Chương 32: Old Cuba

Nụ Hôn Cứu Rỗi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kỳ thật, Ôn Túc An sau này bình tĩnh lại, nghĩ đến lời cô nói đúng là lỗ m ãng. Ở bên nhau lâu như vậy, không phải cô không nhìn ra tình cảm của Lâm Tứ đối với mình. Anh đối với cô thật sự rất tốt, người có vấn đề chính là cô. Nói thật, nếu đổi ngược lại, cô bị Lâm Tứ nói như vậy, hẳn là anh đã ăn một cái tát rồi.

Nhiệt độ và mùi hương trên người Lâm Tứ quấn lấy Ôn Túc An, sự trống rỗng bấy lâu nay được lấp đầy, Ôn Túc An vươn tay ôm lấy eo anh.

“Xin lỗi.” Cô nói.

"Cái gì?"

"Tôi nói..." Ôn Túc An cắn răng, "Lần trước là tôi ăn nói thiếu suy nghĩ, anh đừng để trong lòng."

Lâm Tứ nghe thấy lời xin lỗi của cô thì sửng sốt, sau đó cười nói: "Không ngờ lại nghe được lời xin lỗi của em."

Ôn Túc An ngẩng đầu, "Tôi cũng không phải là người không biết phải trái."

“Được.” Lâm Tứ nhéo mũi cô, “Nhận lời xin lỗi của em, không giận nữa, vậy em cũng đừng giận, chuyện lần trước là tôi sai, không nên hiểu lầm em.”

"Tôi tin rằng em sẽ không ngu ngốc tha lỗi cho anh ta, chỉ vì tôi nóng vội không kiềm chế, xin lỗi, Ôn Ôn."

Khi Lâm Tứ và Cố Chính ở ngoài quán bar, Cố Chính như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn bộ dáng thấp hèn trước mặt Ôn Túc An mà kiêu ngạo khoe khoang quá khứ của hắn và cô, điều này làm Lâm Tứ nhớ lại lần bắt gặp hắn ngoại tình ở quán bar.

Lâm Tứ cảm thấy Cố Chính chưa bao giờ thực sự yêu Ôn Túc An, cô chẳng qua là một công cụ để thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta mà thôi.

Cho nên Lâm Tứ từ trước đến giờ luôn điềm tĩnh lại vung nắm đấm về phía Cố Chính, quả thật anh đã bị Cố Chính chọc tức khiến cho mất kiểm soát.

“Không sao đâu.” Ôn Túc An ngẩng lên từ trong lòng Lâm Tứ, "Vậy chuyện này xem như kết thúc đúng không?"

"Ừm."

Cánh cổng sau lưng lúc này đột nhiên mở ra, Ôn Túc An giật mình, vội vàng buông tay Lâm Tứ, xoay người lại.

Bà nội Ôn thiếu chút nữa đụng phải Ôn Túc An, bà lui về phía sau nửa bước, nhìn Ôn Túc An tức giận nói: "Bảo con đi mua nước tương mà mãi chưa thấy về, còn tưởng con bị bắt cóc rồi."

“Con lớn như này rồi mà còn sợ bị bắt cóc ạ?” Ôn Túc An buồn cười nghĩ.

"Vậy sau lưng con là ai?"

Bà nội Ôn chỉ Lâm Tứ đang bên cạnh Ôn Túc An.

Ôn Túc An sửng sốt.

Bà cụ nhìn Lâm Tứ với vẻ mặt tò mò, Lâm Tứ lại ném cho Ôn Túc An một ánh mắt cầu cứu.

Ôn Túc An lập tức nói: "À, Lâm Tứ, đây là bà nội của tôi."

Lời vừa dứt, Lâm Tứ lập tức cong khóe miệng, nở một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn, "Bà nội!"

Ôn Túc An có cảm giác như mình nhìn thấy quỷ nhập hồn, nhận không ra tên lưu manh Lâm Tứ hàng ngày.

"Sao còn đứng đó, giới thiệu đi chứ."

Ôn Túc An hoàn hồn, nói với bà: "Bà nội, anh ấy là Lâm Tứ, là bạn của con."

“Ồ, bạn bè à.” Bà nội Ôn trợn mắt, hiển nhiên không tin loại "bạn bè"này.

Ôn Túc An gật đầu, lặp lại: "Vâng, bạn bè."

Bà nội Ôn không phải là một bà lão đơn giản, nhìn thấy ánh mắt hai người đứng cùng nhau, bà mím môi cười, tiếp nhận lời nói của Ôn Túc An, sau đó gọi Lâm Tứ vào nhà ăn tối.

