Đăng vào: 12 tháng trước
Kinh Tố Đường ngồi trong bóng tối, sau khi tỉnh lại, ánh đèn hoa lệ của Dương Thành bên ngoài cửa sổ thủy tinh mới sáng lên.
Khi anh trở về không bật đèn, sau khi ngồi xuống không bao lâu đã dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, có lẽ cũng không ai thấy anh đã về.
Anh cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Anh phát hiện toàn bộ đèn bên ngoài văn phòng đã tắt đi.
Hình như văn phòng chỉ còn lại một mình anh.
Trong bóng tối chỉ có chiếc bật lửa nhỏ màu xanh lá cây đặt bên cạnh bao thuốc lá thu hút ánh mắt anh.
Chiếc bật lửa như hình nhân nhỏ cất giọng nói đầy mê hoặc như giọng nữ trung đầy mềm mại, một giây trước, cô nói: "Tôi đã đẩy bà ta từ trên cầu thang xuống.", giây tiếp theo cô nói với anh: "Anh không cần phải làm bất cứ điều gì cho tôi."
Anh đã đầu tư sự chú ý của mình quá nhiều vào cái bật lửa rẻ tiền này.
Lương Duyệt Nhan là nguyên nhân duy nhất.
Anh duỗi tay qua, vô tình chạm phải con chuột trên bàn làm việc, màn hình máy tính sáng lên.
Ở trong bóng tối quá lâu nên không thể thích nghi với ánh sáng ngay, Kinh Tố Đường nheo mắt lại.
Khi phản ứng lại, anh đã vô thức nhập mật khẩu để mở khóa máy tính.
Cơ thể đã được hình thành trí nhớ, nhiều lần nó bắt đầu trước cả ý thức.
Giao diện cơ sở dữ liệu của công ty hiện ra trước mắt Kinh Tố Đường.
Anh nhìn chằm chằm vào thanh nhập từ khóa tìm kiếm, con trỏ chuột nhấp nháy bên cạnh, nhìn lâu thành hai con trỏ, giống như một bàn tay đang mời mọc.
Cơ sở dữ liệu này được liên kết với cảnh sát, văn phòng công tố viên và các phương tiện truyền thông.
Trong đó, có thể tìm thấy thông tin về tất cả các trường hợp trong cả nước, từ các phương tiện truyền thông đến phán quyết cuối cùng, toàn diện không bỏ sót gì.
"Lương Duyệt Nhan", đây là ba chữ Kinh Tố Đường nhập vào.
Lương Duyệt Nhan sinh ra ở Hải Thành cách đây 800km.
Có một vụ án liên quan đến cô, đó không phải là án hình sự.
Cha mẹ và em trai cô đã chêt trong một vụ tai nạn giao thông cách đây 8 năm.
Câu chuyện xuất hiện trong ấn bản thứ hai ở phần xã hội của tờ báo địa phương.
Lương Duyệt Nhan từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, tuy nhiên các phóng viên báo chí địa phương đầy tham vọng đã bịa đặt ra một khả năng rất độc hại.
Lương Duyệt Nhan vì tiền mà giết chết cả gia đình mình.
Phóng viên kia thậm chí còn chụp được ảnh cô rời khỏi nhà tang lễ, cô vừa vặn nhìn về phía ống kính, ánh mắt giống như đầm sâu kia xuyên qua 8 năm nhìn về phía Kinh Tố Đường ngồi đối diện màn hình.
Tên của phóng viên là Trần Phong.
Với chuyên đề về Lương Duyệt Nhan, ông ta còn trở thành phóng viên chính của tờ báo địa phương.
Ông ta tự gọi mình là "một trong số ít nắm lấy sự thật", "người truyền thông không sợ hãi", thậm chí đăng tất cả các thông tin liên lạc của họ trên báo chí.
Nghiễm nhiên trở thành một sứ giả chính nghĩa quang minh lỗi lạc.
