Post on: 11 tháng ago
Hoài Cẩm Nam nhìn lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào Tịnh Kỳ.
Hoài Cẩm Nam ngồi lại chỗ cũ.
"Tịnh Kỳ, chị biết em đang giận chị nhưng đừng kéo anh ấy vào." Tịnh Kỳ nên biết điều nếu không đừng trách cô ta.
"Ninh Cẩm, đầu óc cô bị nước vào sao?" Cô không hiểu nổi tư duy trong đầu Ninh Cẩm.
"Tịnh Kỳ, em đừng như vậy.
Chị biết em vẫn giận chị vì đàn anh nhưng…" Ninh Cẩm nghẹn ngào.
"Hả… đàn anh?" Ý Ninh Cẩm là Kha Đinh?
"Đúng vậy! Tất cả là lỗi của chị..." Ninh Cẩm nắm lấy tay Tịnh Kỳ.
Sau đó bằng một cách thần kì nào đó, Ninh Cẩm đột nhiên ngã ra phía sau.
Nước mắt của cô ta rơi xuống như mưa, giống như Tịnh Kỳ ức hiếp cô ta vậy.
Tịnh Kỳ nhìn Ninh Cẩm lại nhìn tay mình, cô đột nhiên không có hứng thú trêu đùa Ninh Cẩm nữa.
Vừa hay cô ta nhắc lại chuyện xưa.
Vậy thì...
"Chúng ta cùng nghe cái này đi." Cô rút điện thoại bắt đầu mở file ghi âm.
Ninh Cẩm thấy hành động của cô đột nhiên bất an.
"Kha Đinh, em có thai rồi." Là giọng của Ninh Cẩm
"Thật sao? Em...!có thai." Giọng của người đàn ông bất ngờ, vui sướng.
"Anh sẽ lấy em." Kha Đinh khẳng định.
"Nhưng...!Tịnh Kỳ...!phải làm sao? Em thấy có lỗi với em ấy." Hình như Ninh Cẩm khóc, giọng nói của cô ta hơi nghẹn lại làm người khác đau lòng.
"Không...!là lỗi của anh.
Anh tiếp cận em ấy chỉ vì em Ninh Cẩm." Tran am.
Hoài Cẩm Nam nhìn về phía Tịnh Kỳ, cô nhận được sự cười nhạo trong đó.
"Nhưng..."
"Đừng lo lắng, em chỉ cần chăm con.
Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện." Sau đó là những lời nói âu yếm ngọt ngào của hai người kia.
"Không… không phải… Cẩm Nam… đứa bé trong bụng em là… của anh." Ninh Cẩm vội vàng nắm lấy tay Hoài Cẩm Nam.
Cô ta không biết tại sao Tịnh Kỳ lại có đoạn ghi âm trên.
Ninh Cẩm bắt đầu lo sợ sự trả thù của nhà họ Hoài.
"Người đàn ông kia..." Hoài Cẩm Nam hứng thú nhìn Ninh Cẩm.
"Anh ta là bạn trai cũ của Ninh Cẩm,… là Tịnh Kỳ ghen tị với em mới cố ý làm vậy."
Tịnh Kỳ nhìn dáng vẻ của Ninh Cẩm rất muốn cười.
Ánh mắt cô khẽ đảo nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, xem ra nhà họ Ninh rất coi trọng người con rể này.
"Hóa ra…" Dừng một lát Hoài Cẩm Ninh.
“Nhà họ Ninh là muốn tôi tiếp nhận đứa con này nên mới thiết kế đêm hôm đó?” Giọng nói từ tính nhưng không che giấu được sự cười nhạo trong đó.
“Đêm hôm đó là thật.” Ninh Cẩm cố giữ bình tĩnh nhưng trong mắt lại không dấu được sự hoảng loạn.
Tối ấy tuy rằng cô cũng muốn gạo nấu thành cơm nhưng anh ta cả đêm không có phản ứng nên cô đành từ bỏ.
“Ha ha” Hoài Cẩm Nam cười mang theo sự mỉa mai.
“Tịnh Kỳ, cô thật đê tiện.” Ninh Cẩm tức giận trút giận về phía Tịnh Kỳ, nếu không có cô ta sao chuyện này có thể bại lộ.
"Chị nghĩ tôi giống chị?" Tịnh Kỳ nhíu mày.
Ninh Cẩm thấy thái độ của Tịnh Kỳ càng phát điên, cô ta lao lên định tát Tịnh Kỳ thì bị Hoài Cẩm Nam cản lại, anh lạnh lùng nhìn cô.
Tịnh Kỳ thấy liền cho Hoài Cẩm Nam một ánh mắt hài lòng.
"Ninh Cẩm, tôi nói cho cô biết nếu cô còn trêu chọc tôi.
Tôi sẵn sàng cho cả Nam Kinh này biết bố đứa bé trong bụng cô là ai." Dứt lời, Tịnh Kỳ cầm lấy túi xách bước đi ra ngoài.
Sau khi Tịnh Kỳ rời đi, Ninh Cẩm cố giải thích mọi chuyện với Hoài Cẩm Nam hi vọng anh sẽ không vì chuyện này mà hủy bỏ hôn ước.
Khi Ninh Cẩm bắt đầu tuyệt vọng, cuối cùng Hoài Cẩm Nam cũng mở miệng.
