Chương 8: 8: Say Rượu

Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Ngày hôm sau khi Tịnh Kỳ tỉnh lại thì được người hầu báo ba, anh hai đi công ty từ sớm, mẹ cô thì đi tham gia triển lãm tranh.

Tịnh Kỳ gật đầu đã biết rồi kêu người dọn bữa sáng.

Ăn sáng xong, Tịnh Kỳ lên lầu thay một chiếc váy thoải mái rồi đến công ty, cô làm ở phòng kế hoạch tổng của Dương Kỳ - công ty nhà cô.
"Tịnh Kỳ." Những người trong phòng chào hỏi cô.

Lúc đầu, tất cả mọi người đều cho rằng vị đại tiểu thư này chỉ được cái mã ngoài nhưng không ngờ chỉ trong vòng một tháng cô đều nắm được tất cả kế hoạch phát triển của công ty.

Cùng với đó cô còn phát hiện ra lỗ hổng trong việc đầu tư của công ty con nhờ đó công ty tránh được một đợt thâm hụt tài chính lớn.

Năm đó, cô mới 20 tuổi, vừa học đại học vừa đến đây làm.
Tịnh Kỳ mỉm cười đáp lại, đưa bánh ngọt trên tay cho họ.
"Tiệm bánh ngọt Vọng Thư mới ra món mới, mọi người nếm thử xem."
"Được, cà phê trên bàn em là Tiểu Dương thắng lớn nên khao chúng ta." Tiểu Dương vừa được thăng chức.
"Chúc mừng.

Cậu thực sự làm rất tốt." Cô vỗ vai cậu ta.

Gương mặt của Tiểu Dương càng vui vẻ hơn.

Ở phòng kế hoạch này có được sự công nhận của Tịnh Kỳ là điều gì đó rất lớn lao.
"Chị Vương đến phòng em một chút." Chị ấy là phó phòng kế hoạch.
Vừa bước vào, gương mặt của Tịnh Kỳ không còn vui vẻ mà chỉ còn lại sự nghiêm túc.

Cô bỏ tập hồ sơ lên trên bàn, đẩy về phía chị Vương.

Không biết sao khi nhìn thấy thái độ của Tịnh Kỳ cô liền lo lắng.
Rất ít khi cô ấy có thái độ như vậy, chị Vương nhớ đến lần Na Na làm sai phần kế hoạch đầu tư hạng ba dẫn đến hạng mục suýt bị đối thủ cướp mất.

Sau đó, bằng vào sự thông minh, linh hoạt của mình mà Tịnh Kỳ đã giành lại được.

Khi mọi người đang vui vẻ thì liền nhận được thông báo Na Na bị điều xuống công ty con.

Lúc đó, cả phòng mới biết được trong công việc Tịnh Kỳ không hề thoải mái, mềm mại dễ tha thứ như vẻ bề ngoài.
Chị Vương vội vàng cầm hồ sơ lên xem, 30 giây đi qua chị vẫn đứng im chỉ có đôi mắt là ngày càng mở to, khóe miệng cũng dần dần nhấc lên cao.

Đôi tay cô run run, không thể tin nhìn Tịnh Kỳ.

Cô lắp bắp:
"Thật...!thật sao Tịnh Kỳ."
Chị Vương nhận được cái gật đầu từ Tịnh Kỳ, cô ta vui sướng chạy ra ngoài hét lớn.
"Thành công...!thành công." Tất cả mọi người trong phòng ngơ ngác, họ thành công rồi sao? Mọi người nhất trí nhìn Tịnh Kỳ được sự đáp lại của cô, họ sung sướng ôm nhau.

Hạng mục lần này phòng của họ mất hơn ba tháng mới hoàn thành, sau đó lại nhận được tin phòng kế hoạch bên chi nhánh 1 cũng bước chân vào vũng nước đục.

Cứ nghĩ cứ đổ sông đổ bể, không ngờ lại thành công nhưng họ cũng hiểu nếu không có Tịnh Kỳ, ý tưởng lần này không thực hiện được.
Đợi mọi người vui vẻ xong cô mới nói:
"Chúng ta dành được cho chúng ta có thực lực tuy nhiên đừng vui mừng quá sớm.

Nếu không thể hoàn thành thì chúng ta sẽ không còn là phòng kế hoạch tổng nữa."
Tất cả gật đầu đồng ý, thống nhất công việc rồi bắt đầu vào công việc.

Để chúc mừng ngày hôm nay Tịnh Kỳ đã đặt hai bàn ở Thịnh Thế cho mọi người.
“Hôm nay tôi mời mọi người ăn một bữa coi như chúc mừng chúng ta được không?”
“Chị Tịnh là nhất.”
“Mọi người đến đó cứ gọi thoải mái nhé.”
“Em đừng lo từ khi đi theo em, chúng tôi mặt dày lên nhiều rồi.” Chị Vương nói.
“Vậy thì được.