Vốn dĩ Hải Thành không lớn, tin đồn lên men liên tục còn đáng sợ hơn cả một phiên tòa.
Năm đó cô mới chỉ có 22 tuổi.
Trên đời này cô chỉ còn lại một mình, không ai yêu cô, không ai thương cô.
Cô rất tài năng, nhưng cô đã từ bỏ công việc của mình để trở thành một người phụ nữ gia đình toàn thời gian, còn chồng và mẹ chồng như coi cô ấy là một nô lệ.
Có lẽ cô rất khao khát ánh mặt trời nhưng thứ luôn đến bên cô ấy lại là kền kền khát máu.
Kinh Tố Đường đã biết trên người cô có loại áp lực gần như tuyệt vọng này từ đâu mà đến.
Cô nhạy cảm, thông minh, mạnh mẽ, cẩn thận, thậm chí đôi khi cô còn toát ra một loại hào hiệp.
Chiếc bật lửa màu xanh neon bị Kinh Tố Đường nắm trong lòng bàn tay.
Lương Duyệt Nhan giống như một nghịch lý.
...
Viên Hải Bình đi công tác vài ngày, mỗi ngày trong đó đều vô cùng quý giá.
Trời chưa sáng Lương Duyệt Nhan đã ra ngoài, đi tàu cao tốc đến Hải Thành.
Trong danh sách đang chờ xử lý của cô có một số nhiệm vụ, vì đã đồng ý giúp đỡ ngài luật sư nên Lương Duyệt Nhan sẽ làm hết những nhiệm vụ này trong cùng một ngày.
Nhiệm vụ thứ hai, ngồi nhà trống ở Hải Thành cuối cùng cũng tìm thấy người mua.
Người mua là chủ sở hữu cửa hàng hải sản gần đó, nhìn trúng căn nhà này, dự định mua nó để sửa sang cho con cái, không có ý định tìm hiểu về lịch sử trong quá khứ của ngôi nhà này.
Vì để thể hiện thành ý, đối phương thậm chí đã trả tiền từ sớm, Lương Duyệt Nhan hẹn ông ta hôm nay đến làm thủ tục giao nhà.
Quá trình diễn ra rất thuận lợi, ông chủ mỉm cười để lộ một hàm răng đen sì.
Lương Duyệt Nhan nhét giấy chứng nhận bất động sản đã vô dụng vào máy nghiền giấy, nói với ông chủ hải sản kia: "Đồ trong nhà đều không cần nữa, tùy ông xử lý, không sao cả."
Nhiệm vụ thứ ba, cô để lại số tiền còn lại từ việc bán nhà cho Viên Dương, cho dù cô còn ở đó hay không.
Để hoàn thành việc này, cô đã đến văn phòng công chứng.
Khi Lương Duyệt Nhan ký tên, công chứng viên là một chàng trai trẻ như vừa tốt nghiệp xong, mang theo khí chất sinh viên ngây thơ, nghi ngờ hỏi: "Cô còn trẻ quá, mà...!đã lập di chúc sao?"
Nhìn tấm thẻ "thực tập sinh" đeo trước ngực cậu ta, Lương Duyệt Nhan hỏi ngược lại: "Lỡ như ngày mai tôi chết thì sao?"
Cậu chàng há hốc miệng không đáp lại được, Lương Duyệt Nhan đưa giấy tờ đã ký xong: "Trên đời này luôn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, tôi luôn phải suy nghĩ nhiều hơn cho con trai tôi một bước, đúng không?"
Tình huống thuận lợi hơn dự kiến.
Mới đến trưa, Lương Duyệt Nhan đã làm xong ba việc.
Trong khi chờ đợi, một cơn mưa lớn đột ngột đổ ngoài cửa sổ, ngay cả biển báo bên kia đường cũng trở nên mờ nhòa.
Chàng trai thực tập sinh nhún vai, cậu ta nói nhỏ với Lương Duyệt Nhan: "Lại bảo.
Lát nữa mưa sẽ tạnh thôi."
