Chương 42: Đao Kiếm Song Tổ Sơ Hiện Linh (2)

Đao Kiếm Thần Hoàng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giọng nam ngập ngừng nói:

- Thì là... Một thể chất siêu mạnh, ích lợi cụ thể thì sau này ngươi sẽ biết.

Hiếm khi giọng nữ dịu dàng nói:

- Đúng vậy. Ngươi yên tâm, chúng ta ở trong thân thể ngươi tuyệt đối không có bất cứ ác ý, đối với ngươi sẽ được nhiều ích lợi. Chờ khi thời cơ chín mùi, điều kiện đầy đủ thì chúng ta sẽ rời khỏi người ngươi.

- Ta biết tiểu tử nhà ngươi đang lo cái gì.

- Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không làm chuyện đoạt xá đê tiện đó.

- Đúng vậy. Ai hiếm lạ thân thể rách nát của nhân loại các ngươi?

- Đúng đúng, nhớ lúc trước thân thể của lão nương chém sắt như chém bùn, thần tiêu thiên thạch phối hợp một ngàn tài liệu rung động chế tạo ra...

- Khụ khụ... Tiểu tử, nếu ngươi thật sự muốn chúng ta ra khỏi người thì điều nên làm bây giờ chính là nhanh chóng tu luyện, đề cao thực lực. Không phải chúng ta ở lỳ không đi mà là không thể đi.

Hai thanh âm kẻ xướng người hòa, giọng nữ suýt nói lộ cái gì nhưng bị giọng nam ho khan chặn lại.

Đinh Hạo thấy hai tên này tạm thời không ra khỏi người được, trực giác nói cho hắn hai tên bí ẩn hách dịch này không có địch ý.

Đinh Hạo chợt nhớ một chuyện, hỏi:

- Phải rồi, lúc trước trước ta từ vách núi té xuống là các ngươi cứu ta?

Nhớ hôm đó Đinh Hạo rơi tự do theo lý thuyết không thể vào thẳng trong hang núi, nhưng sau khi hắn tỉnh lại đã nằm trong hang. Lúc Đinh Hạo hôm mê chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Giọng nữ nói:

- Cái này không phải công lao của chúng ta.

Giọng nam nói:

- Tiêu hao mười vạn năm, hai chúng ta đã mất đi thân thể chỉ còn lại ý thức thể, không có bản lĩnh đó.

Giọng nữ nói:

- Hang núi đó cấu tạo đặc biệt, mỗi cách mười ngày sẽ sinh ra lực hút cực mạnh.

Giọng nam nói:

- Mỗi lần kéo dài ba phút.

Giọng nữ tặc lưỡi lấy làm kỳ nói:

- Bởi vậy lão nương mới nói mồ mả tổ tiên nhà ngươi đốt lửa, may ơi là may. Nếu không nhờ hôm đó lúc ngươi rơi là thời điểm có lực hút kéo ngươi vào hang núi thì...

Giọng nam tiếp tục bảo:

- Ngươi sớm té chết rồi, chúng ta không thể trị lành cho ngươi.

Đinh Hạo thế mới hiểu hắn may mắn cỡ nào rơi đúng lúc lực hút sinh ra, không thì hắn sớm thành đống thịt vụn dưới Địa Huyệt Thâm Uyên.

Đinh Hạo hỏi:

- Nếu các ngươi sớm bám vào thân thể của ta thì tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?

Giọng nữ khinh thường nói cho cảm giác đang mắt trợn trắng:

- Lúc trước thực lực của ngươi quá thấp không thể thức tỉnh chúng ta. Chỉ khi đạt đến đỉnh nhất khiếu Võ Đồ cảnh, thân thể và huyền khí của ngươi mới chịu nổi thần niệm của chúng ta.

Đinh Hạo:

-...

- Phải rồi, mới nãy ta tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, huyền khí đến gần mệnh tuyền huyệt khiếu đột nhiên biến mất hết, hai vị có biết tại sao không?

Giao lưu ngắn ngủi qua đi, Đinh Hạo lại quay trở về tình hình tu luyện xảy ra khác lạ.

Đây là vấn đề cần giải quyết gấp.

Giọng nam đắc ý nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Đây chính là chỗ ảo diệu của đao kiếm song thánh thể.

Giọng nữ giải thích rằng:

- Cái gọi là đao kiếm song thánh thể dù tu luyện đao pháp hay kiếm thuật đều có tốc độ tu luyện một ngày ngàn dặm, không gì sánh bằng.

Giọng nam tiếp tục bảo:

- Nhưng thể chất này có một hạn chế không thể bỏ qua đó là dù đao pháp hay kiếm pháp đơn độc tu một cái, mỗi lần vào một cảnh giới sẽ gặp chướng ngại khó phá. Nên cùng tu đao kiếm mới đột phá bình cảnh tăng tiến.