Em có việc đi về trước, chị cầm cái này đến đó nhé.” Là thẻ hội viên của cô.

Chị Vương quen thuộc cầm lấy.

Đa phần khi có hạng mục cô đều dẫn mọi người đi ăn hoặc để tự đi.
Tịnh Kỳ gọi điện cho Hoài Cẩm Nam, hẹn anh đi ăn tối.

Cô muốn bàn bạc lại việc này thật kỹ lưỡng.  Khi Tịnh Kỳ đến nơi Hoài Cẩm Nam đã ở đó.

“Xin lỗi, làm anh phải đợi.”
“Không có gì, tôi cũng vừa mới đến.”
Cô cười nhẹ, hai người bắt đầu gọi món, sau đó vừa ăn vừa trò chuyện.

Hôm nay có vẻ Tịnh Kỳ rất vui nên cô và anh uống hơi nhiều.

Đến lúc ra về hai người bắt gặp Ninh Cẩm và Kha Đinh.
Tịnh Kỳ nhếch môi, cô còn đang thắc mắc dạo này Ninh Cẩm làm gì mà không xuất hiện.

Với tính tình của cô ta không âm mưu việc gì cô hoàn toàn không tin.

Hóa ra là kéo lại con mồi ngu ngốc này.
Hiển nhiên ở bên kia Ninh Cẩm và Kha Đinh cũng nhìn thấy hai người.

Cô ta hừ mạnh, kéo Kha Đinh bước đi, phải kiềm chế nhất định cô ta sẽ chỉnh chết được Tịnh Kỳ chỉ là bây giờ không phải lúc.
“Không ngờ em là loại người này.

Anh hoàn toàn thất vọng về em.” Anh ta dùng ánh mắt đau đớn khổ sở nhìn Tịnh Kỳ.
Vì hơi say nên Tịnh Kỳ dựa vào người Hoài Cẩm Nam nghe được giọng anh ta cô vội vàng đứng thẳng.

Anh thấy vậy nhíu mày, có chút khó chịu nhưng giây tiếp theo lại vì lời nói và hành động mà vui mừng.
“Lại đây một chút!” Cô vẫy tay, Kha Đinh nhìn cô một chút rồi lại gần.
“Bốp” Cái tát giòn giã vang lên, mặt Kha Đinh nghệt sang một bên chưa kịp lấy lại tinh thân thì nghe cô nói.
“Con mẹ nó, anh nghĩ anh là ai.

Người như anh còn bày đặt đòi thất vọng về tôi.

Về soi gương lại mặt mình đi.”
“Tra nam tiện nữ đừng suốt ngày đứng trước mặt tôi.

Nếu không tôi không chắc ngày mai hai người có nằm trong bệnh viện hay không đâu.” Như chưa hả giận cô còn đá vào cẳng chân Kha Đinh làm anh ngã quỵ xuống.

Xong xuôi, Tịnh Kỳ lôi kéo Hoài Cẩm Nam đi lên lầu.
Vừa vào phòng như thưởng cho cách hành xử vừa nãy anh liền tặng cô một nụ hôn.
“Nhẹ… không đau lắm.” Giọng nói nũng nịu mơ hồ.
Hoài Cẩm Nam khẽ cười rồi cúi xuống, nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi mềm ấp.

Lần này Tịnh Kỳ cảm thấy thích thú, cười nhẹ đáp lại anh.

Hoài Cẩm Nam nhấc nhẹ cô lên, hai chân quấn lấy eo anh, tay anh đỡ mông cô đi về phía giường.
Đặt nhẹ Tịnh Kỳ lên giường, không đợi cô ngồi dậy, anh đã đè lên người cô.
“Được.” Hoài Cẩm Nam nói, ngón tay thon dài đặt lên cổ áo cô.

Hôm nay cô mặc bộ sườn xám màu xanh da trời nhạt, bó sát cơ thể làm dáng người càng trở nên nóng bỏng.
Hoài Cẩm Nam vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cô vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Tịnh Kỳ trở nên tê dại...
Lần đầu tiên quá vội vàng hấp tấp, cô lại mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này anh muốn dành cho cô sự trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Cho dù là chuyện không phải là sở trường của anh, nhưng chỉ cần anh muốn thì cũng có thể làm đến mức tốt nhất.
Tựa như đêm nay chẳng hạn.
Đêm nay, Tịnh Kỳ cảm thấy cô như con thuyền trôi vô định lúc đầu yên ả nhẹ nhàng sau đó những cơn sóng dữ ập tới làm cô không thể nào chống đỡ được đành bám lấy thuyền trưởng phía trên.
Qua một lúc lâu khi cô tưởng sóng đã yên biển đã lặng thì một cơn sóng thần nữa lại ập đến.
Cứ như vậy đến khi con thuyền tìm được bến đỗ thì cô cũng đã nằm ngủ say.

Hoài Cẩm Nam yêu thương hôn lên môi cô, đem cô kéo vào trong lòng.
“Ngủ ngon.”.