Đăng vào: 12 tháng trước
Thẩm Lê không nhịn được, mắng Giang Hạ máu chó đầy đầu ở trên xe.
Giang Hạ bị mắng, nhưng lại giống như không bị mắng, bởi vì toàn bộ hành trình cô ấy đều ở đầu bên kia cười ha ha ha, không chỉ không có lòng ăn năn, còn tiếc nuối sớm biết vậy thì nên nói nhiều hơn chút, trực tiếp giúp Thẩm Lê đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia, để cô bớt ở đó sợ hãi rụt rè, không biết rốt cuộc đến khi nào mới có thể bắt được em trai.
"Mua sớm hưởng thụ sớm, cậu chưa từng nghe sao?" Giang Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Cậu bớt ở đó ngụy biện đi!" Đã đến nơi, Thẩm Lê giơ điện thoại xuống xe, sau khi dỗi Giang Hạ một câu, phát hiện chú tài xế nhìn mình, muốn nói lại thôi.
Chẳng lẽ là chưa trả tiền xe? Nhưng đây là gọi xe trên mạng mà.
Vì vậy Thẩm Lê cũng nhìn chú tài xế, nhìn không rõ nguyên do.
Chú tài xế do do dự dự mở miệng: "Cô bé à, không phải chú nói cháu, cháu xem đối tượng của cháu đều tuấn tú như vậy, cháu cũng không tồi, làm sao cháu lại hái hoa ngắt cỏ khắp nơi đâu? Cháu phải biết quý trọng."
?
Thẩm Lê không nghĩ đến chú tài xế lại nghĩ như vậy, người đều choáng váng, cuối cùng vẫn giải thích: "Chú à, đó không phải bạn trai cháu, là đàn em của trường học cũ thôi ạ."
Tài xế nhọc lòng, mày nhăn càng sâu, mặt ông ấy đầy xấu hổ mà "a" một tiếng. Thẩm Lê cũng xấu hổ, sau khi cô đóng cửa xe "rầm" một tiếng, xe kia cũng như bị cháy mà chạy như bay, giống tư thế lái xe thể thao của đại chúng.
Giang Hạ lại bắt đầu ha ha ha, cười đến mức đầu Thẩm Lê đau, thuận tay cúp máy.
Mùa thu thật sự sắp đến, gió ban đêm đã không còn chỉ biết đưa khí nóng đi như mùa hè, mà trở nên tràn ngập lạnh lẽo. Thẩm Lê xuống xe đi mấy bước, trên cánh tay đã nổi da gà.
Cô vèo vèo ôm cánh tay tăng nhanh bước chân, kết quả giây tiếp theo gặp được Tống Gia Trạch mồ hôi đầy đầu.
Cậu ấy thoạt nhìn còn không biết Thẩm Lê ở đây, mặt đầy kinh ngạc gọi cô lại: "Chị Thẩm Lê, chị đến chỗ A Dịch muộn vậy làm gì?"
Lời nói này, Tống Gia Trạch nói ra cũng tự cảm thấy quái quái, gãi gãi đầu, lại bổ sung: "Chị đến đây có việc?"
Thẩm Lê cười, cô còn tưởng hai cậu bạn này không có gì giấu nhau cơ: "Biên Dịch không nói cho em, chị là hàng xóm dưới lầu à? Chị về nhà. Em mới dắt Quyển Quyển đi dạo về xong à?"
"A, về nhà." Tống Gia Trạch lau mồ hôi, gật đầu: "Đến đây hơi chậm ạ, tinh lực của Quyển Quyển cũng thật tốt quá, không chạy hơn một tiếng không bỏ qua, cái này ai chịu được."
Thẩm Lê không thể tin được: "Em chạy theo nó?"
Tống Gia Trạch: "Không thì sao ạ?"
Thẩm Lê: "... Được rồi." Chị kính nhóc là một hán tử.
Hai người cũng không có gì nhiều để nói, cho đến lúc nói tạm biệt, Tống Gia Trạch nghĩ nghĩ lại lời nói vừa rồi của Thẩm Lê, mới đột nhiên nhận ra… Thẩm Lê và Biên Dịch "là hàng xóm trên lầu dưới lầu"?