Lương Duyệt Nhan cười nói với cậu ta: "Tôi không vội."
Ánh mắt của cô lướt qua cậu, rơi vào khuôn mặt một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút ngồi ở giữa.
Người phụ nữ cầm chứng minh thư của Lương Duyệt Nhan, liên tục lén lút quan sát cô.
Như là xác định được điều gì đó, người phụ nữ đứng dậy và lặng lẽ nói chuyện với một số đồng nghiệp lớn tuổi khác, người phụ nữ gọi một cuộc gọi, lần đầu tiên không ai nghe máy, cô ấy gọi lần hai.
Vẫn không nghe máy, người phụ nữ thất vọng buông điện thoại xuống, lại nhìn Lương Duyệt Nhan một cái, lần này cuối cùng hai người cũng nhìn nhau.
Lương Duyệt Nhan mỉm cười với cô ấy.
Tay người phụ nữ run lên làm rơi điện thoại xuống đất, phát ra tiếng chói tai, mọi người trong phòng làm việc đều có thể nghe thấy.
Ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ hơn, Lương Duyệt Nhan cất tài liệu xong thì bỏ vào túi xách.
Chàng trai kia thân thiết nhắc nhở: "Trên đường đi hãy cẩn thận.
Đừng quên điện thoại."
Lương Duyệt Nhan gật đầu cảm ơn.
Chỉ có cô có thể thấy, trong túi xách kia có một cái điện thoại cũ và một con dao bọc giấy.
Vết máu trên chuôi dao lộ ra, đã trở thành màu đỏ sẫm.
Màn hình đã bị hỏng của điện thoại cũ hiện lên có hai cuộc gọi nhỡ.
Cô lấy ô ra khỏi cửa.
Còn có nhiệm vụ cuối cùng, Lương Duyệt Nhan lấy lại tinh thần.
...
Thời gian rời khỏi cuộc họp là 10 phút, Kinh Tố Đường sắp nhìn chằm chằm điện thoại thành một cái lỗ.
Sử Đông nâng kính lên, nhỏ giọng đùa với Kinh Tố Đường một câu: "Yêu đường à?"
"Cái gì?" Kinh Tố Đường nhanh chóng tắt màn hình, động tác của anh không đủ nhanh, Sử Đông tinh mắt, đã có thể nhìn thấy chữ "Nhan" ở trên hộp thoại trên cùng, "Không phải, đừng nói linh tinh."
Thật sự nên dán một miếng chống nhìn trộm.
Kinh Tố Đường nghĩ.
Lương Duyệt Nhan coi anh như bạn bè.
Anh không có lý do gì để không đối tốt với bạn bè.
Kinh Tố Đường nghĩ vậy.
Nên anh đã liên lạc với cô, đó là chuyện bình thường.
Trong lúc tự suy nghĩ, Kinh Tố Đường cuối cùng cũng tìm được đề tài thích hợp: "Hải Thành có gì thú vị không?"
"Không có." Lương Duyệt Nhan trả lời rất nhanh.
Câu hỏi này có vẻ thực sự ngu ngốc, Kinh Tố Đường rất phiền não.
Sau đó Lương Duyệt Nhan gửi đến một bức ảnh, cô chụp một con phố ở Hải Thành.
Hải Thành vừa trải qua cơn mưa lớn, các ổ gà trên mặt đất lấp đầy nước.
Cô dường như đang ngồi xổm để chụp bức ảnh này, cảnh đường phố hai bên đường mang hình ảnh cũ kỹ của thế kỷ trước.
Không có cô trong đó, không có cô trong hình ảnh phản chiếu.
Kinh Tố Đường lưu ảnh lại.
Sau khi phóng to bức ảnh ra, mơ hồ có thể nhìn thấy biển báo đường viết "đường Dũng Cảm."
Có gì trên con đường đó sao? Cô ấy ở đó làm gì?
Bản đồ nói cho anh biết, không có gì trên con đường đó ngoại trừ một viện phúc lợi..