Lâm Tứ hiển nhiên sửng sốt, giống như không ngờ tới.

Bà nội Ôn xoay người, nhìn Lâm Tứ, lại nhìn Ôn Túc An, "Làm sao, bạn bè ở xa đến thăm mà không nỡ mời người ta ăn bữa cơm sao?"

Ôn Túc An không dám vội vàng kéo Lâm Tứ, "Đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm."

——

Vì có thêm người đến nên bà nội Ôn nói dì bếp làm thêm đồ ăn.

Nhìn bóng lưng hai người đang bận rộn trong bếp, Lâm Tứ hỏi Ôn Túc An: “Em không đi giúp à?”

Ôn Túc An ngồi trên ghế nhìn điện thoại, "Bà nói tôi ngồi tiếp chuyện anh."

Lâm Tứ giật giật khóe miệng, "Vậy mà ly nước cũng không cho tôi, chỉ biết ngồi nghịch điện thoại."

Ôn Túc An chỉ phía sau, "Bình nước ngay sau lưng anh."

Lâm Tứ đành bất lực, Ôn Túc An sau khi làm hoà liền trở lại bản chất cũ, không cho anh chút mặt mũi nào.

Lâm Tứ tự đi lấy nước, Ôn Túc An đang đọc tin nhắn Cừ Tiểu Chiêu vừa gửi.

【 Lâm Tứ đến chưa? 】

【Hahahahahahaha cười chết mất! 】

【Chị em, hôm nay lúc chơi game với Lương Hạnh, tôi có nói là cậu về Lăng Thành, Lâm Tứ ở bên cạnh nghe được, liền hỏi cậu đi lúc nào, sau đó, có lẽ anh ấy nghĩ cậu sẽ không quay lại Vụ Thành nữa】

【Tôi không nói sự thật với anh ấy, nhưng anh ấy lo lắng đến mức hỏi tôi địa chỉ nhà bà nội】

【 Lương Hạnh nói anh ấy mua vé chuyến bay gần nhất rồi trực tiếp rời đi 】

【Chị em, đây chính là tình yêu đó 】

Ôn Túc An xem tin tức của Cừ Tiểu Chiêu thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng Lâm Tứ lại lao từ Vụ Thành đến Lăng Thành chỉ vì một câu nói đùa của Cừ Tiểu Chiêu.

Vậy có phải là cô rất quan trọng với anh không?

Khóe môi Ôn Túc An bất giác nhếch lên.

"Nói chuyện với ai vậy hả? Vừa vào nhà đã cắm mặt vào điện thoại rồi." Bà nội Ôn bưng bát đ ĩa đi ra liền thấy Ôn Túc An ngồi ở bàn ăn, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch, mà bạn hữu từ xa tới kia thì bị cô quăng sau đầu.

"Chiêu Chiêu ạ"

Nghe Ôn Túc An nhắc tới tên Cừ Tiểu Chiêu, Lâm Tứ sững người, Ôn Túc An đồng thời ngước mắt nhìn anh, hai người đối mặt, Lâm Tứ có thể nhìn ra sự trêu chọc trong mắt Ôn Túc An.

Đúng, cô ấy biết rồi.

Lâm Tứ nghĩ kỹ lại cũng thấy chột dạ, nhưng cũng là lỗi của Cừ Tiểu Chiêu, làm anh hoảng hốt tưởng Ôn Túc An sẽ không quay lại Vụ Thành nữa, không kịp suy nghĩ chạy tới Lăng Thành tìm cô.

Lúc biết Ôn Túc An không còn ở Vụ Thành, anh vừa bối rối vừa hối hận. Anh hối hận vì đã nói ra những lời tổn thương cô, hối hận vì đã chiến tranh lạnh với cô nhiều ngày như vậy.

Anh chạy đến Lăng Thành theo bản năng, dọc đường không nghĩ ngợi gì, cũng không kịp cân nhắc mình đang làm gì, chỉ biết trong tim anh có một mảnh ghép còn thiếu cần được lấp đầy. Vì vậy khi nhìn thấy Ôn Túc An, trái tim anh yên ổn trở lại.

Đại khái biết được anh vội mua vé máy bay đi Lăng Thành nên Cừ Tiểu Chiêu cảm thấy mình đã đùa giỡn quá trớn, tìm cách nhắn tin cho anh nói rõ tình huống, nhưng khi nhận được tin nhắn thì Lâm Tứ đã tới nơi.