Thẩm Lê lại lần nữa: “…”
Đứa nhỏ này chẳng lẽ là đầu óc không tốt lắm?
- -
Hôm sau là cuối tuần, học sinh lớp 12 hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Lê nhận được tin nhắn WeChat của Tống Gia Trạch vào buổi trưa, nói buổi chiều bọn họ chơi bóng rổ ở sân bóng rổ cạnh tiểu khu, hỏi cô có đến không.
Lúc Thẩm Lê nhận được tin nhắn này cũng rất khiếp sợ, theo lý thuyết cô chưa gặp Tống Gia Trạch mấy lần.
Nhưng ở trong mắt Tống Gia Trạch, Thẩm Lê này vừa là đàn chị vừa là hàng xóm, thân càng thêm thân, cô lại tốt như vậy, trở thành người một nhà không quá chút nào đi?
Nếu Thẩm Lê biết ý tưởng trong nội tâm của Tống Gia Trạch, cô nhất định sẽ vui mừng vỗ vỗ bả vai của Tống Gia Trạch, nói cho cậu ấy rằng bọn họ nhất định sẽ trở thành người một nhà chân chính, làm không tốt cậu ấy còn phải cung cung kính kính gọi một tiếng chị dâu.
Trên thực tế Thẩm Lê vô cùng muốn đi xem bọn họ chơi bóng rổ, đáng tiếc hôm qua cô biết trợ lý nhỏ không biết tình huống cụ thể gửi hàng mẫu tập tranh và trang ký tên đến căn nhà khác của cô, việc này có hơi khẩn cấp, cô chút nữa phải trở về một chuyến.
Cô đành phải tiếc nuối nói cho Tống Gia Trạch hôm nay có việc không đến được.
Lại gửi thêm câu: Lần sau nhất định.
Lúc đó Tống Gia Trạch đang ở cạnh Biên Dịch, thò lại gần đưa điện thoại cho cậu xem: "Đàn chị Thẩm Lê còn rất dịu dàng, chuyện lớn như việc cậu là hàng xóm với đàn chị cũng không nói cho tôi biết! Có phải anh em hay không hả?"
TV trong phòng khách đang phát lại bộ phim máu chó lúc 8 giờ, một chó một mèo an an tĩnh tĩnh ghé vào trong ổ của mình.
Biên Dịch dựa vào trên sô pha, lười biếng mở một lon Coca, đưa cho Tống Gia Trạch một ánh mắt: “Ừm, chuyện này lớn bao nhiêu?”
"... Lớn bao nhiêu?" Tống Gia Trạch vốn cảm thấy chuyện này rất lớn, bị Biên Dịch hỏi nhẹ nhàng như vậy, lại cảm thấy chuyện này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, còn không phải là hàng xóm sao, không trùng hợp không thành sách, còn không phải là ý như vậy sao?
Vì thế vừa suy nghĩ như vậy, cậu ấy lại cảm thán: "Đàn chị không đến còn rất tiếc nuối."
Không nghĩ đến lúc này Biên Dịch rất nhanh nói tiếp: "Chị ấy tiếc nuối hay là cậu tiếc nuối?"
"Đương nhiên là tôi tiếc nuối, chị ấy có thể có tiếc nuối gì, có thể có một cô gái xinh đẹp như vậy đứng bên cạnh xem cậu chơi bóng, sung sương bao nhiêu."
Tay Tống Gia Trạch lót ở sau đầu dựa về phía sau, nói: "Thật ra mà nói, đàn chị trông thật sự rất xinh đẹp, mà nếu chị ấy không nói, ai có thể nhìn ra được chị ấy đã tốt nghiệp Đại học? Mặc đồng phục vào nói là học sinh cấp ba tôi cũng tin. Còn nữa, tôi cảm thấy chị ấy học nghệ thuật, nhất định là nữ sinh thưởng thức cái đẹp sâu bên trong."
Biên Dịch chán muốn chết, cầm điều khiển câu được câu không đổi kênh, nghe được một câu cuối cùng kia, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Tống Gia Trạch cảm thấy không thích hợp theo bản năng, cậu ấy thò lại gần muốn hỏi một chút ý cười này là gì.