Giọng nữ tiếp tục giải thích rằng:

- Bây giờ ngươi đơn tu kiếm pháp đã khai mở hạt giống huyền khí băng tuyết kiếm khí, đả thông hai phần chín đệ nhất kinh mạch võ đạo thủ thiếu âm đệ nhất kinh, luyện hóa mệnh tuyền huyệt khiếu, hoàn toàn đông lại nhất khiếu Võ Đồ cảnh. Đây là huyền khí kiếm pháp.

Giọng nam tổng kết:

- Bởi vậy dựa theo hạn chế đặc biệt của đao kiếm song thánh thể, muốn luyện hóa mệnh tuyền huyệt khiếu vào nhị khiếu Võ Đồ cảnh thì phải tu luyện một môn huyền khí đao pháp, ngưng tụ hạt giống huyền khí thuộc về đao pháp mới đột phá bình cảnh được.

Đinh Hạo nghe ù ù cạc cạc, khó tin hỏi:

- Hạt giống huyền khí thuộc về đao pháp? Không lẽ thân thể người có thể ngưng tụ ra hạt giống huyền khí thứ hai sao? Không thể nào.

Định luật võ đạo của Vô Tận đại lục là một người chỉ có thể kích phát một hạt giống huyền khí.

Bởi vì mỗi người chỉ có một đan điền, một hệ thống tu luyện thập nhị chính kinh.

Kích phát ra hạt giống huyền khí thứ hai, đây đúng là mơ giữa ban ngày, vớ vẩn.

Dường như biết suy nghĩ của Đinh Hạo, giọng nam nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Đối với người bình thường thì tất nhiên không thể nào ngưng luyện ra hạt giống huyền khí thứ hai. Từ xa xưa đến nay dù là những cường giả cực đạo thực lực đến cảnh giới Võ Hoàng cảnh, Võ Đế cảnh cũng không làm được.

Giọng nữ phối hợp tiếp tục bảo:

- Nhưng, hì hì, đối với đao kiếm song thánh thể thể chất huyết mạch siêu tuyệt thiên địa thì không khó chút nào. Ha ha ha ha ha ha!

Giọng nữ cười xấu xa tràn ngập đắc ý.

Đinh Hạo nghe hai người nói nổi lên hứng thú, hỏi:

- A? Tại sao vậy?

- Trong cơ thể người bình thường chỉ có một đan điền, mười hai kinh mạch, một trăm lẻ tám huyệt khiếu. Người có huyết mạch đao kiếm song thánh thể thì thân thể có hai đan điền, bộ kinh mạch thứ hai và vô số huyệt khiếu khác, hợp thành hệ thống tu luyện thứ hai trừ hệ thống thập nhị chính kinh ra.

Lòng Đinh Hạo rung động, lần đầu tiên hắn nghe nói về chuyện này:

- Đao kiếm song thánh thể có được hệ thống tu luyện thứ hai?

Cái này chẳng phải là đánh nát định luật võ đạo cố hữu của thế giới này sao?

Chẳng lẽ một người có thể cùng lúc tu luyện ra hai đan điền, hai hạt giống huyền khí, thành hai bộ kinh mạch, hai loại huyền khí?

Giọng nữ cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, trợn tròn mắt rồi đúng không?

Một tia chớp xẹt qua đầu Đinh Hạo, hắn chợt hiểu vấn đề tu luyện của mình.

- Theo các ngươi nói thì ta là thể chất đao kiếm song thánh thể, có ưu thế và hạn chế bẩm sinh. Tức là nói lúc trước ta tu luyện huyền khí băng sương, lý do đến mệnh tuyền huyệt khiếu đột ngột biến mất là bởi vì ta đan tu kiếm pháp huyền khí, không có đồng thời tu luyện hệ thống bộ kinh mạch thứ hai. Đây là bị hạn chế thể chất cố hữu chứ không phải tu luyện xảy ra vấn đề!

Giọng nam vừa lòng gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Tiểu tử ngươi không quá ngốc.

Đinh Hạo phớt lờ giọng nam trêu chọc, khiêm tốn thỉnh giáo nói:

- Hai vị tiền bối, vậy bây giờ ta nên làm gì?

Giọng nữ nghe hỏi chợt nổi giận như con nít bị cướp kẹo:

- Tiểu tử thối, đừng gọi tiền bối, lão nương ta còn rất trẻ! Kêu ta là tỷ tỷ... Không, là muội muội, không, vậy là nhỏ hơn ngươi rồi. Gọi ta là cô nương!

Đinh Hạo:

-...