở miệng nói.
"Nhưng tôi đều nhớ kỹ, Duyệt Nhan." Giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc.
Trước mắt cô đột nhiên trở nên rất mơ hồ, nhưng đột nhiên cô lại muốn cười, cười thật sảng khoái, cô chưa bao giờ cười như vậy.
Một người từ lâu đã quen với việc bị lãng quên, quen với suy nghĩ của riêng mình, quen với việc chờ đợi.
Những người quen với việc tự tổn thương bản thân và người khác sẽ không học được cách cười như vậy.
CUối cùng cô không cười nổi, nước mắt trào ra, cô mò mẫm mở vòi nước, nghiêng mặt, cô thấy các vết nứt trên tường đã mơ hồ rồi.
Kinh Tố Đường đưa tay chạm vào khuỷu tay cô.
"Tôi thấy những gì anh để lại đây.
Kinh Văn Đăng đang định chuyển mũi nhọn lên người tôi, nói cách khác bất cứ lúc nào cũng có người lục soát nơi này.
Có lẽ tin tức của Viên Hải Bình cũng không giấu được nữa, tôi đoán đúng không?" Cô đột nhiên nói.
Chỉ cần nhìn thấy bức ảnh đó và ý kiến từ chối, Lương Duyệt Nhan đã đoán được tám chín phần câu chuyện.
"Đúng." Kinh Tố Đường yếu ớt đáp.
"Ngoài việc tiếp tục làm đồng phạm với tôi ở đây ra, anh nên có một sự lựa chọn khác, đặc biệt là bây giờ." Lương Duyệt Nhan nói.
Cô chỉ thiếu câu nói: "Bây giờ anh có thể giao tôi cho họ."
"Duyệt Nhan, tôi vẫn nhớ từ khi Tây Hán bắt đầu, đã có một đạo lý như này, nếu người ta biết rõ người thân phạm tội, nên giấu cho nhau chứ không phải đi tố cáo, càng không đi làm chứng(*)." Kinh Tố Đường nói: "Em là người thân duy nhất của tôi."
Lương Duyệt Nhan nghĩ, nếu cô là con dao không có lương tâm và tình cảm thì anh chính là lương tâm và tình cảm của cô, nơi duy nhất cô thuộc về là bên cạnh anh.
Cô phải bảo vệ anh..