Kết quả người ta sống chết không mở miệng, ấn vài cái không tìm thấy tiết mục mình hứng thú, ném điều khiển trong tay sang bên cạnh, tùy tay kéo áo che đầu, ngủ.
"Không có ý gì, tôi ngủ một lát."
Ngày hôm qua Tống Gia Trạch giúp dắt Quyển Quyển đi dạo, Biên Dịch rảnh rỗi có thể đi ngủ sớm chút, thời gian ngủ nhiều hơn nhiều so với ngày thường, nhưng con người ấy à, chính là càng ngủ càng muốn ngủ, lúc này mới rời giường không lâu, lại mệt nhọc. Tống Gia Trạch càng không cần phải nói, tối hôm qua trở về còn chơi hai game giấc ngủ không đủ một cách nghiêm trọng, lúc này cũng là ngả đầu là ngủ.
Hai người vừa ngủ là ngủ đến 3 giờ rưỡi chiều, thời gian hẹn đi chơi bóng rổ đã qua từ lâu, nhưng Tống Gia Trạch mấy ngày nữa còn phải làm một thành viên đội bóng rổ lâm thời của khoá đi theo lớp 11 thi đấu, lôi kéo Biên Dịch mang chó mèo đến sân bóng rổ.
Tống Gia Trạch dắt theo Quyển Quyển ở phía trước, Biên Dịch đi ở phía sau, vốn dĩ tất cả đều rất bình thường, cho đến khi Biên Quyển Quyển xuống một lầu, vừa dán cửa Thần Tài đứng bất động, sủa một tiếng, không phản ứng, lại định dùng móng vuốt cào cửa, vẫn không phản ứng như cũ.
Lúc này mới bằng lòng đi theo xuống lầu.
?
Tống Gia Trạch xin giúp đỡ nhìn về phía Biên Dịch, khó hiểu nói: "Đây là làm sao vậy?"
"Muốn đổi chủ nhân." Mặt Biên Dịch không có biểu cảm nói.
- -
Thẩm Lê buổi trưa đến lấy đồ vật vốn định ở đó hai ngày, dù sao chuyện đêm qua thật sự là làm người có chút xấu hổ, mặc kệ Biên Dịch có nghe ra "em trai" là cậu hay không, dù sao Thẩm Lê cũng không phải người tốt gì.
Nhưng đồ dùng hằng ngày bên này hơi thiếu, vào ở không tiện một chút nào, vì vậy cô vẫn gọi xe "ngàn dặm xa xôi" trở về Tây Môn.
Vốn là thử thời vận, ai biết thật đúng là đuổi kịp lúc bọn họ chơi bóng rổ.
"Chị Thẩm Lê!" Thị lực của Tống Gia Trạch tốt, từ xa đã thấy Thẩm Lê, ôm bóng rổ phất tay với cô.
Quyển Quyển tung ta tung tăng chạy ra nghênh đón Thẩm Lê, toàn bộ hành trình Biên Dịch mắt lạnh nhìn một người một chó này xum xoe, lấy quả bóng rổ từ tay Tống Gia Trạch, ném rổ từng lần từng lần, chẳng qua giống người trong suốt.
"Cậu ấy làm sao vậy?" Thẩm Lê nhìn Biên Dịch hỏi.
Đêm qua mặt cũng không thúi như vậy, sẽ không phải là vòng phản xạ dài giống như Tống Gia Trạch đi, hôm nay mới bắt đầu tức giận.
Tống Gia Trạch nhún vai: "Không biết, lúc xuống lầu còn nói chó của cậu ấy muốn đổi chủ nhân."
Thẩm Lê liếc nhìn Quyển Quyển, lại trầm mặc một lát, duỗi tay vuốt đầu chó: "Hoá ra là em ư, lại đi gõ nhà chị?"
Tống Gia Trạch bừng tỉnh đại ngộ, sâu kín nói: "Hoá ra nói muốn đổi chủ nhân nửa ngày là chị ạ, chị đừng nhìn A Dịch dạy dỗ Quyển Quyển suốt ngày, thật ra cậu ấy đối xử rất tốt với con chó này." Lại lẩm bẩm: "Đối xử với em còn không tốt như vậy."
Có chuyện.
