Đăng vào: 12 tháng trước
Dịch và edit: PUPANDA
Dì Chu cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn hai người ngày càng hiền từ.
Trình Vân ngoan ngoãn ăn trứng gà Dịch tiên sinh bỏ vào trong đĩa cậu, lại dưới ra hiệu của Dịch tiên sinh ngoan ngoãn uống sữa bò, cuối cùng liếm môi, đặt ly xuống, cười nhìn Dịch tiên sinh, mắt sáng rỡ: "Dịch tiên sinh."
Dịch Tranh Hoa rút khăn giấy ra lau tay, cũng đưa khăn giấy cho Trình Vân, chờ sau khi toàn bộ đều làm xong, mới đứng lên, nói với dì Chu: "Dì Chu, vậy bọn tôi đi trước."
Dì Chu ăn cơm khá chậm, sau khi nghe xong cười gật đầu: "Đi đi đi đi, trên đường cẩn thận chút."
Hai người thấp giọng đáp lại.
Trình Vân đeo cặp của mình lên, lúc gần ra cửa nắm lấy tay Dịch tiên sinh, trong miệng còn lầu bầu: "Anh không chủ động nắm tay em, vậy thì em chủ động nắm tay anh." Nói xong còn nho nhỏ hừ một tiếng.
Dịch Tranh Hoa tất nhiên cũng nghe thấy câu này, nắm chặt bàn tay trơn mịn hơn mình trong lòng bàn tay, kéo người đến trong góc thang máy, hơi cúi người, mặt đối mặt với bạn nhỏ, cười hỏi: "Hừ gì?"
Trình Vân nhìn mặt đẹp trai của Dịch tiên sinh trước mặt mình, bàn tay khác trực tiếp vỗ một cái trên mặt anh, lực rất nhẹ, cậu không nỡ nặng tay: "Hừ anh không chủ động."
Dịch Tranh Hoa kề mặt tới trước chút, cách mặt bạn nhỏ gần hơn, cười hỏi: "Không chủ động chỗ nào?"
Trình Vân trợn trắng mắt, tay chọt ngực Dịch tiên sinh, lần nữa hừ một tiếng: "Anh nếu chủ động, vậy chúng ta tối nay làm đi?"
Dịch Tranh Hoa sau khi nghe xong thở dài, nhìn mắt bạn nhỏ, hiếm khi nghiêm túc: "Trình Vân, em còn nhỏ, anh không hi vọng em ở bên anh là kết quả của xung động nhất thời, anh cũng không hi vọng em hối hận."
Trình Vân cũng nhìn chăm chú Dịch Tranh Hoa, Dịch tiên sinh là cảm thấy cậu bên anh là kết quả của xung động? Trình Vân đứng thẳng người, trong mắt mang vẻ nghiêm túc: "Em không phải xung động."
Dịch Tranh Hoa cười cười, không trả lời nữa, mặc kệ có phải xung động không, chờ hai người bình tĩnh lại rồi bàn luận đi. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))
Trình Vân nhìn vẻ mặt của Dịch tiên sinh thì biết ý nghĩ của anh, cậu có chút tức, cũng có chút vô lực, nhịn không được nói: "Dịch tiên sinh, anh chờ đó."
Dịch Tranh Hoa nắm tay Trình Vân, cười ôn nhu, "Được, anh chờ."
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Dịch Tranh Hoa nắm tay Trình Vân, hai người cùng ra khỏi thang máy, khi Lương Uyên thấy hai người tay trong tay đi ra, trong lòng rất chấn kinh, đang định tiến lên mở cửa xe, bị Dịch Tranh Hoa cự tuyệt.
Dịch Tranh Hoa đích thân mở cửa xe cho bạn nhỏ nhà mình, chờ bạn nhỏ lên xe, anh đóng cửa xe mới ngồi đến bên kia.
Lương Uyên cảm thấy bầu không khí giữa hai người hình như đã thay đổi....
Dịch Tranh Hoa ở trên xe cũng không xử lý công việc nữa, thấp giọng trò chuyện với Trình Vân, anh lúc này đang dỗ bạn nhỏ, anh gọi Trình Vân: "Bạn nhỏ."
Trình Vân không để ý.
Dịch Tranh Hoa có chút đành chịu, gọi một tiếng nữa: "Bạn nhỏ."
Trình Vân xoay đầu nhìn anh, thô lỗ đáp: "Làm gì."
Dịch Tranh Hoa xoa đầu bạn nhỏ, cười hỏi: "Giận hả?"
Trình Vân nhích người mình tới bên chỗ Dịch Tranh Hoa, nói: "Dịch tiên sinh, em thương lượng với anh một chuyện."
Dịch Tranh Hoa ngước mắt nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục nói.
Trình Vân mím môi, làm ra vẻ khó xử, nắm tay Dịch tiên sinh trong tay mình, cúi đầu, giọng khe khẽ, "Dịch tiên sinh, anh cảm thấy em xung động, vậy em làm gì, anh mới sẽ cảm thấy em không xung động đây?" Nói xong cậu ngẩng đầu hôn khóe môi Dịch tiên sinh, nói: "Cái này có tính xung động không?"
"Dịch tiên sinh, anh cho em một hứa hẹn đi, lúc nào mới có thể chuyển chính thức? Em lúc nào mới có thể ăn được thịt?" ((ngta muốn hiến thân lắm rồi, cho ngta tội nguyện đi chú à))
Lương Uyên nghe lời tán tỉnh ve vãn của hai người phía sau mà mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem như không thấy, chuyên tâm lái xe.