Dù sao trong khoảng thời gian này anh cũng rất khó chịu.

Bà nội Ôn nấu năm món mặn một món canh, đều là những món ăn gia đình bình thường, liên tục gắp thức ăn vào chén Lâm Tứ.

Lâm Tứ đã nhiều năm không ăn những món này, mấy năm gần đây ăn uống tùy tiện, đa số là gọi đồ ăn ngoài.

Lúc này Lâm Tứ chợt nghĩ đến bà nội, khi bà nội còn sống cũng thường nấu mấy món cơm nhà, cùng nhau ngồi bên cửa sổ vừa ăn tối vừa nhìn mặt trời lặn, bà nội cũng rất thích gắp đồ ăn cho anh, luôn dành cho anh những thứ tốt nhất.

Thấy Lâm Tứ đột nhiên ngừng ăn, bà nội Ôn hỏi: "Làm sao vậy, tiểu Lâm, cháu không thích mấy món này sao?"

“Không, không phải ạ.” Lâm Tứ vội vàng nói, “Món bà nấu rất ngon, rất giống cơm do bà nội của cháu thường nấu, nhưng bà nội cháu đã qua đời được mấy năm rồi, lúc này nhìn mâm cơm cháu lại nhớ đến bà mình.”

Bà nội Ôn đặt bát đũa xuống, cười sờ sờ đầu Lâm Tứ làm anh sửng sốt.

"Nếu không ngại thì cứ coi bà như bà nội của cháu đi. Bà cũng chỉ có hai đứa cháu gái, còn chưa có đứa cháu trai nào."

Ôn Túc An không nói nên lời: "Bà nội, bà đã nhận bao nhiêu đứa cháu rồi..."

"Con im miệng ăn cơm cho bà."

Lâm Tứ nhịn không được cười ra tiếng.

——

Ăn tối xong, bà nội Ôn bảo Lâm Tứ nghỉ lại ở nhà một đêm, sau đó đi dọn phòng cho anh.

Ôn Túc An đem Lâm Tứ kéo ra sân ngoài, ngước mắt lên trời, "Nhìn xem, ở nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều sao."

Lâm Tứ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đen như mực, với sự phát triển của xã hội, người ta khó có thể nhìn thấy những vì sao vào ban đêm, vì vậy cảnh sắc này quả thật rất hiếm gặp.

Trong sân có một chiếc xích đu lớn, Ôn Túc An cùng Lâm Tứ ngồi xuống, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, xích đu đung đưa qua lại.

“Hôm nay là ngày mất của mẹ tôi, nên tôi về thăm bà.” Ôn Túc An giải thích lý do cô đột ngột rời Vụ Thành.

Lâm Tứ đã nghe sự việc từ Cừ Tiểu Chiêu, lúc này cũng không có gì kinh ngạc, chỉ lo cho trạng thái của Ôn Túc An, “Hiện tại tâm trạng em bình ổn chưa?”

Ôn Túc An cười cười, "Không có gì, nhìn tôi có giống người đang gặp tâm bệnh sao?"

Sau khi biết chuyện của Ôn Túc An, Lâm Tứ đã đi tìm hiểu căn bệnh rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD), biết được mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này, anh khó có thể tưởng tượng được Ôn Túc An đã sống sót như thế nào để trở thành người mạnh mẽ như bây giờ.

Lâm Tứ không nói lời an ủi Ôn Túc An, chỉ xoa đầu cô.

"Lâm Tứ."

"Ừm?"

Ôn Túc An hỏi: "Cảm giác anh biết không ít chuyện của tôi, nhưng quá khứ của anh thì tôi hoàn toàn mờ mịt, tôi có hơi tò mò."

Lâm Tứ nói: "Trước đây tôi nói một lần rồi, nhưng em nghe được vài câu đã ngủ mất."

“Tôi không ngủ, anh nói bạn gái anh bỏ đi cùng người khác, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại mất việc, thảm đến mức bạn gái cũng bỏ anh đi. Anh chắc không phải là bị vỡ nợ chứ?"

Lâm Tứ khẽ ậm ừ, "Tôi chưa bao giờ mượn tiền ai."

"Có cốt khí!"

Ôn Túc An lấy trong túi dưới chân ra hai lon bia, đưa cho Lâm Tứ một lon, hai người vừa uống vừa tán gẫu, chủ yếu là chuyện xưa.