"Ngày mai, hai gia đình cùng nhau ăn cơm đi." Nói xong, anh liền đi ra ngoài, bỏ lại Ninh Cẩm với ánh mắt chứa đầy sự xấu xa, toan tính trong đó.
Ngày hôm sau, tại nhà hàng Song Ngư, nhà họ Ninh đã đến từ lâu.
Một lát sau, Hoài Cẩm Nam bước vào cùng ba mẹ mình.
“Ông bà thông gia.” Ba Ninh nhanh chóng đứng dậy, niềm nở bắt tay hai người.
Giờ phút này ông ta vẫn nghĩ nhà họ Hoài hẹn gặp gia đình ông về việc tổ chức lễ đính hôn trước mặt lễ truyền thông.
“Ninh tổng.” Hoài Cận Ngôn đáp lại.
“Bác, chúng ta gọi món trước được không ạ?” Ninh Cẩm tươi cười nhìn về phía Hồ Hiểu Mai.
Hoài Cẩm Nam liếc nhìn về phía ba mình, nhận được cái gật đầu anh nói.
“Chú Ninh, trước khi gọi món chúng ta cùng thưởng thức cái này trước.
Nếu xem xong mà vẫn còn hứng, lúc đó gọi món cũng không muộn.”
Ninh Bân liếc nhìn Phương Uyển và Ninh Cẩm, ông gật đầu.
Họ thấy Hoài Cẩm Nam mang ra một chiếc hộp nhỏ mở nó ra, sau đó truyền đến giọng nói của hai vợ chồng nhà họ Ninh.
Cuộc trò chuyện nhắc đến Hoài Cẩm Nam và đứa bé trong bụng Ninh Cẩm.
Tiếp theo đó là kế hoạch bắt Hoài Cẩm Nam đổ vỏ.
Nghe đến đây gương mặt của nhà họ Ninh dần dần trở nên trắng bệch, rõ ràng không ai biết việc này nhưng sao lại… Hoài Cẩm Nam lại đưa ra một xấp ảnh chụp Ninh Cẩm và Kha Đinh, còn có bức ảnh Phương Uyển thuê người thiết kế Hoài Cẩm Nam.
“Ninh tổng không biết ông giải thích thế nào về việc này.” Hoài Cận Ngôn chậm rãi nói.
“Ông Hoài… chuyện này nhất định có hiểu nhầm.” Trong đầu Ninh Bân và Phương Uyển có hàng ngàn ý nghĩ vụt qua nhưng tất cả ý nghĩ ấy đều có điểm chung nhất định không thể hủy bỏ hôn ước này.
Ninh Cẩm cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự ác độc, cô bỗng nghĩ đến hôm qua là Tịnh Kỳ.
Nếu không phải tại cô ta chắc chắn Hoài Cẩm Nam sẽ không nghi ngờ.
“Hôn sự của hai nhà, coi như không có đi.” Việc này chỉ có họ hàng hai nhà biết nên giải quyết cũng dễ dàng.
Nếu nhà họ Ninh thức thời họ sẽ không làm lớn chuyện, còn nếu không đừng trách họ.
“Ông Hoài, nhất định có người ghen ghét hôn sự hai nhà chúng ta nên mới cắt ghép đoạn ghi âm này.” Phương Uyển gấp gáp, bà không thể làm trò cười cho giới thượng lưu Nam Kinh này.
“Việc này chúng tôi sẽ điều tra rõ, cho nên hôn sự… vẫn tiếp tục được không?”
Ông bà Hoài liếc nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn về phía vợ chồng nhà họ Ninh trong mắt có sự không vui.
giọng nói của hai người họ ai có thể giả được, còn có những bức ảnh kia.
“Việc này, xin thứ lỗi chúng tôi không thể nào đồng ý được.” Hoài Cẩm Ngôn chắc chắn nói, gương mặt vốn nghiêm nghị càng làm cho Ninh Bân không thể nói nên lời.
“Bác Hoài, cháu sai rồi! Xin bác hãy cho cháu một cơ hội, kể cả bắt cháu bỏ đi đứa bé này cũng được.” Ninh Cẩm bất ngờ quỳ xuống bên cạnh Hồ Hiểu Mai.
“Chị Hoài, chúng tôi biết lỗi rồi.
Tất cả là do con bé quá yêu Cẩm Nam nên chúng tôi mới…” Phương Uyển thầm khen con gái nhanh trí.
“Cháu thật lòng yêu anh Cẩm Nam nên cháu mới làm vậy.” Bằng mọi giá cô ta phải giữ được cuộc hôn nhân này.
“Đúng, đúng, Hoài tổng, anh xem…” Ninh Bân xấu hổ, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của Hoài Cận Ngôn.
Ông đột nhiên hối hận khi nghe theo Phương Uyển.
Hồ Hiểu Mai nhìn về phía Ninh Cẩm, bà lắc đầu thở dài.
“Ninh Cẩm, đứng lên, cháu không cần phải làm thế.”
“Không… là cháu tự nguyện.
Chỉ mong hai bác đừng làm cháu rời xa anh Cẩm Nam.” Ninh Cẩm ôm lấy chân Hoài Cẩm Nam.
“Nếu các người đồng ý hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ không rút vốn đầu tư.
Còn nếu không…” Anh chán ghét sự ngu ngốc của Ninh Cẩm lắm rồi.
Ba người nhà họ Ninh nhìn nhau, nếu Bác Dương rút vốn công ty của họ chắc chắn sẽ phá sản.
“Được.” Ninh Bân đành cắn răng đồng ý..