Thẩm Lê dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Tống Gia Trạch.
Tống Gia Trạch mắng Biên Quyển Quyển không có lương tâm: "Mày không nhớ rõ lúc mày được ba tháng dính virus thật nhỏ, trên nôn dưới đi khiết, ba mày chăm sóc mày suốt đêm rồi à? Đôi mắt kia đều sắp đen thành gấu trúc."
"Lần trước, cậu ấy phát sốt, mẹ nó, ông đây đi theo làm tùy tùng chăm sóc cậu ấy, đói bụng một ngày, hai người chúng tao không mang đủ tiền, cậu ấy khen ngược, lấy năm đồng tiền từ trong túi ra mua cái bánh mì, đút cho chó, tao không ăn được miếng nào."
Tống Gia Trạch nói rất chua xót, trong ánh mắt nhiều thêm chút chất lỏng lượng doanh doanh, Thẩm Lê sợ giây tiếp theo cậu ấy nói khóc luôn, vội vàng đình chỉ đề tài này, nói câu chuyện khác: "Em rất hiểu Biên Dịch sao?"
Tống Gia Trạch: "Em là người đàn ông hiểu cậu ấy nhất trên thế giới này."
……
Thẩm Lê nghĩ thầm bây giờ nếu cô uống nước có lẽ sẽ phun hết lên mặt cậu ấy, cô khống chế biểu cảm của chính mình, hỏi vấn đề cô muốn hỏi nhất: "Trước kia chị thấy cậu ấy nói không thích phụ nữ lớn tuổi hơn, thật hay giả?"
Tống Gia Trạch suy nghĩ ít nhất nửa phút, sắc mặt lập tức trở nên đứng đắn, Thẩm Lê cũng thẳng lưng nhìn cậu ấy: "Có thể là vậy đi."
"Em chưa từng thấy cậu ấy thích con gái, nhưng không thích người lớn tuổi hơn cậu ấy, em đoán có lẽ có liên quan đến mẹ kế của cậu ấy."
Tống Gia Trạch thở dài.
"Ba cậu ấy lần đầu tiên đưa người phụ nữ kia về nhà chưa nói về sau có thể là mẹ kế của cậu ấy, người phụ nữ kia trẻ tuổi, chỉ lớn hơn A Dịch 10 tuổi, chú nói đây là bạn của ông ta, bảo gọi là cô."
"Người phụ nữ kia nói gọi thế là già rồi, để A Dịch gọi là chị, lúc đó em cũng ở đó, em cũng gọi chị theo. Con mẹ nó, chưa được một tháng đã bò lên giường biến thành mẹ kế, ghê tởm ai chứ! Lúc ấy em biết không nuốt nổi cơm tối luôn."
Thẩm Lê hoàn toàn không nghĩ tới còn có nguyên nhân phức tạp như vậy, cau mày, nói thật, có chút đau lòng.
"Vậy, mẹ của cậu ấy đâu?" Cô hỏi cẩn thận, lại nói: "Ừm… không tiện nói có thể không nói."
Tống Gia Trạch vuốt tóc mái: "A Dịch vẫn luôn không che lấp gì, thật ra người biết đến còn rất nhiều, cô đã bị bệnh qua đời từ lâu rồi ạ."
Thẩm Lê lập tức có chút không chấp nhận được, không hỏi thêm, nói cảm ơn với Tống Gia Trạch.
"Haizzz, chị Thẩm Lê còn rất quan tâm A Dịch mà. Những chuyện này đã trôi qua rồi, tuy A Dịch bây giờ ngoại trừ việc làm căng với ba cậu ấy, nhưng loại ba như vậy không cần cũng vậy thôi." Tống Gia Trạch thấy biểu cảm của Thẩm Lê không tốt lắm, còn an ủi cô.
Tiếng chơi bóng rổ cách đó không xa không biết ngừng từ khi nào, bầu trời đột nhiên bao trùm một tảng mây đen lớn, khúc nhạc dạo của việc sắp đổ mưa to.
Biên Dịch đứng bên ngoài vài bước, trên tay cầm chai nước, rũ mắt nhìn bên này, ngữ khí lộ ra sự khó chịu: "Còn chưa nói chuyện xong à?"