“Kỳ thực, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy tinh thần anh vô cùng sa sút. Mặc dù anh nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khi quan sát kỹ, tôi phát hiện ánh mắt anh trống rỗng, giống như là mất hết mọi hứng thú với cuộc sống xung quanh."

Ôn Túc An uống một hớp bia, quay đầu lại, ra vẻ tự đắc, "Thế nào, tôi nói đúng không?"

Lâm Tứ nhếch môi, "Thật là thông minh."

Ôn Túc An nghiêng người ngồi dựa vào xích đu, “Tôi trước kia đúng là sống rất buông xuôi, nhưng anh thì khác, dáng vẻ của anh chính là không quan tâm đ ến bất cứ thứ gì xung quanh, cho nên tôi thật sự đoán không ra có biến cố nào đã đả kích anh trở nên như thế."

Ôn Túc An nghe Lương Hạnh kể rằng trước đây Lâm Tứ cũng là một chàng trai hoạt bát và vui vẻ, nhưng chuyện xảy ra đã khiến mọi ánh sáng trong anh vụt tắt.

Lâm Tứ ở trước mặt cô luôn như đang cất giấu bí mật, Ôn Túc An không đoán được, vì vậy càng có cảm giác bấp bênh không an toàn.

Nghe Ôn Túc An lẩm bẩm như vậy, Lâm Tứ trong lòng dao động, uống cạn một lon bia, bóp nát lon rồi ném vào thùng rác trước mặt.

Lâm Tứ nhất thời không nói, Ôn Túc An cũng chịu thua, không muốn thì đừng nói, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, cô cũng không thể hỏi nhiều.

Ôn Túc An âm thầm thở dài, vừa định quay người lại thì giọng nói của Lâm Tứ từ bên cạnh truyền đến, nhưng lại nổ vang bên tai như một quả bom.

"Tôi đã giết người."

Rầm một tiếng, Ôn Túc An cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, tóc gáy dựng đứng, da đầu tê dại.

Cô quay đầu một cách máy móc, cố gắng nhìn ra tia giễu cợt trong mắt Lâm Tứ, nhưng đáng tiếc, hình như anh cũng không phải đang trêu chọc cô.

Ôn Túc An giật giật khóe miệng, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói, giả vờ thoải mái nói: "Vậy anh là tội phạm bị truy nã? Hay là vượt ngục?"

Lâm Tứ hiển nhiên không ngờ Ôn Túc An nghĩ tới trình độ này, cười to một tiếng.

Anh li3m môi dưới, hỏi: "Nếu thật như vậy thì em có sợ không?"

Ôn Túc An nuốt nước miếng, hỏi ngược lại: "Vậy anh có giết tôi không?"

"Sẽ không."

"Còn bà tôi thì sao?"

"Không."

"Vậy tôi sẽ không sợ."

Suy nghĩ của Ôn Túc An không giống số đông người bình thường, Lâm Tứ không biết nên đáp lời cô như thế nào, cười một tiếng, quyết định nói thật.

"Lừa em thôi."

Ôn Túc An thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi đã giết một người, nhưng là để tự vệ."

Ôn Túc An thở ra một hơi.

"Phòng ngự chính đáng?"

Lâm Tứ nói cô đưa một lon bia khác, móc đầu ngón tay dễ dàng mở ra, ngẩng đầu uống vài hớp mới nói: "Ừ, không chống cự thì có lẽ đã tôi đã chết rồi."

Ôn Túc An co quắp tay, ngón tay tê dại, quá nhiều thông tin bất chợt ập đến, cô phải mất một lúc mới tiêu hóa được. Dù sao, giết người để tự vệ vẫn là chính đáng, pháp luật không phán tội anh thì chắc chắn anh vô tội.

Một lúc lâu sau Ôn Túc An mới tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao hắn lại muốn giết anh?”

Lâm Tứ nhẹ nhàng nói: "Vì ông ta ngứa mắt tôi."

Ôn Túc An bĩu môi, "Vì ngứa mắt mà muốn giết người, cái loại động vật..."

"Người đó là cha tôi."

"..."

Ôn Túc An chợt sững người.

Cô chậm rãi ngước mắt lên, cảm thấy hô hấp dồn dập, đầu óc trống rỗng.

Vậy điều này có nghĩa là...

"Cha tôi muốn giết tôi, nhưng tôi đã vô tình giết ông ấy trong lúc kháng cự."

Lâm Tứ nghiêng đầu nhìn, trong mắt đều thu vào tất cả thần sắc của Ôn Túc An, cười không chút cảm xúc nói:

"Em còn muốn nghe không?"